Nguyên Đường lấy bút chì trong túi ra, khoanh tròn ba địa điểm: Công viên Nhân dân, chùa Quan Âm và Cung văn hóa.
"Hôm nay chúng ta đến công viên xem trước, ngày mai đi hai chỗ còn lại."
Cô suy nghĩ một lúc, rồi lại khoanh thêm một vòng tròn ở Vườn bách thú.
Vừa quá trưa, nắng nóng đến mức không ai dám đứng ngoài đường. Nguyên Đường và Hồ Yến không dám trì hoãn, hai người đi theo chỉ dẫn trên bản đồ để bắt xe buýt tuyến số 3. Đây là lần đầu tiên Hồ Yến đi xe buýt, xe chạy được vài trạm đã phải xuống. Nguyên Đường dẫn cô đi bộ qua mấy con phố, cuối cùng cả hai cũng đến được Công viên Nhân dân.
Đi bộ cả một quãng đường, mặt hai người đỏ bừng vì nắng. Họ tùy tiện tìm một quán trà ven công viên, mua hai ly trà.
Hồ Yến ôm ly trà mà mặt mày méo xệch, cô không muốn uống đồ nóng, vừa rồi rõ ràng thấy bên kia có bán nước ngọt có ga, cô muốn uống nước ngọt!
Nguyên Đường lại ôm chén trà uống mấy ngụm lớn, sau đó bắt chuyện với ông chủ quán trà, dăm ba câu chuyện phiếm rồi đi thẳng vào vấn đề chính.
"Bác ơi, cho cháu hỏi có phải buổi tối ở đây có chợ đêm không ạ?"
Người bán trà tay phe phẩy chiếc quạt mo, cũng không tỏ ra mất kiên nhẫn: "Có chợ đêm đấy, nhưng hai cháu đến sớm quá, mới mấy giờ mà, chưa đến lúc người ta dọn hàng đâu."
Nguyên Đường hỏi: "Vậy khoảng mấy giờ thì người ta mới bắt đầu dọn hàng ạ?"
"Cũng phải tầm năm, sáu giờ."
Năm, sáu giờ dọn hàng, bảy, tám giờ mới đông khách.
Thư Sách
Nguyên Đường lại hỏi linh tinh vài câu như ở đây bán những gì, có phải trả phí gian hàng không.
Ông chủ quán trà thấy cách ăn mặc của cô không giống người lớn, nên cũng bớt đề phòng: "Bán đủ thứ cả, tối cháu cứ đến xem là biết. Còn phí gian hàng thì bây giờ chưa thấy bắt nộp."
Nguyên Đường "ừm" một tiếng, bây giờ chưa thu, biết đâu sau này lại có.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Hai cô bé hỏi mấy chuyện này làm gì?"
Nguyên Đường vỗ vỗ vào chiếc túi, vẻ mặt e dè: "Chúng cháu là học sinh, nhân dịp nghỉ hè ra ngoài trải nghiệm cuộc sống thôi ạ. Lấy hàng từ tiệm của dì trong nhà, định tối ra đây bán thử xem sao, kiếm chút tiền học phí."
Cách xây dựng hình ảnh này của cô đã đánh trúng tâm lý người già. Ông chủ quán trà vui vẻ, đòi tặng cô hai ly trà.
"Tốt, tốt lắm! Người trẻ tuổi là phải có chí khí như vậy. Đất nước mới có hy vọng."
Nguyên Đường rất nhạy bén, lập tức nói tiếp: "Bác là bộ đội xuất ngũ ạ?"
Ông cụ càng vui hơn: "Tôi xuất ngũ nhiều năm rồi!"
Nguyên Đường giơ ngón tay cái: "Nhìn là biết bác từng là một bậc tiền bối trên chiến trường, nói chuyện cũng có khí phách!"
Được tâng bốc, ông cụ lập tức vui vẻ hẳn lên, kể cho Nguyên Đường nghe chuyện năm xưa ông đi kháng chiến chống Mỹ cứu nước.
"Chỗ đó trời đất ơi lạnh kinh khủng, đánh trận mà mắt mở không ra, lạnh đến rụng cả tai. Tiểu đội trưởng bảo lấy tuyết mà xoa, không xoa là sợ nó rụng mất..."
Nguyên Đường im lặng ngồi nghe ông cụ kể chuyện xưa. Hồ Yến ban đầu còn thấy nóng nực, bồn chồn, nhưng nghe một hồi cũng bị cuốn vào câu chuyện. Hai người ngồi ở quán trà, lâu dần lại cảm nhận được những cơn gió mát thoang thoảng.
