Bị Nguyên Đường nói trúng tim đen, sắc mặt Nguyên Cần trở nên vô cùng khó coi.
Chưa dừng lại ở đó, Nguyên Đường nghiêng đầu nhìn nó: "Để tao đoán xem... trong nhà bắt mày và Nguyên Liễu nghỉ học đúng không? Nhìn bộ dạng này của mày, chắc là Nguyên Liễu vẫn chưa nghỉ, mày nghỉ trước rồi."
Ngọn lửa giận trong lòng Nguyên Cần bị Nguyên Đường châm cho bùng lên dữ dội. Nó căm hận nhìn chị cả: "Chị đừng có mà xem thường người khác, tôi sống quang minh chính đại, nghỉ học là do tôi tự nguyện. Ai như chị, ích kỷ, m.á.u lạnh. Chị có biết nhà vừa xảy ra chuyện lớn, mẹ suýt nữa thì uống thuốc độc không!"
Thấy Nguyên Đường vẫn dửng dưng, lòng Nguyên Cần chùng xuống. Nó chặn đường Nguyên Đường chỉ vì muốn hả giận, muốn thấy Nguyên Đường đau khổ, áy náy dưới những lời chỉ trích của mình. Nhưng xem ra, Nguyên Đường thật sự chẳng còn chút tình cảm nào với gia đình.
"Chị không hỏi xem nhà cửa thế nào à? Chị có biết gần đây nhà đã xảy ra bao nhiêu chuyện không?" Nguyên Cần cắn môi dưới, vẫn không chịu bỏ cuộc.
Nguyên Đường nhìn cô em gái đang cố tỏ ra mạnh mẽ, thản nhiên nói: "Có gì đáng để hỏi đâu."
Chỉ cần nhìn thấy Nguyên Cần phải nghỉ học là biết, Triệu Hoán Đệ chắc chắn không sao, nhà họ Nguyên cũng nhất định không sao. Kiếp trước có cô gánh vác cho cả nhà, kiếp này không có cô, Triệu Hoán Đệ vẫn còn Nguyên Cần và Nguyên Liễu để xoay xở.
Chừng nào Nguyên Đống chưa phải nghỉ học, thì chứng tỏ vẫn chưa đến bước đường cùng.
Nguyên Cần đang cố đứng trên lập trường đạo đức để moi móc, cô càng không muốn hỏi.
" Mày còn chuyện gì không? Không có thì tránh ra, tao phải về trường."
Không nhận được phản ứng như mong muốn, Nguyên Cần không cam lòng, nói lớn: "Một người như chị, chỉ biết lo cho bản thân mình đi học, chẳng thèm đoái hoài đến người nhà, dù có đọc cả kho sách thì tương lai cũng chỉ là một kẻ tiểu nhân ích kỷ, không ai thèm ngó tới đâu."
Nghe Nguyên Cần nói vậy, Nguyên Đường bật cười thành tiếng. Cô quay đầu lại, cong cong mày, giọng đầy ý cười: "Được thôi, được thôi. Tương lai chị mày sẽ học đại học, kiếm thật nhiều tiền, sau đó ôm tiền và bằng cấp của mình, chịu đựng lời lên án của các người, bị người khác coi thường. Còn mày, đến lúc đó cứ mặc quần áo rách rưới, trở thành đại công thần của gia đình đi nhé."
Lần đầu tiên trong đời, Nguyên Cần được chứng kiến "công lực mỉa mai" của chị cả. Nó tức đến sôi máu, đứng sau lưng chửi rủa Nguyên Đường ích kỷ, cay nghiệt.
Nguyên Đường cười rồi bỏ đi, không thèm liếc nhìn nó thêm một lần nào nữa.
Ra khỏi con ngõ không xa, Nguyên Đường chợt nhớ ra mình còn thiếu vài thứ gia vị chưa mua, đang định quay lại thì đối mặt với một người đứng phía sau.
Thạch Vân ôm quả bóng rổ, đứng sau một gốc cây. Dường như không ngờ Nguyên Đường sẽ đột ngột quay lại, cậu ta đầu tiên là sững sờ, sau đó vẻ mặt lúng túng, bối rối.
"Bạn Nguyên Đường..."
Nguyên Đường vừa nhìn đã biết đối phương đã nghe lén, tuy không biết đã nghe được bao nhiêu, cô vẫn cau mày: "Bạn Thạch, nghe lén không phải là một thói quen tốt đâu."
Thạch Vân hoảng hốt muốn giải thích: "Tớ không có, tớ chỉ tình cờ đi ngang qua, không nghe được nhiều..."
