Sau Khi Tham Gia Show Sinh Tồn Cùng Anh Trai Đỉnh Lưu

Chương 103: Em biết bí mật của anh



Bùi Dĩ Vụ trở mình, ngồi khoanh chân dậy.

Cô ấy do dự chốc lát, rồi tò mò cất tiếng hỏi:

“Cậu tham gia chương trình này để làm gì vậy?”

Lục Dạng muốn dấn thân vào giới giải trí, với địa vị và tài nguyên của Giang Nghiễn Chu và Lục Minh Tự, cô hoàn toàn không lo thiếu chương trình để tham gia, đâu cần phải đến đây chịu khổ chịu mệt.

Nếu cô không muốn vào giới giải trí, vậy thì vì sao lại xuất hiện ở đây?

Bùi Dĩ Vụ nghĩ mãi mà không hiểu nổi.

Những câu hỏi tương tự thế này không phải chưa từng có, nhưng Lục Dạng chưa bao giờ thẳng thắn trả lời.

Lần này, cô khẽ ngước mắt lên, đồng tử dưới màn đêm sáng rực một cách lạ thường:

“Cậu có người mà mình muốn bảo vệ không?”

Bùi Dĩ Vụ tim run lên một nhịp, ánh mắt khẽ lay động.

Lục Dạng kiên định nói:

“Tớ có.”

Một lúc sau, cô lại hỏi:

“Còn cậu thì sao?”

Nghe câu hỏi của Lục Dạng, Bùi Dĩ Vụ vừa suy nghĩ, vừa để ánh mắt dần trở nên u tối.

Cô tham gia show thực tế này là để trả ân tình, cũng có thể xem như là một cách bảo vệ.

Nhưng... cảm xúc này thật kỳ quặc.

“Chỉ là đến chơi thôi,” Bùi Dĩ Vụ nhanh chóng nở nụ cười, nhẹ nhàng nói, “Show sinh tồn làm sao có thể thiếu tớ được chứ?”

Lục Dạng dường như không để ý đến sự lưỡng lự của cô nàng, vẫn dùng giọng thản nhiên nói:

“Cậu thật sự rất giỏi.”

Chỉ là một câu khen ngợi buột miệng, nhưng lại đủ khiến người ta thấy ấm lòng.

Bùi Dĩ Vụ tin vào lý thuyết "hành động là cách biểu đạt tốt nhất", liền trực tiếp nhào về phía Lục Dạng.

Ngoài lều, Giang Nghiễn Chu và Lục Minh Tự vì lo sẽ có dã thú xuất hiện, nên đặc biệt ra ngoài tuần tra đêm.

Dưới ánh lửa, họ vừa đúng lúc trông thấy một cái bóng đè lên một cái bóng khác.

Lục Minh Tự kinh ngạc đến mức lắp bắp không nói nên lời:

“Giang Nghiễn Chu, cậu… Lục Dạng với Bùi Dĩ Vụ rốt cuộc là ai với ai?!”

Hắn chỉ trích:

“Cũng tại cậu cả đấy! Nếu không phải cậu cứ đòi ngủ cùng lều với tôi, thì Lục Dạng đã không phải chịu khổ như vậy!”

Giang Nghiễn Chu: “…”

Lục Minh Tự tức giận trừng mắt:

“Mau nghĩ cách đi, cứu Lục Dạng ra!”

Giang Nghiễn Chu muốn từ chối, nhưng lời đến miệng lại hóa thành:

“Cậu dẫn Bùi Dĩ Vụ đi chỗ khác, tôi sẽ đưa Lục Dạng ra ngoài.”

Lục Minh Tự chau mày, nhìn kỹ sắc mặt Giang Nghiễn Chu, thấy anh vẫn bình thản như thường lệ, suy nghĩ một hồi, rồi gật đầu:

Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien

“Cũng được. Nhưng nhớ phải bảo vệ an toàn cho Lục Dạng.”

Giang Nghiễn Chu không đổi sắc:

“Ừ.”

Trong lều.

Lục Dạng bị đè lên người, mơ màng chớp chớp hàng mi, nói:

“Cậu có thể dậy rồi đấy."

Bùi Dĩ Vụ hay chơi các môn thể thao mạo hiểm, sức chịu đựng của tim rất mạnh, rất ít khi bị kích động, nhưng lúc này đầu óc lại như ngừng hoạt động, phải một lúc sau mới chậm rãi bò dậy.

“Không phải tớ lừa cậu đâu,” Bùi Dĩ Vụ ngượng ngùng, “Tớ mà kích động là dễ chân tay lộn xộn.”

“Không sao, anh tớ lúc cảm xúc dâng trào cũng hay nói bừa lắm.”

“Thật sao?”

“Ừm.”

Bùi Dĩ Vụ nửa tin nửa ngờ, chân thành hỏi: “Nhưng tại sao lúc anh ta cảm xúc ổn định thì cũng chẳng nói chuyện đàng hoàng vậy?”

“...”

Nhận ra lời mình nói có gì đó không đúng, Bùi Dĩ Vụ cố gắng cứu vãn: “Nhưng anh ta trông rất nghiêm túc mà.”

“?”

Lục Dạng bất chợt hỏi: “Cậu thích ngoại hình của anh tớ à?”

Bùi Dĩ Vụ không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy, sững sờ, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Đúng lúc này, một giọng nam quen thuộc vang lên:

“Dạng à, em ngủ chưa?”, là giọng của Lục Minh Tự.

Lục Dạng: “Chưa ạ.”

Lục Minh Tự: “Còn Bùi Dĩ Vụ thì sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Bùi Dĩ Vụ chỉ vào mình, sống lưng cứng đờ, không hiểu sao có chút hoảng loạn, thì thầm hỏi:

"Anh cậu tìm tớ làm gì?”

Lục Dạng nhún vai, đùa: “Có khi muốn cậu ôm đấy.”

Bùi Dĩ Vụ: “Cậu đừng dọa tớ.”

Lục Dạng nói lớn: “Anh, anh tìm cô ấy có chuyện gì à?”

Lục Minh Tự: “Ừ, có chuyện rất quan trọng, em bảo cô ấy ra đây một chút.”

Mặc dù lúc này không phải đang livestream, nhưng camera bên ngoài vẫn đang bật, cuộc đối thoại của họ được chiếu không sót một chữ trên màn hình lớn của phòng điều khiển.

Đạo diễn nghi hoặc: “Bọn họ định làm gì vậy?”

Nhân viên lí nhí: “Không biết ạ.”

Đạo diễn thở dài đầy cảm thán:

“Mấy show thực tế càng làm càng kỳ quái.”

Lời đạo diễn, nhân viên chỉ nghe tai này qua tai kia, vội vàng phụ họa: “Dạ đúng, đúng ạ.”

Đạo diễn quay sang, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm: “Cậu vừa nói gì?”

Nhân viên biến sắc, lau mồ hôi, rồi bắt đầu nịnh nọt:

“Chương trình của đạo diễn đúng là ngày càng đỉnh cao, đi đầu trào lưu phát sóng trực tuyến trước rồi mới chiếu trên đài, đúng là người tiên phong của thời đại!”

Sắc mặt đạo diễn dịu lại: “Nói tiếp đi.”

Nhân viên: “...”

Bùi Dĩ Vụ không rõ Lục Minh Tự tìm cô có chuyện gì, nhưng vẫn đi ra ngoài.

Lục Dạng và Bùi Dĩ Vụ vừa bước ra khỏi lều thì đụng ngay Giang Nghiễn Chu và Lục Minh Tự.

Lục Minh Tự nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời: “Dạng Dạng, em đói chưa?”

Lục Dạng lắc đầu: “Không có.”

“Khát không?”

“Em có nước rồi.”

“Mệt không, cần bóp vai không?”

“Không mệt.”

Bùi Dĩ Vụ: “?”

Chắc chắn là đang tìm cô, không phải tìm Lục Dạng chứ?

Đúng lúc Bùi Dĩ Vụ đang định quay đầu bỏ đi, Lục Minh Tự cuối cùng cũng mở miệng.

Hắn thu lại phần nào nụ cười, nói: “Bùi Dĩ Vụ, theo tôi sang bên kia nói chuyện chút.”

Bùi Dĩ Vụ nhìn Lục Dạng, gật đầu: “Không vấn đề.”

Khoảnh khắc Lục Minh Tự xoay người đi, hắn lại quay đầu lại, không quên dặn dò:

“Dạng Dạng, có chuyện gì thì gọi anh.”

“Giang Nghiễn Chu, có chuyện gì nhớ bảo vệ em gái tôi.”

Lời này khiến Bùi Dĩ Vụ cực kỳ khó hiểu.

Lục Minh Tự thật sự không biết Giang Nghiễn Chu mới là người nguy hiểm nhất sao?

Hay là anh biết, nhưng cố tình giả vờ không biết? Cố tình làm vậy?

Ánh mắt Lục Dạng dõi theo bóng lưng Lục Minh Tự, khóe mắt nhân lúc đó liếc nhìn Giang Nghiễn Chu, tùy tiện bắt chuyện:

“Anh không buồn ngủ à? Mới định đi ngủ thì bị anh em kéo ra đây sao?”

“Ừm.”

Lục Dạng thấy buồn cười: “Ừm là ý gì? Buồn ngủ hay không buồn ngủ?”

“Không buồn ngủ.”

Giang Nghiễn Chu nhìn cô chăm chú, hờ hững nói: “Anh em đã giao em cho anh.”

“Anh đâu phải người đầu tiên, cũng chẳng phải người cuối cùng.” Lục Dạng chẳng hề để tâm, “Không cần cảm thấy khó xử, em sẽ không bám lấy anh đâu.”

Ánh mắt cô vẫn dõi theo bóng lưng thẳng tắp không xa của Lục Minh Tự, khoảnh khắc ấy, cô chợt cảm thấy anh trai mình thật ra cũng rất có khí chất đàn ông.

Giang Nghiễn Chu nhìn chằm chằm vào Lục Dạng, bước một bước nhỏ tiến lại gần, luồng khí nóng mang mùi rượu phả bên tai cô.

Anh hạ thấp giọng, cô không nghe rõ.

Chỉ thoáng tiếp cận rồi lại nhanh chóng đứng thẳng dậy như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cứ như khoảnh khắc ấy chỉ là ảo giác của cô.

Hơi thở của người đàn ông vẫn còn vương bên tai, Lục Dạng từ từ nghiêng đầu, đối mặt với ánh mắt của Giang Nghiễn Chu.

Biểu cảm cô bình thản, nhưng giọng lại nhỏ như tiếng nói trong bụng:

“Em biết bí mật của anh.”

Ánh mắt chạm nhau, lời cô như một luồng khí chạy thẳng vào lồng n.g.ự.c anh, len lỏi rồi lưu lại, cuối cùng trở thành một phần trong cơ thể.

Giang Nghiễn Chu không có phản ứng lớn gì, đôi mắt nâu hẹp lại một chút, không lên tiếng. 

Một lúc sau, khóe miệng anh cong lên một nụ cười lười biếng, giọng nói khàn trầm xé toạc màn đêm tĩnh mịch, anh hỏi cô:



“Bí mật gì cơ?”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com