Nhớ đến những gì người nhà họ Tào đã làm với ta ở kiếp trước, ta lập tức vòng qua bên hông, khóa chặt cánh cửa nhỏ.
Kiếp trước, chính nhờ cánh cửa này mà Tào Vân Thanh trốn thoát.
Kiếp này, ta để hắn bị thiêu đến tro tàn cũng chẳng còn.
Nghe tiếng bước chân dồn dập, ta vội vã lui về phía cửa chính.
"Đừng ai cản ta, Vân Thanh còn ở bên trong, dù có chếc ta cũng phải vào cứu chàng!"
Mẹ chồng dẫn theo gia nhân chạy tới, nghe thấy tiếng ta la lớn thì sững sờ.
Kiếp trước, bà ta cũng đến vào lúc này.
Khi ấy, ta vừa mới tỉnh lại, còn chưa kịp hiểu chuyện gì.
Liền nghe bà ta nói trong nhà xảy ra hỏa hoạn, phu quân vì cứu ta mà bị mắc kẹt trong biển lửa.
Những ngày sau đó, bà ta chụp lên đầu ta cái danh "sao chổi", lấy cớ ấy để hành hạ ta suốt một đời.
Đời này, ta đương nhiên không thể để bà ta giày xéo thêm nữa, nhất định phải giành lấy tiên cơ.
Thấy ta lao thẳng vào đám cháy, mẹ chồng sợ bị ta phát hiện chân tướng, vội hô lên:
"Mau cản nó lại!"
Ta đẩy đám gia nhân ra, lớn tiếng quát:
"Mẫu thân, người cứ yên tâm! Dù có hy sinh tính mạng, con cũng nhất định bảo vệ an toàn cho Vân Thanh!"
Những người xung quanh nghe rõ mồn một, ánh mắt nhìn ta tràn đầy kính nể.
Kiếp trước, Tào Vân Thanh định lợi dụng ơn cứu mạng để nhốt ta cả đời trong hậu viện nhà họ Tào, bắt ta làm trâu làm ngựa vì hắn.
Vậy thì kiếp này, ta thành toàn cho hắn.
Nhưng lần này, ta mới là người ban ơn!
02
Mẹ chồng là kẻ đồng lõa biết rõ chuyện giả chếc của Tào Vân Thanh.
Con trai bà ta đã dày công bày ra ván cờ lớn như vậy, đương nhiên sẽ không cho phép ta phá hỏng:
"Người đâu, đưa tân nương xuống nghỉ ngơi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mục đích của ta đã đạt được, liền thuận thế để nha hoàn kéo ra ngoài.
Ngọn lửa lần này lớn hơn kiếp trước rất nhiều, dù Tào Vân Thanh không chếc thì cũng phải cháy thành tàn phế.
*
Hôm sau, trong cơn mơ màng, ta bị Thu Cúc đánh thức:
"Tiểu thư, đại thiếu gia mất rồi."
Cơn buồn ngủ lập tức tan biến, ta lập tức dẫn Thu Cúc chạy đến tiền sảnh.
Vừa thấy ta xuất hiện, mẹ chồng đã trừng mắt nhìn ta đầy oán hận.
Ta không cho bà ta cơ hội mở miệng, lập tức lao về phía quan tài, khóc lóc thảm thiết:
"Vân Thanh, đều tại ta vô dụng, không cứu được chàng ra ngoài. Để ta đi theo chàng, ta không muốn sống nữa!"
Ta chính là muốn làm loạn, làm loạn đến mức để tất cả mọi người đều biết—
Là nhà họ Tào có lỗi với ta.
Là Tào Vân Thanh hại ta phải thủ tiết, chứ không phải hắn chếc vì cứu ta, khiến ta phải mang tiếng "khắc chồng" cả đời.
Mẹ chồng hoàn hồn lại, lập tức chỉ vào ta chửi rủa:
"Sao chổi, đều tại ngươi..."
Không đợi bà ta nói hết câu, ta phát điên túm lấy cổ áo, ghì chặt cổ bà ta mà điên cuồng lắc mạnh:
"Vì sao ngăn cản ta cứu Vân Thanh?!"
Mẹ chồng bị ta siết đến trợn trắng mắt, suýt nữa thì tắt thở, lúc này đám người xung quanh mới vội vàng xông lên kéo ta ra.
Ta thực sự hận không thể bóp chếc mụ già này!
Kiếp trước, sau khi Tào Vân Thanh giả chếc, bà ta đã hành hạ ta suốt một đời.
Mối thù này, ta nhất định phải báo!
Bóp chếc bà ta thì quá dễ dàng, ta phải khiến bà ta sống không bằng chếc!
Mẹ chồng vừa thở hổn hển, vừa run rẩy chỉ vào ta, gào lên:
"Đồ bất hiếu! Dám hại cả mẹ chồng! Các ngươi còn đứng đó làm gì, mau lôi nó ra ngoài, đánh chếc đi!"
Cơn điên của ta lại bộc phát lần nữa:
"Vân Thanh một mình xuống suối vàng quá cô đơn, ta phải đi theo chàng!"
Tào Vân Thanh lấy ta là vì tài sản nhà mẹ đẻ ta.
Nhà họ Tào sao có thể cam lòng để ta chếc chứ?
Thấy ta thực sự lao đầu vào cột, người nhà họ Tào cuống quýt xông lên ngăn cản.
Mẹ chồng không ngờ ta lại làm thật, sắc mặt lập tức trắng bệch, không dám quát tháo ta thêm nửa câu.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Khi đã làm loạn đủ, ta thuận theo ý họ, dừng lại nghỉ ngơi.
Chờ đến khi đã hồi sức, không cần mẹ chồng phải nhắc, ta tự đứng ra nói:
"Giờ Vân Thanh đã không còn, con—một quả phụ—phải thay chàng chống đỡ cả nhà họ Tào."
Mẹ chồng ngoài mặt nghiêm nghị, nhưng trong lòng hẳn là đang vui sướng lắm: