Sau Khi Thức Tỉnh Không Làm Chị Cả [Thập Niên 90]

Chương 104: chương 105



 

 

 

 

 

 

 

Nguyên Đường vẫn chưa biết rằng, vụ vỡ hụi lần này xảy ra sớm hơn kiếp trước gần nửa năm. Kỳ nghỉ sau vụ gặt vừa kết thúc, kỳ thi cuối kỳ đã cận kề. Nguyên Đường đành tạm dừng việc bán hàng buổi tối, chủ yếu là vì khối 12 đã thi đại học xong và rời trường, chỉ còn lại khối 10 và 11. Cô không có thời gian về chuẩn bị hàng, hai tiết tự học buổi tối cũng không còn đủ để cô có một lượng khách ổn định nữa.

Vì thế, Nguyên Đường mang tâm thế "tới đâu hay tới đó", tập trung hoàn toàn cho kỳ thi cuối kỳ.

Cô học ngày học đêm, tối về còn phải bật băng cassette để luyện tiếng Anh.

Nguyên Đường kéo Hồ Yến lại, nhờ cô nghe giúp xem mình phát âm có chuẩn không. Hồ Yến nghe một lúc đã thấy ong hết cả đầu.

"Nghe có khác gì nhau đâu!"

Mấy âm 'a' với 'ai' gì đó, cô nghe thấy cứ na ná nhau.

Nguyên Đường mặc kệ, vẫn bắt Hồ Yến nghe cùng mình. Sau một tuần liền, Hồ Yến cũng bập bẹ được vài từ thông dụng.

Nguyên Đường nhân cơ hội này khuyên nhủ Hồ Yến: "Tiếng Anh quan trọng lắm đấy, cậu học xong kế toán rồi thì đăng ký thêm một lớp tiếng Anh đi?"

Hồ Yến tròn mắt nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh: " Cậu đúng là điên rồi,  tớ đi đâu mà học tiếng Anh? Lớp học buổi tối làm gì có môn này. Mà tớ để làm gì chứ, cả đời  tớ còn chưa gặp người nước ngoài nào."

Thứ tiếng loằng ngoằng như chim hót này, cô không học đâu.

Nguyên Đường cứng họng, nhưng nhanh chóng nghĩ ra một ý: "Đợi nghỉ hè, chúng mình cùng lên thành phố đi.Tớ nghe nói trên đó có lớp tiếng Anh cấp tốc, mình đi xem thử."

Tuy Hồ Yến không muốn xem lớp học nào cả, nhưng nghe Nguyên Đường rủ lên thành phố thì cô lại hào hứng. Sống đến từng này tuổi, cô còn chưa từng ra khỏi huyện Bạch.

Thực ra, Nguyên Đường nào biết trên thành phố bây giờ có lớp tiếng Anh hay không. Cô nhớ lại kiếp trước, trung tâm Tân Đông Phương hình như phải đến những năm chín mấy mới ra đời. Thời điểm này, chắc chắn thành phố chưa có, có khi lên tận tỉnh lỵ cũng khó tìm.

Thôi kệ, mục đích chính của cô khi lên thành phố là tìm một giáo viên tiếng Anh giỏi. Giáo viên các môn khác ở trường trung học số 1 huyện Bạch đều ổn, kiến thức truyền đạt cho học sinh khá trôi chảy. Riêng môn tiếng Anh, giáo viên nói tiếng Anh còn pha giọng địa phương. Đôi khi Nguyên Đường xem thầy giáo giảng ngữ pháp mà toát cả mồ hôi hột, cuối cùng vẫn không hiểu.

Cô nghĩ cứ thế này không ổn. Hiện tại, môn cô học tốt nhất là Toán, sau đó đến Văn và Chính trị, các môn khác đều tàm tạm, chỉ riêng tiếng Anh, bài thi 100 điểm mà chỉ được hơn 50.

Con số 50 điểm này đã trở thành rào cản lớn nhất trên con đường cải thiện tổng điểm của cô.

Từ khi lọt vào top 200 của khối, cô nhận thấy tốc độ tiến bộ của mình đã chậm đi đáng kể. Trước đây, mỗi lần thi có thể tăng mấy chục bậc, bây giờ chỉ tiến bộ được hơn mười bậc.

Nguyên Đường tự nhủ phải cố gắng hơn nữa, nhưng các môn khác nỗ lực đều có hiệu quả, còn tiếng Anh thì kiếp trước cô đã không học nhiều, bây giờ học lại cứ như mò mẫm trong sương mù, không tìm được phương pháp đúng đắn, toàn làm công vô ích.

Cô muốn tìm một giáo viên giỏi để chỉ dạy, ít nhất là trước khi lên lớp 12 phải tìm được hướng đi đúng đắn cho việc học tiếng Anh.