Cậu ta vừa đi chơi bóng về, thấy Nguyên Đường định chào hỏi thì đúng lúc Nguyên Cần đi tới. Tình thế bất ngờ khiến cậu phải nấp vào đầu ngõ, ai ngờ cô bé kia lại là em gái của Nguyên Đường.
Thạch Vân ấp úng. Lời nói của Nguyên Cần chứa quá nhiều ẩn tình, khiến cậu không khỏi tò mò, nhưng lại không biết mở lời từ đâu.
Nguyên Đường xoa trán: "Bạn Thạch Vân, tớ nghĩ sự tò mò nên dùng vào việc học thì tốt hơn. Mấy chuyện gia đình này, tin là cậu sẽ không nhàm chán đến mức đi kể khắp nơi chứ."
Thạch Vân theo bản năng đáp: "Sẽ không, sẽ không, tớ... tớ chắc chắn sẽ không nói."
Nguyên Đường gật đầu, không còn hứng thú nói chuyện tiếp.
Thạch Vân từ xa nhìn theo bóng dáng Nguyên Đường, mặt dần dần đỏ lên.
Học kỳ mới bắt đầu, Nguyên Đường chuyển lên phòng học ở tầng hai. Nhà trường đã sắp xếp lại vị trí của các lớp chọn ban xã hội và tự nhiên. Tầng hai bên trái là hai lớp chọn, bên phải là các lớp thường. Lớp chọn và lớp thường được tách biệt, trong hai năm còn lại, các lớp sẽ không có sự thay đổi nhân sự.
Nguyên Đường tìm thấy rất nhiều bạn học quen thuộc ở lớp Tự nhiên 1. Cô Bạch lại một lần nữa trở thành giáo viên chủ nhiệm của cô.
Ngày đầu tiên khai giảng, cô Bạch không còn ngắn gọn như hồi lớp 10 nữa.
"Lớp 11 trông như là một năm kẹt ở giữa, nhưng năm học này lại vô cùng quan trọng. Nó đòi hỏi các em phải tiếp nối kiến thức đã học ở lớp 10, đồng thời phải xây dựng nền tảng vững chắc cho việc ôn tập lớp 12. Cô hy vọng các em sẽ luôn nhớ rõ mình đang kiên trì vì điều gì, đừng đi sai đường, lạc lối trong năm học này..."
"Một lần nữa nhấn mạnh, phải tuân thủ nội quy, kỷ luật của nhà trường."
Nguyên Đường mở tờ nội quy được phát riêng cho học kỳ này, điều đầu tiên ghi rành rành: "Học sinh nam và nữ phải giữ khoảng cách, nghiêm cấm yêu sớm."
Nguyên Đường: "..."
Cô Bạch nói nhiều như vậy, nhưng điều thực sự muốn nói cũng chỉ có một.
Cũng phải, lớp 10 mọi người còn chưa quen nhau, lớp 11 vừa hay đã thân thiết, áp lực học hành lại chưa lớn như lớp 12, đúng là thời điểm dễ nảy sinh chuyện yêu đương sớm nhất.
Sau bài phát biểu đầu năm, cô Bạch yêu cầu tất cả học sinh ra ngoài, rồi gọi từng người vào chọn chỗ ngồi theo thứ hạng thành tích.
Nguyên Đường ở nhóm giữa, không còn nhiều chỗ tốt để chọn, cô liền chọn một vị trí ở hàng sau gần cửa sổ.
Vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, đã nghe thấy thầy giám thị ở ngoài cửa gọi cô Bạch ra.
Một lát sau, cô Bạch quay lại, phía sau còn có một nữ sinh đang kéo bàn ghế.
Nguyên Đường nghe rõ tiếng một nam sinh ngồi sau lưng thì thầm: "Lại một suất 'con ông cháu cha' à."
Từ sáng đến giờ, cô Bạch đã dẫn vào hai người rồi.
Đây cũng là chuyện không thể tránh khỏi. Ở huyện này, các mối quan hệ cứ lòng vòng, có những phụ huynh cho rằng lớp thường không tốt, nhất quyết phải cho con chen vào lớp chọn, chẳng cần biết con mình có theo kịp tiến độ hay không.
Nguyên Đường ngước mắt lên, mỉm cười.
Cô Bạch không thể nào để học sinh được xếp vào lớp tự chọn chỗ ngồi được. Bà trầm ngâm một lát rồi chỉ vào chỗ trống bên cạnh Nguyên Đường.
"Triệu Hà, em ngồi ở đó đi."
Nguyên Đường ý tứ dịch đồ đạc trên bàn sang, tiến lên giúp Triệu Hà kê lại bàn cho ngay ngắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Sao cậu lại vào lớp 1 thế?"
