Thư Sách
Tại thôn Tiểu Hà.
Mùa gặt đã đến hồi kết, lũ trẻ trong thôn đều kết thúc kỳ nghỉ hè và quay lại trường học. Ngoài đồng giờ chỉ còn người lớn đang tất bật trồng trọt vụ thu. So với mọi năm, năm nay số gia đình trồng vụ thu ở thôn Tiểu Hà đã giảm đi hơn một nửa.
Hơn một nửa đó, chính là những hộ tích cực góp tiền chơi hụi nhất trong thôn.
Triệu Hoán Đệ vừa đi vừa ngân nga hát trên đường về nhà. Hôm nay trên trấn có phiên chợ lớn, bà ta rảnh rỗi nên rủ Nguyên Lương và mấy người phụ nữ khác cùng đi. Chợ có nhiều món ngon, mà Nguyên Lương lại thấy gì cũng đòi, thành ra ba đồng tiền bà ta nhét trong túi lúc đi chẳng mấy chốc đã tiêu sạch sành sanh.
Gần một năm trước, bà ta có thể vì mất một đồng ba hào mà tức đến mấy ngày trời ăn không ngon ngủ không yên. Nhưng bây giờ, chỉ một năm sau, bà ta đã có thể thoải mái tiêu hết ba đồng tiền mà không hề tiếc.
Triệu Hoán Đệ coi tất cả những điều này là phần thưởng xứng đáng cho sự khôn ngoan của mình, vì vậy bà ta nhanh chóng thích nghi với cách chi tiêu mới của gia đình. Mấy tháng qua, bà ta không chỉ đi chợ phiên mà còn sắm sửa thêm đồ đạc cho cả nhà: mua cho Nguyên Lương một chiếc cặp sách mới tinh, mua cho Nguyên Đống một cái đài cassette, còn mua cho Nguyên Đức Phát mấy bao t.h.u.ố.c lá đầu lọc loại mà ông chưa từng hút. Ngay cả hai đứa con gái Nguyên Liễu và Nguyên Cần, bà ta cũng mua cho mỗi đứa một sợi dây buộc tóc mới và một vỉ bút chì.
Mấy hôm mùa màng trước, bà ta bị ốm không ra đồng được nên ở nhà nấu cơm. Ngày nào cũng mua một cái móng giò, cả nhà ăn đến miệng bóng mỡ. Mùa gặt đối với cả nhà mọi năm là những ngày bở hơi tai, vậy mà năm nay sau khi xong việc, Nguyên Lương còn hỏi khi nào mới lại có những ngày như thế, ngày nào cũng được ăn thịt lợn, thật là tuyệt.
Triệu Hoán Đệ vui vẻ hớn hở tuyên bố sau này năm nào cũng sẽ như vậy, nhà có tiền rồi, móng giò cứ ăn thoải mái.
Thu hoạch xong, bà ta liền không cho trồng vụ thu nữa. Nhà không đủ người làm, lại chẳng thiếu chút lương thực đó, việc gì phải khổ sở?
Nguyên Đức Phát không lay chuyển được vợ, đành phải nhặt nhạnh trồng ít cây t.h.u.ố.c lá ở mảnh đất trống, còn lại đều bỏ hoang.
Cơ mà năm nay, số nhà bỏ hoang đất không trồng vụ thu cũng không ít, nên Nguyên Đức Phát dù ấm ức trong lòng cũng đành chịu. Ai bảo con trai cả lại về phe với vợ ông, cả nhà đã góp tiền chơi hụi mấy tháng nay, nhận được hai kỳ lãi, mỗi lần hơn một trăm đồng. Triệu Hoán Đệ cầm tiền trong tay, cảm thấy mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió. Dù ông có nói gì, bà ta cũng chẳng thèm nghe.
Triệu Hoán Đệ về đến nhà thì đã quá trưa. Nguyên Đức Phát từ ngoài đồng về thấy bếp núc lạnh tanh, liền hỏi có phải bà ta lại đi chợ phiên không.