Cứ thế họ ngồi yên lặng hơn hai tiếng đồng hồ, qua được khoảng thời gian nóng nhất. Đợi đến khi ánh nắng bớt chói chang, người trong công viên cũng dần đông lên.
Giờ này người đi làm vẫn chưa tan sở, đến công viên dạo chủ yếu là các cụ già sống ở khu vực lân cận.
Ông chủ quán trà quen biết không ít người, chẳng mấy chốc quán trà đã ngồi kín chỗ. Có mấy người còn là chiến hữu của ông, nghe nhắc đến chuyện xưa, cũng lần lượt đến góp chuyện.
Nguyên Đường hòa nhập như cá gặp nước, chẳng mấy chốc, cả một đám các ông bà cụ ở đây đều đã biết mặt cô.
Có một bà cụ còn đòi xem cô bán gì. Nguyên Đường cũng không ngại, mở túi ra cho bà xem.
Bà cụ nhìn thích thú: "Cái kẹp tóc hình con bướm này đẹp thật, cháu gái bà mà thấy chắc chắn sẽ đòi."
Nguyên Đường vui vẻ nói: "Bà ơi, kẹp này chất lượng tốt lắm ạ. Cháu lấy hàng từ tiệm của dì cháu giá nhập đã tám hào một chiếc rồi, nếu bà muốn, cháu để lại cho bà đúng giá nhập ạ."
Bà cụ vốn không định mua, nhưng nghe Nguyên Đường nói giá nhập, bà lại phân vân, cuối cùng vẫn quyết định mua.
Tám hào một chiếc kẹp, tuy hơi đắt nhưng mà nó đẹp. Chẳng lẽ bà lại không mua nổi?
Bán được một chiếc kẹp, Nguyên Đường còn thì thầm với bà cụ: "Bà ơi, giá này bà đừng nói ra ngoài nhé, cháu chỉ tính cho mình bà thôi đấy."
Bà cụ vui lắm, cầm chiếc kẹp bướm mà ngồi không yên, lập tức nói phải đi đón cháu gái.
Hồ Yến há hốc mồm kinh ngạc. Cái kẹp này ở huyện cũng chỉ bán một đồng hai một đôi, tức là sáu hào một chiếc. Sao bây giờ lại tăng giá rồi?
Nguyên Đường không cho là vậy. Cô mang đồ lên thành phố tốn bao nhiêu công sức, bán sáu hào thì cô không cam lòng.
Hơn nữa, vừa rồi cô chỉ là đang thử sức mua của người dân thành phố. Ai ngờ thử một lần đã thấy, một bà cụ có thể dễ dàng mua được, chứng tỏ giá cả có thể tăng thêm khoảng 20% so với giá gốc.
Mặt trời lặn về phía tây, vào lúc hoàng hôn, Nguyên Đường tạm biệt quán trà, cùng Hồ Yến đi chiếm một vị trí tốt.
Buổi trưa ăn ít, buổi chiều lại uống mấy chén trà đặc, vừa dọn hàng ra Nguyên Đường đã thấy đói bụng. Cô bảo Hồ Yến trông quán, còn mình đi mua bốn cái bánh nướng lớn và hai chai nước ngọt.
Hai người vừa ăn bánh nướng vừa uống nước ngọt, ăn xong mang chai rỗng đi trả lại để lấy tiền cọc.
Lúc những người bán hàng rong bắt đầu dọn hàng, trong công viên lại vắng người hơn.
Các cụ già có người đi đón cháu, có người về nhà ăn cơm, ngay cả ông cụ bán trà cũng đã dọn quán. Chỉ còn lại một dãy hàng dài được bày dọc bên ngoài công viên.
Nguyên Đường cẩn thận quan sát xung quanh, các gian hàng có bán tất, quần áo, kem que, con quay, vì là mùa hè nên còn có người bán lá sen và rau củ. Tóm lại là rất lộn xộn, thứ gì cũng có bán.
May mắn là cô đi một vòng từ đầu đến cuối, không phát hiện có ai bán đồ trang sức.
Thời gian trôi qua từng giây, đến hơn 6 giờ, người ta bắt đầu đổ ra đường. Hơn 7 giờ, lượng người đông hơn Nguyên Đường tưởng tượng. Thời này chưa có điều hòa, buổi tối ở nhà cũng nóng, chi bằng ra ngoài đi dạo, vừa tiết kiệm điện lại vừa mát mẻ.
Đúng lúc này, cô phát hiện ra một vấn đề rất lớn.
Gian hàng của cô không có đèn!