Nguyên Đường và Hồ Yến sắp xếp xong hàng hóa, rồi bắt xe khách lên thành phố.
Chiếc xe vừa rời khỏi bến, đã thấy phía trước có một đám đông tụ tập giữa đường lớn. Xe bấm còi inh ỏi, những người hiếu kỳ xô đẩy nhau nhưng đám đông vẫn không chịu giải tán. Người bán vé thò đầu ra ngoài hét lớn yêu cầu nhường đường, nhưng hầu hết hành khách trên xe lại mong tài xế đi chậm một chút để họ thích thú xem vụ ồn ào ngoài cửa sổ.
Nguyên Đường vẫn sợ say xe nên vừa lên xe đã nhắm mắt, chỉ có Hồ Yến chán ngắt nên cùng mọi người hóng chuyện.
"Mẹ kiếp, cuối cùng cũng để tao tìm được mày!"
"Trả tiền đây!"
Xem ra là một vụ đòi nợ.
Thư Sách
Hồ Yến quay đầu đi, không quan tâm nữa.
Chiếc xe khách thuận lợi lăn bánh, bỏ lại vụ ồn ào vẫn đang tiếp diễn phía sau.
Một người đàn ông da đen bóng nhẫy, quần áo bốc mùi chua loét, mắt long lên sòng sọc tóm chặt lấy ông bà Vương: "Đồ khốn, chúng mày dám chạy à! Tiền của tao đâu? Trả tiền đây!"
Anh ta là một trong mười hộ đã tham gia vào dây hụi của nhà họ Vương. Thôn Tiểu Hà có tổng cộng mười chín hộ gia đình bị nhà họ Vương lừa tiền, nhưng nhà họ Vương nhận được tin tức nhanh nên đã sớm bỏ trốn.
Anh ta không tin nhà họ Vương đã chạy khỏi huyện, nên đã mai phục trong thành phố mấy ngày liền. Khát thì uống nước, đói thì ăn tạm cái bánh bao mang theo. Trời không phụ lòng người, cuối cùng anh ta cũng bắt được người.
Nhà họ Vương từ khi trốn lên thành phố đã không dám ở nhà khách vì sợ bị công an tra ra. Họ thuê một căn nhà nhỏ trong sân, đóng chặt cửa, thỉnh thoảng mới ra ngoài mua chút đồ ăn rồi về, không ai tìm thấy.
Trong thời gian này, dù đang lẩn trốn nhưng họ vẫn luôn nghe ngóng tin tức từ thôn Tiểu Hà. Nghe nói ở thôn Thất Lý Trang vì chuyện này mà đã có người bị đánh chết, cả nhà ngồi trong phòng mà tay chân lạnh toát. May mà đã chạy thoát, nếu không...
Vương Trường Thanh rít hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, ông Vương thì thở ngắn than dài.
Nhà cũ đã bị đốt, người trong thôn mà thấy họ chắc sẽ ăn tươi nuốt sống mất. Huyện Bạch rõ ràng không còn là nơi dung thân cho cả nhà nữa.
Gia đình đã hết cách, giờ phút này chỉ còn biết trông cậy vào cô con gái. Nhà mẹ đẻ của bà Vương thì không thể về được.
Bà tên thật là La Tuệ, được gả từ Tứ Xuyên đến, nói là gả nhưng thực chất là nửa gả nửa bán. Quê nhà bà còn tệ hơn cả huyện Bạch, đó là những dãy núi trập trùng, muốn chạy cũng không thoát. Vì vậy trong thôn mới có những người làm nghề mai mối, đưa các cô gái từ vùng núi ra ngoài, cứ thành công một người là họ lại thu được một khoản tiền môi giới. La Tuệ cũng đã đến huyện Bạch theo cách như vậy.
Khi cả nhà đang mờ mịt không lối thoát, La Tuệ đã trở thành người lèo lái: "Chúng ta thu dọn đồ đạc, gọi điện cho Mỹ Yêu. Trước mắt mua vé xe khách lên thành phố, rồi từ thành phố bắt tàu hỏa đi."
Nghĩ một lúc lại thấy không ổn, sợ đến thành phố vẫn bị bắt: "Đi tỉnh lỵ, đổi xe khách hai lần, đến tỉnh lỵ rồi hẵng bắt tàu hỏa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
La Tuệ quyết định dứt khoát, nhưng chồng bà lại ủ rũ: "Vậy đất đai ở quê thì sao? Cứ thế bỏ à?"
Nếu bỏ đi, mồ mả tổ tiên phải làm sao? Vợ chồng họ về già rồi sẽ chôn ở đâu?
Ông Vương nghĩ đến đó liền bắt đầu chùn bước. Ông đã sống ở huyện Bạch hơn nửa đời người, bắt ông ở tuổi này còn phải ra ngoài bôn ba, trong lòng ông luôn cảm thấy không yên, cứ như mình đã vứt bỏ gia nghiệp của tổ tiên.
La Tuệ cắn môi, phía trước thì mờ mịt, phía sau lại không có đường lui. Không đi tìm con gái thì còn có thể đi đâu được nữa?
Cả nhà bèn thu dọn đồ đạc. Họ mang sổ hộ khẩu đi rút tiền, tổng cộng được chưa đến 500 đồng, đủ tiền lộ phí, nhưng cũng chỉ vừa đủ. Họ định gọi điện cho Vương Mỹ Yêu để cô chuẩn bị đón xe thì bị người ta tóm được ngay trên đường.
La Tuệ chỉ kịp giục con trai chạy đi, còn bà và chồng thì bị người ta giữ lại.
Đối phương đã nổi điên, bà kinh hãi sợ bị đâm.