Triệu Hoán Đệ thản nhiên đáp: "Hôm nay gặp phiên chợ lớn, chẳng phải trước đây ông bảo muốn mua thêm mấy con gà con sao? Tôi đi xem rồi, không có."
Đâu phải không có, mà là do bà ta lỡ tiêu hết tiền mang theo nên mới không mua.
Nguyên Đức Phát cũng không buồn hút thuốc, sầm mặt đi vào nhà, giật mạnh tấm rèm cửa làm chúng va vào nhau kêu loảng xoảng.
Nếu là Triệu Hoán Đệ của ngày trước, có lẽ lúc này đã cuống lên rồi. Nhưng nửa năm qua, bà ta đã không còn cái vẻ sợ sệt chồng nữa.
Bà ta lườm một cái, lấy ra chiếc kẹo tò he hình con lợn mua ở chợ, do một ông già bán hàng rong làm tại chỗ. Nguyên Lương cứ nằng nặc đòi, một cái tận tám hào. Bà ta đau lòng mua cho nó, kết quả nó ăn được hai miếng lại chán, dúi vào tay mẹ rồi đòi thứ khác.
Triệu Hoán Đệ đưa chiếc kẹo vào miệng, vị ngọt ấy chẳng thể nói là ngon hay dở, nhưng đó là hương vị mà bà ta chưa từng được nếm.
Bà ta ăn xong chiếc kẹo, không muốn vào phòng trong nhìn sắc mặt của Nguyên Đức Phát, liền sang căn buồng nhỏ của hai đứa con gái để ngủ.
Bây giờ sức khỏe bà ta yếu đi, chỉ đi một chuyến lên trấn mà đã mệt lử. Nằm trên chiếc giường lớn của Nguyên Liễu và Nguyên Cần, Triệu Hoán Đệ thầm tính toán, vài ngày nữa là đến kỳ lĩnh lãi thứ ba, con trai cả cũng sắp về, bà ta phải làm món gì ngon để bồi bổ cho nó. Cả cái bệ bếp ở nhà cũng cũ lắm rồi, vá víu không biết bao nhiêu lần, bà ta muốn mua một cái mới...
Cứ miên man suy nghĩ như vậy, Triệu Hoán Đệ chìm vào giấc ngủ say, trong mơ còn nở một nụ cười ngọt ngào.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác trong thôn.
Rõ ràng đã đến giờ cơm nhưng nhà Vương Mỹ Yêu bếp núc cũng lạnh tanh.
Bà Vương cắn móng tay, miệng lẩm bẩm thứ tiếng Tứ Xuyên mà cả nhà không ai hiểu. Bà ngồi dưới cửa sổ, mắt dán chặt vào cổng chính, chờ chồng mang tin tốt trở về.
Bà cụ trong nhà đã được gửi sang nhà chú em, hiện tại nhà chỉ còn hai vợ chồng con trai cả.
Vợ chồng con trai cả của bà Vương đang đứng, hai người vừa mới cãi nhau xong, vẻ mặt vẫn còn hằm hằm tức giận.
Cậu con trai út cũng sưng mặt, quay lưng lại không nhìn ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cuối cùng...
Cánh cổng kẽo kẹt mở ra, mọi người đồng loạt đứng dậy.
"Bố nó ơi!"
"Ba!"
Ông Vương mấy hôm nay bị cảm, cả người rã rời không còn chút sức lực. Ông bước vào nhà, tay chân nặng trĩu.
Thấy cả nhà xúm lại, ông ho khan hai tiếng: "Đóng chặt cửa lại."
Cậu con út nhanh tay đóng cửa rồi cài chốt lại.
Cả nhà tập trung ở gian chính. Bà Vương dường như đã đoán được tình hình không mấy khả quan, cố gắng gượng cười, nhưng vẻ mặt lại trông kỳ dị đến đáng sợ: "Tìm được người rồi chứ?"
Ông Vương mệt mỏi ngồi xuống: "Trốn rồi."