Ôn xong tiếng Anh, Nguyên Đường lại thấy đói. Cô hỏi Hồ Yến muốn ăn gì rồi tự mình xuống bếp.

Vết thương trên tay Hồ Yến không lớn, nhưng gần đây Nguyên Đường không cho cô đụng vào nước nên nó đã nhanh chóng đóng vảy. Chuyện ở cửa hàng vẫn chưa giải quyết xong, Hồ Yến ban ngày rảnh rỗi. Ban đầu, cô định nhân lúc Nguyên Đường học bài thì mình ra ngoài bán khoai tây nghiền, nhưng Nguyên Đường không cho, nói rằng trường thiếu mất khối 12 là mất đi một lượng khách lớn.

Học sinh khối 10 và 11 tan học sớm, ai về nhà được đều về nhà ăn cơm. Dù sao cũng chỉ còn nửa tháng nữa, không bán cũng chẳng sao.

Thế là Hồ Yến hoàn toàn rảnh rỗi. Ngoài việc đi học lớp kế toán buổi tối bốn buổi một tuần, cô thỉnh thoảng quay lại xưởng dệt làm thay ca đêm cho người ta để kiếm thêm chút tiền.

Hai người ăn xong mỗi người một bát mì, Hồ Yến dọn dẹp qua loa rồi đi làm ca đêm.

Thư Sách

Sáu giờ sáng hôm sau, rõ ràng chưa đến giờ tan ca, Hồ Yến đã về sớm.

Vẻ mặt cô nghiêm trọng, lay Nguyên Đường dậy: "Hụi vỡ rồi."

Nguyên Đường sững người, cơn buồn ngủ tan biến ngay lập tức: "Nhanh vậy sao? Cậu chắc chứ?"

Cô vô cùng nghi hoặc, kiếp trước mọi chuyện xảy ra vào mùa đông, sao kiếp này lại đến sớm như vậy?

Hồ Yến gật đầu, giọng trầm xuống: " Tớ nghe chị tạp vụ nói, bảo là tối qua ở thôn Thất Lý Trang náo loạn cả lên, nghe nói công an cả huyện đều đến đó..."

Náo loạn? Cụ thể là thế nào?

Hồ Yến nhớ lại lời chị tạp vụ.

"Còn náo loạn thế nào được nữa, tiền bị cuỗm đi hết rồi, không đòi ăn tươi nuốt sống mấy tay chủ hụi đó mới là lạ."

Hồ Yến lại giả vờ vô tình hỏi thêm chi tiết, biết được lần này nơi náo loạn đầu tiên là thôn Thất Lý Trang, các thôn khác không biết là chưa nhận được tin hay đang trong quá trình ầm ĩ, tóm lại là chưa có tin gì truyền ra. Chị tạp vụ trước đây đã giới thiệu cô chơi hụi, hôm nay không đến làm, cũng không xin nghỉ.

Nếu là trước đây, cô đã vội vàng chạy về nhà, bảo người nhà nhanh chóng xem có cứu vãn được gì không.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng lần này, Hồ Yến cố nén cơn sóng dữ trong lòng để đến tìm Nguyên Đường trước.

Khác với những lần trước tìm Nguyên Đường để hỏi ý kiến, lần này Hồ Yến nói ra vấn đề trước, rồi lại lẩm bẩm: "Bây giờ  tớ không thể về được,tớ mà về, nhà chắc chắn sẽ bắt tớ phải nhanh chóng lấy tiền ra."

Tin tức từ thôn Thất Lý Trang truyền ra, vỡ đầu tiên là hụi tiêu dùng. Cô đã nói với gia đình rằng mình tham gia hụi tương trợ, theo lẽ thường, cô nên chạy đôn chạy đáo khắp nơi trước, xác định mọi chuyện không thể cứu vãn rồi mới về nhà.

" Tớ sẽ đi tìm anh hai, nói trước với anh ấy một tiếng."

Hồ Yến cuối cùng cũng đưa ra quyết định, nói với Nguyên Đường: "Tiểu Đường, dạo này tớ không ở chỗ  cậu được,  cậu tự lo mọi việc cẩn thận nhé. Tớ về xưởng dệt trước, có tin gì tớ sẽ báo cho cậu."

Nguyên Đường gật đầu, dặn dò cô: "Có chuyện gì cậu xông lên trước, nhà  cậu sau này còn nhiều chỗ cần tiêu tiền, đừng tranh hơn thua nhất thời. Hơn nữa, nhà cũng đâu chỉ có một mình cậu là con, đừng ôm hết mọi việc vào người..."

Ý cô vốn là muốn nhắc nhở Hồ Yến, kết quả lại nói ngày càng nhiều.

Nguyên Đường tự biết, những lời này, là cô đang nói cho chính mình ở kiếp trước nghe.

Kiếp trước, khi cô sắp bị nợ nần trong nhà bức đến chết, điều cô hy vọng nhất là có người đến giải cứu mình. Nếu lúc đó có ai đó có thể nói với cô những lời này, thì tốt biết bao.