May mắn là sự việc xảy ra trên đường lớn, chẳng mấy chốc đã có công an đến. Họ đưa cả vợ chồng La Tuệ và người đàn ông bắt người về đồn.
Hỏi ra mới biết vẫn là chuyện vỡ hụi, công an giáo huấn một hồi rồi tạm giam vợ chồng La Tuệ.
Các chủ phường nhỏ hầu hết đều phải chịu cảnh này. Trách nhiệm cụ thể phải đợi phân chia, nhưng trước mắt không thể để họ chạy thoát. Những người bỏ trốn thì không nói, những người không chạy kịp thì quá nửa sẽ bị đánh cho thừa sống thiếu chết.
Người đàn ông bắt người vẫn còn la hét, nhất quyết đòi nhà họ Vương bồi thường tổn thất.
Một công an lớn tuổi khuyên vài câu, giọng không mềm không cứng: "Bản thân đây là một vụ lừa đảo, chính anh không nghĩ rằng lãi suất cao như vậy là có vấn đề à?"
Người đàn ông ôm đầu ngồi thụp xuống. Anh ta đã ngoài bốn mươi, làm sao có thể ngây thơ đến vậy? Chẳng qua, thừa nhận mình tham lam mà mắc bẫy là quá khó, nên chỉ có thể đổ hết trách nhiệm cho người khác.
Vào phòng tạm giam, La Tuệ ngược lại thấy yên tâm.
Hai vợ chồng nhìn người chủ phường nhỏ cùng phòng bị đánh vỡ đầu, chỉ cảm thấy nhà mình đã quá may mắn.
Giờ cũng không cần phải đi tìm con gái nữa, chỉ còn chờ con gái đến bảo lãnh họ ra.
Khi Vương Mỹ Yêu nhận được tin từ anh trai, vợ chồng La Tuệ đã ở trong đó hai ngày.
Vương Mỹ Yêu tức giận nói trong điện thoại: "Sao anh lại để mẹ vào đó? Ở trong đó khổ sở lắm đấy."
Vương Trường Thanh không biết nói gì. Lúc đó, La Tuệ đẩy anh một cái bảo chạy mau, anh không nghĩ ngợi gì liền chạy, đến khi hoàn hồn mới biết bố mẹ đã bị bắt vào trại tạm giam.
Vương Mỹ Yêu tức đến không nói nên lời. Nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, tiền mất đã đành, bố mẹ đều đã lớn tuổi, sao có thể vào trại tạm giam được?
Cô hỏi rõ ngọn ngành, nhanh chóng quyết định xin quản lý nghỉ phép về nhà: "Nhà em có chút chuyện."
Quản lý phê duyệt. Một năm qua, Vương Mỹ Yêu đã làm việc như điên để kiếm tiền, nói rằng muốn sớm ngày hoàn lương. Dù quản lý có coi thường, nhưng cũng thích sự nhiệt tình đó của cô.
Có nhiệt tình là tốt, có nhiệt tình thì sẽ liều mạng kiếm tiền.
Vương Mỹ Yêu lúc này cũng không còn giấu giếm gì nữa. Cô lấy hết số tiền tiết kiệm của mình, lại đi vay thêm của mấy khách quen, cuối cùng mang theo hai vạn đồng về quê.
Vừa về đến nơi, cô liền đến trại tạm giam. Trại tạm giam không giống như nhà tù, không bắt người làm việc, nhưng điều kiện cũng chẳng tốt hơn là bao, ăn uống kém, ở cũng kém, người bình thường vào mấy ngày cũng phải tróc một lớp da.
La Tuệ từ lúc vào đây chưa được tắm rửa, thay quần áo. Vương Mỹ Yêu vừa nhìn thấy mẹ đã bật khóc, đau lòng vì mẹ phải chịu khổ.
La Tuệ thì lại nghĩ thoáng hơn: "Con về rồi thì giúp anh con một tay, giải quyết xong chuyện này, mẹ ở thêm vài ngày cũng không sao."
Vương Mỹ Yêu nghe mà thấy lòng tan nát. La Tuệ trước đây là một người gọn gàng, sạch sẽ, sao bây giờ lại luộm thuộm thế này.
Cô quyết tâm phải bảo lãnh bố mẹ ra bằng được.
Vương Mỹ Yêu sẵn sàng bỏ tiền ra, đương nhiên không thể trả hết, chỉ có thể trả một phần. Công an cũng mong có người đứng ra giải quyết. Vụ việc lần này ảnh hưởng quá xấu, họ thống kê có hơn một nghìn hộ gia đình là nạn nhân. Trong thời gian này, họ bận tối mắt tối mũi, cấp trên cũng đã cho phép lập một chuyên án để giải quyết.
Nếu nhà họ Vương có thể trả một phần, điều đó có nghĩa là số liệu có thể giảm đi mười mấy hộ.
Vì vậy, công an cũng đưa ra lời hứa, nếu có thể thương lượng giải quyết, vụ việc sẽ không bị truy tố. Dù sao thì nhà họ Vương cũng là nạn nhân, đây là một mớ nợ rối rắm, dù có xử lý theo pháp luật thì cuối cùng cũng là bồi thường tiền, không bồi thường được thì ngồi tù. Nhà họ Vương có thể trả được tiền, không cần biết nhiều hay ít, chỉ cần mười chín hộ còn lại đồng ý hòa giải, thì coi như thỏa thuận dân sự thành công.
Mười chín hộ còn lại sao có thể không muốn?
Cả làng trên xóm dưới không có một ai được bồi thường, nhà họ Vương nói có thể bồi thường một phần, họ dù trong lòng không muốn cũng biết đây là kết quả tốt nhất rồi.
Có người đòi bồi thường một nửa, Vương Mỹ Yêu không đồng ý.