Sợi dây câu bình lặng bỗng giật mạnh xuống, ban đầu còn nhẹ nhàng, sau đó con cá dường như nhận ra mình bị mắc câu, bắt đầu giãy giụa dữ dội.
Lục Dạng nhanh như chớp nắm lấy cần câu, khẽ dùng lực, lưỡi câu cùng con cá từ từ nổi lên mặt nước.
【Gái biển đầu tiên câu được cá là Lục Dạng sao?】
Lục Dạng gỡ con cá khỏi lưỡi câu, bỏ vào giỏ tre bên cạnh Lục Minh Tự, nhẹ giọng nói: "Anh, cá của anh đây."
Lục Minh Tự sửng sốt một lúc, rồi nở nụ cười tươi như hoa: "Đúng là em gái ngoan của anh, lát nữa anh sẽ nấu canh cá cho em ăn."
Lục Dạng gật đầu: "Vâng."
【Con cá đầu tiên lại mắc câu của Lục Minh Tự, vậy... Lục Minh Tự mới là hải vương?】
【 Mom ơi, mom thiên vị quá đấy, Lục Dạng câu được cá là con gái biển cả, còn Lục Minh Tự câu được cá lại thành hải vương. Nhưng mà... tôi thích đấy, mặt cười.jpg】
【Lục Minh Tự tuy không được lòng người, nhưng lại được lòng cá.】
【Lưỡi câu của Lục Minh Tự thu hút cá, Lục Dạng câu cá lên, hai người phân công rõ ràng, phối hợp ăn ý, anh em quốc bảo là đỉnh nhất!】
Bùi Dĩ Vụ - người giàu kinh nghiệm - chỉ liếc mắt đã biết, với phản xạ của Lục Minh Tự, nếu đợi hắn kịp nhớ ra để cầm cần câu thì cá đã bơi xa tít rồi.
Trong đầu cô nàng thoáng hiện câu nói chưa xảy ra:
"Lục Minh Tự suýt nữa đã bắt được cá."
Nhưng Lục Dạng với tốc độ nhanh như điện xẹt cùng động tác dứt khoát đã không cho con cá bất kỳ cơ hội trốn thoát nào.
Bùi Dĩ Vụ nhìn mà há hốc mồm.
Sau giây phút kinh ngạc, một suy nghĩ khác trỗi dậy trong đầu cô ấy:
Lục Dạng đã bù đắp cho sự tiếc nuối của Lục Minh Tự, cô dường như đang âm thầm hoàn thành những điều hắn không làm được.
Lục Dạng thong thả đưa cần câu lại cho Lục Minh Tự, rồi như không có chuyện gì ngồi xuống tiếp tục câu cá, dường như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Chợt nhớ điều gì, cô quay đầu nhìn Giang Nghiễn Chu: "Cảm ơn anh vì hạt dưa."
Giang Nghiễn Chu mỉm cười, đường cong môi mỏng vẽ nên nét đẹp kiêu sa: "Đổi cách cảm ơn được không?"
Lục Dạng vốn định cảm ơn qua loa, tưởng đối phương cũng sẽ nói "không có gì" cho xong, nghe câu này bất ngờ đơ người ba giây mới nghi hoặc ngẩng đầu nhìn anh.
Giang Nghiễn Chu chậm rãi nói: "Anh cũng muốn ăn cá do em nấu."
【Một câu nói bình thường thôi mà sao nghe ra cảm giác 'tôi muốn làm con cá trong ao của em' thế...】
【Theo thống kê không đầy đủ, từ khi tham gia chương trình, Giang Nghiễn Chu đã cười 17 lần, mỗi lần đều là với Lục Dạng, một giây trước còn nhìn cô ấy cười, giây sau quay sang Lục Minh Tự mặt đã lạnh như băng.】
Lục Minh Tự vất vả bóc xong đống hạt dưa lớn, định đưa cho Lục Dạng, nào ngờ cô đã có sẵn.
Hắn chưa kịp bước tới, cô như đã đoán được ý định mà đứng dậy đi về phía hắn.
Lục Dạng với tay lấy hạt dưa từ tay Lục Minh Tự: "Anh, em sẽ giúp anh đưa hạt dưa cho Bùi Dĩ Vụ."
Câu "không phải cho Bùi Dĩ Vụ" còn chưa kịp thốt ra, Lục Dạng đã tiếp tục: "Cô ấy là đồng đội của anh, anh không thể thấy đồ ngon là chỉ cho em, phải biết quan tâm đồng đội chứ."