Lần cuối hai người gặp nhau là vào kỳ nghỉ hè, Nguyên Đường cùng các bạn học cũ đi mua khăn tay, mọi người còn chụm đầu vào nhau uống nước ngọt. Lúc đó, Triệu Hà rõ ràng đã nói mình được phân vào lớp 4.
Triệu Hà vẻ mặt đầy oán niệm: "Đừng nói nữa, là mẹ tớ làm đấy."
Triệu Hà đã nín nhịn cả buổi sáng, cuối cùng cũng có thể than thở. Cô trút hết một bụng nước đắng với Nguyên Đường.
"Chị họ tớ năm nay cũng học lớp 11, dì tớ nói nó vào lớp chọn ban xã hội. Mẹ tớ vừa nghe thế là nổi hứng, âm thầm lặng lẽ xin cho tớ vào lớp chọn ban tự nhiên. Tớ nói tớ học không theo kịp, mẹ lại cứ bảo môi trường mới có thể tôi luyện con người. Ở lớp kém, sau này sẽ thành học sinh dở. Vào lớp chọn, ít nhất xung quanh đều là tấm gương."
Triệu Hà ủ rũ: "Tớ xếp hạng hơn 500, vào đây chỉ có đội sổ, có là tấm gương cũng vô dụng."
Nguyên Đường biết Triệu Hà là con một, bố mẹ lại có công việc tử tế nên tự nhiên yêu cầu với cô ấy cũng nghiêm khắc. Cô thông cảm vỗ vai Triệu Hà: "Đã vào rồi thì phải học cho tốt. Chúng ta lại là bạn cùng bàn, có thể học cùng nhau."
Triệu Hà: "Hôm nay điều an ủi duy nhất của tớ là được học cùng lớp với cậu."
Thực sự là từ sáng đến giờ chẳng có chuyện gì tốt. Mẹ cô đã sớm nhờ người nói giúp để chuyển lớp cho cô, nhưng cứ nhất quyết đến sáng nay mới nói. Sáng sớm, cô phải từ lớp 4 nhận sách, rồi trước ánh mắt của mọi người dọn bàn ghế đi dọc cả hành lang, chẳng khác nào công khai cho mọi người biết cô là suất "quan hệ".
Mất mặt quá.
Triệu Hà nhớ lại là thấy khó chịu, đang định phàn nàn thêm vài câu về sự vô lý của mẹ mình thì nam sinh ngồi sau đột nhiên đá vào ghế của cô.
"Đừng nói chuyện nữa được không? Tớ chẳng nghe rõ thầy giảng gì cả."
Triệu Hà lập tức im bặt, nhưng ánh mắt vẫn lộ rõ vẻ tủi thân.
Nguyên Đường quay lại: "Lúc nãy thầy bảo nộp bài tập hè, nộp lên thầy sẽ xem ai chưa làm xong đấy."
Nam sinh liếc Nguyên Đường một cái, hậm hực "ừm" một tiếng.
Nguyên Đường kéo Triệu Hà cùng xem thời khóa biểu, giọng nói không cao không thấp. Nam sinh ngồi sau cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Học kỳ mới khai giảng, ban đầu tự nhiên là có một khoảng thời gian để thích nghi. Trường trung học số 1 lại dùng chiêu cũ.
Tổ chức thi kiểm tra chất lượng.
Nguyên Đường một kỳ nghỉ hè chạy ngược chạy xuôi, nhưng bài vở lại không hề bỏ bê. Cô ngày nào cũng dành thời gian đọc sách, làm bài. Bài tập hè của trường làm xong, cô còn tự ra đề để làm. Điều tiếc nuối duy nhất là kỳ nghỉ hè này không tìm được giáo viên tiếng Anh phù hợp.
Nhưng Nguyên Đường cũng không vội. Cửa hàng của cô ngay cạnh trường số 5, đợi lần sau lên thành phố cô sẽ hỏi thăm tiếp. Bây giờ cô đi lại thường xuyên, hoàn toàn có thể bỏ tiền ra tìm một giáo viên để học thêm.
Không khí học tập ở lớp chọn vẫn rất sôi nổi, các bạn xung quanh đa số đều rất tự giác.
Thư Sách
Nguyên Đường càng có thêm động lực học tập.
Học kỳ 1 cô vẫn xếp hạng hơn 100, học kỳ này cô quyết tâm phải vọt vào top 50!
Trong khi đó, ở nhà họ Nguyên.
Sau lần chạm mặt với chị cả, Nguyên Cần về nhà liền tuyên bố.
Nó không bán hàng nữa!
Triệu Hoán Đệ tức đến điên, giơ tay lên định đánh: "Con bé c.h.ế.t tiệt này, mới làm ra ngô ra khoai một chút mà mày đã không bán nữa à? Mày không bán, cả nhà ăn gì, uống gì?"