Chỉ hai chữ ngắn ngủi, mà cả nhà như bị điện giật. Căn nhà rộng rãi bỗng như thấp xuống một đoạn, đè nén khiến người ta không thở nổi.
"Tôi đã cùng mấy chủ hội nhỏ đi tìm, cái chỗ trước đây chủ hội lớn đặt bàn làm việc giờ trống không. Hỏi người xung quanh, ai cũng nói không thấy họ đi lúc nào. Mấy chủ phường nhỏ có họ hàng với nhau vẫn chưa từ bỏ, chúng tôi lại đến nhà người thân đã giới thiệu hắn ta vào hội, cũng đều trốn cả rồi."
Trước mặt người nhà, ông Vương hai tay ôm mặt, nước mắt trào ra từ kẽ tay.
"Trốn hết rồi, trong nhà ngoài đồ đạc ra thì chẳng còn gì."
Bà Vương trượt khỏi ghế, cả người run rẩy, mặt trắng bệch.
"Trốn? Sao lại trốn? Rõ ràng là chuyện làm ăn kiếm ra tiền, tại sao lại bỏ đi?"
Ông Vương không nói gì, trong lòng ông hiểu rõ.
Làm gì có chuyện làm ăn nào lại lãi đến thế? Bỏ vào một trăm đồng, ba tháng sau được hai mươi lăm đồng. Góp một nghìn thì được hai trăm năm mươi đồng. Ngay cả cho vay nặng lãi cũng không được nhiều như vậy.
Vậy tại sao vẫn có thể trả lãi đúng hạn? Chẳng phải là dựa vào việc thu hút thêm người mới vào chơi sao?
Một hội nhỏ có hai mươi người, chỉ cần liên tục có người mới tham gia, là có thể lấy tiền vốn của người mới để trả lãi cho mọi người.
Ông Vương không ngốc, ông đã sớm nhận ra điều này.
Nhưng lúc đó cả hai dây hụi đều đang phát triển rầm rộ, người tham gia ngày một đông, ông cứ nghĩ tình hình này sẽ còn kéo dài được một thời gian nữa.
Ai ngờ... ai ngờ mới chỉ được nửa năm ngắn ngủi đã ra nông nỗi này?
Bà Vương níu lấy chồng hỏi, hỏi đi hỏi lại vẫn chỉ một câu, tại sao bọn họ lại bỏ trốn.
Ông biết vợ mình không phải không hiểu, chỉ là chưa thể chấp nhận được sự thật.
Đúng lúc này, cô con dâu cả mặt trắng bệch hỏi ông: "Họ trốn rồi, chúng ta phải làm sao? Nhà ngoại của con phải làm sao?"
Ông Vương buông tay, vầng trán hằn sâu những nếp nhăn, ánh mắt không còn vẻ mơ màng ban nãy mà thay vào đó là một sự tuyệt vọng.
Con dâu cả thấy vậy, muộn màng nhận ra và cũng tuyệt vọng theo.
"Vương Trường Thanh! Cả nhà các người đã kéo nhà ngoại tôi xuống nước! Nếu không phải anh nói có thể giúp nhà ngoại tôi làm giàu, tôi đã không đời nào quay về sống với anh! Anh nói gì đi chứ! Bây giờ phải làm sao!"
Cô ta như phát điên, túm lấy cổ áo chồng, vừa khóc vừa bắt anh ta phải chịu trách nhiệm.
Vương Trường Thanh nhịn một lúc, nhưng khi bị vợ tát một cái vào mặt, anh ta cũng không chịu nổi nữa.
Anh ta trở tay tát lại vợ: "Ngô Tiểu Nguyệt! Cô nghe xem cô nói cái gì thế! Chẳng phải chính cô mặt dày mày dạn đòi cho nhà ngoại cô vào sao? Cũng là chính cô từ nhà ngoại quay về! Sao hả? Lúc em gái tôi mang tiếng xấu thì cô bỏ đi, nhà tôi kiếm được tiền thì cô lại vội vàng chạy về nịnh bợ. Cô là cái thá gì!"