Nếu anh trai cô vẫn như trước đây, có gì tốt đều dành hết cho cô, chắc chắn sẽ bị chỉ trích.
Bởi lẽ anh đã cùng Bùi Dĩ Vụ thành một đội, nếu vẫn chỉ nghĩ đến cô, điều đó thật không công bằng với cô ấy.
Lục Minh Tự liếc Bùi Dĩ Vụ đang chăm chú nhìn mặt nước, nửa hiểu nửa không: "Em nói đúng, vậy số hạt dưa này em sáu phần cô ấy bốn phần nhé."
Lục Dạng: "?"
Đâu phải đang chia chiến lợi phẩm...
Lục Dạng đẩy nhẹ cánh tay hắn, thúc giục: "Anh xem có phải cá đang cắn câu không?"
Lục Minh Tự vội quay đầu: "Không cóm à."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Khi ngoảnh lại, Lục Dạng đã đi đến chỗ Bùi Dĩ Vụ.
"Đây là hạt dưa anh trai tớ bóc cho cậu."
Bùi Dĩ Vụ ngạc nhiên: "Lục Minh Tự á?"
Lục Dạng gật đầu: "Ừ."
Bùi Dĩ Vụ nhận lấy hạt dưa, ánh mắt liếc về phía Lục Minh Tự, nghi hoặc: "Sao anh ta lại cho tớ?"
Bùi Dĩ Vụ rõ hơn ai hết Lục Minh Tự trong giới bị ghét ra sao, danh tiếng xấu đến mức nào, đồng thời cũng hiểu rõ hắn ta là một tên cuồng em gái , có Lục Dạng ở đây, nào đến lượt người khác?
Lục Dạng nói: "Hai người cùng một đội, anh tớ cho cậu đâu cần lý do."
Lục Dạng mỉm cười điềm tĩnh: "Tớ thay anh tớ nói không có gì."
Cuộc đua câu cá vẫn tiếp tục, trong khi đó, bốn người kia kết thúc việc suy nghĩ, quyết định ra ngoài tìm manh mối mới, thuận tiện dò xét tiến độ bên đối thủ.
Họ đi một vòng, nhưng đập vào mắt là cảnh tượng bốn người ngồi thành hàng thẳng tắp, thảnh thơi câu cá bên bờ biển.
Tần Diệc Đàm há hốc mồm kinh ngạc: "Họ đã giải được manh mối rồi sao?"
Chu Mạt Lê sắc mặt khó hiểu: "Manh mối vẫn chưa được giải."
Lâm Tân Mông suýt ngạt thở.
Trạng thái thư thái của Lục Dạng y hệt thời cấp ba.
Nhưng chính sự lười biếng, hành động vô hại này lại thường trở thành đòn chí mạng vào phút chót.
Ôn Tiên trêu chọc, nhếch môi về phía Lục Dạng: "Tần Diệc Đàm, thần tượng của cậu kìa, còn không quỳ xuống nhanh đi."
Tần Diệc Đàm giận tím mặt, trừng mắt với Ôn Tiên: "Nói bậy!"
"Tôi nói bậy sao?" Ôn Tiên không kiêng nể lột trần: "Ai suốt ngày chia sẻ ảnh Lục Dạng, còn viết mấy câu 'thần linh của tôi ơi, hãy phù hộ cho con', 'thần linh ơi ban cho con sức mạnh', không phải cậu thì là ai?"
Tần Diệc Đàm tức run người, miệng méo xệch không nói nên lời, giống hệt cậu bé tuổi teen bị bạn bắt gặp thầm thương trộm nhớ cô gái nào đó.
Lâm Tân Mông muốn can ngăn nhưng không thể chen vào.
Huyệt thái dương của Chu Mạt Lê như có hỏa tinh đ.â.m vào địa cầu, đập liên hồi.
Giang Nghiễn Chu với tư cách khách mời đặc biệt nên không cố định, không quan tâm manh mối cũng đành. Nhưng Bùi Dĩ Vụ - khách mời dự bị - sao cũng như đang đi nghỉ dưỡng thế?
Bốn người họ không muốn giải thưởng chương trình à? Sao có thể thờ ơ với nhiệm vụ đến thế?
"Ôi trời, họ câu được nhiều cá quá!"
Ôn Tiên nhìn thấy cá trong giỏ, không kìm được nuốt nước bọt.