Tháng chín khai giảng, tiền học của Nguyên Đống lại thành vấn đề. Cả nhà vay mượn khắp nơi mới đủ 50 đồng, nộp cho Nguyên Đống 45, lại nộp cho Nguyên Lương ở trường tiểu học 5 đồng. Tiền học của Nguyên Liễu vẫn còn chưa biết lấy đâu ra.
Đúng lúc này Nguyên Cần lại giở trò. Nó bán hàng rong một ngày cũng kiếm được hai, ba đồng. Cả nhà đang trông cậy vào số tiền đó để sinh hoạt, tiền học của Nguyên Liễu và tiền sinh hoạt phí của Nguyên Đống, Nguyên Lương cũng phải trông vào đó.
Chỉ cần thiếu đi khoản thu nhập này, cả nhà sẽ lập tức lao đao.
Triệu Hoán Đệ căm hận đánh Nguyên Cần hai cái. Dạo gần đây bà gầy đi rất nhiều, nếp nhăn trên mặt càng sâu, gò má cũng trơ cả xương. Buổi tối nếu không thắp đèn, người ta sẽ tưởng bà là một bà cụ bảy, tám mươi tuổi.
Cuộc sống của Triệu Hoán Đệ gần đây vô cùng tồi tệ. Lúc mọi người đều mất tiền, bà ta khó chịu, nhưng trong sự khó chịu đó còn có một chút tâm lý "nhà người ta còn tệ hơn mình".
Nhưng chẳng mấy ngày sau, nhà chủ hụi Vương đã bồi thường tiền, mỗi nhà được một nửa. Tuy ít, nhưng dù sao cũng có.
Điều này khiến Triệu Hoán Đệ trong lòng không yên. Bà ta đã đến ủy ban thôn rất nhiều lần, muốn hỏi tại sao hội tương trợ lại chưa bắt được người? Chẳng lẽ không nên bắt họ về, bắt họ bồi thường tiền cho mình sao?
Dù không bồi thường nhiều, bồi thường một phần cũng tốt mà.
Cán bộ phụ trách vẫn là người đã xử lý vụ bà ta uống thuốc độc lần trước. Ông ta bưng chén trà, nói giọng quan liêu, chỉ nói đã ghi nhận, có tin tức sẽ báo cho bà.
Triệu Hoán Đệ đi mấy lần không có kết quả, trong lòng liền nghi ngờ đối phương đang nhắm vào nhà mình.
Sự nghi ngờ này càng khiến bà ta khó chịu hơn. Cuộc sống không thuận lợi, Triệu Hoán Đệ đi trong thôn, lúc nào cũng cảm thấy người khác nhìn mình bằng ánh mắt chế giễu. Dần dần, bà ta không còn muốn ra khỏi cửa nữa.
Nguyên Cần nhìn chằm chằm vào mặt mẹ, kiên quyết nói: "Con không bán nữa đâu. Con sẽ đi làm ở nhà máy, đi đâu cũng được, làm công nhân thời vụ cũng được, con không bán hàng nữa."
Nó không bao giờ muốn nhìn thấy người quen trên đường nữa, đặc biệt là sau khi bị chị cả châm chọc "tương lai quần áo rách rưới, trở thành đại công thần của gia đình", Nguyên Cần không bao giờ muốn nhìn thấy mặt chị cả nữa.
Dù chỉ là một khả năng nhỏ nhất cũng không được.
Nguyên Đức Phát im lặng nghe con gái trút giận, cuối cùng tất cả chỉ hóa thành một tiếng thở dài.
"Không bán thì không bán, chỉ là trong nhà không có tiền để mua việc cho con."
Nguyên Cần mím môi: "Con sẽ đi làm thay ca cho người ta, tự mình tích cóp tiền rồi mua!"
Tóm lại một câu, nó không bao giờ muốn bị mất mặt ở bên ngoài nữa, không bao giờ muốn nhìn thấy nụ cười chế giễu trên mặt chị cả. Chị cả chẳng phải là ỷ mình là học sinh cấp ba sao? Nó không tin tương lai chị ấy có thể học hành thành tài!
Nguyên Cần nghiến răng, nó nhất quyết phải vào nhà máy cho bằng được. Làm công nhân dù sao cũng thể diện hơn là bán hàng rong.
Nó căm hận nghĩ, tương lai chị cả thi không đỗ đại học, nó nhất định sẽ đến trước mặt chị, trả lại những lời chế giễu mà hôm nay chị đã nói với nó!
Khi đó, nó là một công nhân vẻ vang, còn chị cả thì chẳng là gì cả!