Hồ Yến ôm cô một cái: "Cảm ơn  cậu."

Cô cảm động vì lúc này Nguyên Đường không nói những câu như "nhà cậu như vậy thì phải làm sao", mà từng lời từng chữ đều nghĩ cho cô. Cô học không nhiều, nhưng nhớ thầy từng giảng câu "thân sơ bất tương phùng", ý chỉ người ngoài không nên xen vào chuyện người thân. Nguyên Đường dám nói thẳng như vậy, cũng là chấp nhận rủi ro sau này có thể bị cô quay lại trách móc.

" Tớ sẽ làm được."

Nhà có ba người con, cái họa này không phải do cô gây ra, cô không nên gánh vác tất cả vì sai lầm của người khác.

Hồ Yến thu dọn đồ đạc đơn giản rồi rời đi.

Nguyên Đường vẫn đến lớp đúng giờ. Còn sáu ngày nữa là thi cuối kỳ, dù có chuyện lớn đến đâu, cô cũng phải thi xong rồi mới tính.

Sáu ngày này, Hồ Yến không đến tìm Nguyên Đường, nhưng ở trường cô cũng nghe được một vài tin đồn.

Trường học cũng không phải là tháp ngà voi tách biệt. Huyện Bạch đang náo loạn, trong trường cũng có giáo viên tham gia chơi hụi. Một số gia đình ở huyện cũng bị lôi kéo, nhưng so với các gia đình ở nông thôn, khả năng chống chịu rủi ro của các gia đình công nhân viên chức thành thị vẫn tốt hơn một chút.

Thế là Nguyên Đường nghe các bạn học phàn nàn về việc bố mẹ cãi nhau, còn có mấy giáo viên xin nghỉ không đến lớp, phải nhờ giáo viên khác dạy thay.

Những tin đồn này, đương nhiên cũng lọt vào tai Nguyên Đống.

Thế là, khi chỉ còn hai ngày nữa là đến kỳ thi cuối kỳ, Nguyên Đống đã xin nghỉ học.

Chủ nhiệm lớp của cậu tỏ vẻ thất vọng: "Em có biết là sau khi xin nghỉ, lúc phân ban lớp 11, em sẽ bị xếp vào nhóm cuối cùng không? Lúc đó hai lớp chọn sẽ không có chỗ cho em đâu."

Khối 10 ở huyện Bạch không phân lớp chọn, vì lúc đó chưa phân ban tự nhiên hay xã hội. Lên khối 11, sau khi phân ban sẽ bắt đầu chia lớp chọn và lớp thường, ban xã hội một lớp chọn, ban tự nhiên một lớp chọn. Các lớp này được trang bị đội ngũ giáo viên tốt nhất của trường, mục đích là để nâng cao thành tích.

Nguyên Đống từ bỏ kỳ thi cuối kỳ lúc này, về cơ bản là đã hết duyên với lớp chọn.

Ánh mắt Nguyên Đống đờ đẫn, không biết giải thích với giáo viên thế nào. Mấy ngày gần đây,  hắn hết hoảng sợ lại đến lo lắng, đầu óc lúc nào cũng nặng trĩu, sợ rằng vừa mở mắt ra đã thấy bố mẹ đứng trước cửa lớp gọi cậu về nhà.

Hắn sợ nhưng  hắn phải về nhà.

Nếu không về,  hắn không dám tưởng tượng mình sẽ trở thành người như thế nào trong mắt bố mẹ.

Là một đứa con trai ích kỷ, vô trách nhiệm? Hay là một tội nhân ngoan cố kéo cả nhà xuống địa ngục?

Hắn sợ bị đóng đinh trên cây cột của sự sỉ nhục, sợ rằng khi hắn trở về, người nhà sẽ ném cho  hắn một cái tay nải rồi bắt  hắn đi làm công.

Hắn không thể đi làm công!

Hắn muốn đi học!

 

 

 

 

Giữa việc từ bỏ một kỳ thi cuối kỳ và cơ hội được đi học,  hắn nhanh chóng biết phải lựa chọn thế nào. Cuối cùng, cậu cúi đầu thật sâu, mang theo hành lý của mình trở về thôn Tiểu Hà.

Mọi người đều đang trong giờ học, vì vậy bóng dáng rời đi của Nguyên Đống trông vô cùng nổi bật. Nguyên Đường từ xa nhìn  hắn vác chăn, xách theo một cái xô, trong xô là sách giáo khoa và đồ lặt vặt. Hắn bước ra khỏi cổng trường, học sinh khối 10 và 11 đều ở trên lầu, gần như có rất nhiều ánh mắt đang tiễn cậu ra cổng.

Nguyên Đường quay đầu lại, nhớ đến cảnh tượng mình đi làm công ở kiếp trước.