Sau buổi họp phụ huynh, lớp lại xếp lại chỗ ngồi.
Vẫn như mọi khi, tất cả học sinh đều đứng ngoài lớp, chờ được gọi vào chọn chỗ theo thứ hạng. Nguyên Đường có thành tích khá tốt, nhưng vì không thích thay đổi, cô vẫn chọn lại vị trí cũ ở gần cuối lớp, cạnh cửa sổ.
Chọn xong chỗ, cô vốn nghĩ sẽ lại được ngồi cùng bàn với Triệu Hà. Nhưng khi đến lượt tiếp theo, một bóng người vừa quen vừa lạ đã đứng ngay cạnh bàn cô.
Nguyên Đường nhíu mày, hỏi Thạch Vân: “Cậu định ngồi đây à?”
Ánh mắt như muốn nói: "Cậu mà ngồi đây thì tôi sẽ chọn chỗ khác".
Thực ra, kể từ lần tình cờ gặp Thạch Vân ngoài phố hồi nghỉ hè, Nguyên Đường đã nhận thấy sự hiện diện của cậu bạn này trong học kỳ này trở nên rõ rệt hơn hẳn.
Có khi là lúc cô đang bán hàng ở ngoài, Thạch Vân nhà rõ ràng không xa trường nhưng tối nào cũng ghé mua một phần khoai tây nghiền và trứng luộc nước trà. Có khi trong giờ thể dục, lúc Nguyên Đường chạy 800 mét, Thạch Vân luôn đổ đầy nước nóng vào bình cho cô. Lại có lúc đến phiên cô trực nhật, Thạch Vân cũng sẽ lặng lẽ giúp cô lau bảng.
Tình cảm của chàng trai trẻ, chỉ cần có mắt là nhìn ra được.
Nhưng đối với Nguyên Đường, những biểu hiện đó của Thạch Vân chỉ toàn là phiền phức.
Gia cảnh Thạch Vân rất khá giả, điều đó thể hiện rõ qua cách ăn mặc hàng ngày của cậu. Học hành cũng không tệ, luôn giữ vững trong top 20 của lớp, nếu không có gì bất ngờ thì tương lai đỗ đại học là chuyện chắc như đinh đóng cột. Ngoại hình sáng sủa, lại biết chơi bóng rổ, mỗi lần ra sân đều có người dõi theo. Nhờ những điều kiện thuận lợi đó, Thạch Vân khá nổi trong cả khối.
Đương nhiên, Nguyên Đường cũng "nổi tiếng".
Nhờ việc bán khoai tây nghiền và trứng luộc nước trà ở cổng trường, không chỉ trong khối mà cả trường đều biết mặt cô.
Ngược về bảy, tám năm trước, chuyện buôn bán vẫn còn bị người đời xem thường. Những cô cậu tuổi mười bảy, mười tám này khi đó đã biết nhận thức, nên dấu ấn của thời đại cũng đã hằn sâu trong tâm trí họ.
Vì vậy, chẳng cần nghĩ nhiều, Nguyên Đường cũng biết nếu mình dây dưa với Thạch Vân, người khác sẽ nói những gì.
Thế nên, mỗi lần Thạch Vân đổ nước nóng cho cô, cô đều trả lại tiền nước. Nếu Thạch Vân không nhận, cô sẽ kẹp hai xu vào trong phần khoai tây nghiền bán cho cậu buổi tối. Thạch Vân giúp cô lau bảng, sau vài lần, cứ hễ tan học là cô lại lao ngay lên bục giảng, có khi thầy giáo còn chưa bước ra khỏi lớp, cô đã ở phía sau lau bảng rồi…
Sau vài lần như vậy, phần lớn bạn trong lớp đều nhận ra Thạch Vân có ý với Nguyên Đường, nhưng Nguyên Đường thì luôn giữ khoảng cách.
Nguyên Đường tưởng rằng như vậy sẽ khiến Thạch Vân nản lòng, nhưng không ngờ cậu ta vẫn không bỏ cuộc.
Cô cứng mặt, thầm nghĩ nếu Thạch Vân nhất quyết muốn làm bạn cùng bàn, cô chắc chắn phải nói rõ ràng với cậu ta. Trong quãng đời học sinh ngắn ngủi này, từng phút từng giây của cô đều quý giá, lãng phí thời gian vào những chuyện vô bổ này đối với cô là một thảm họa.
Cuối cùng, Thạch Vân vẫn phải lùi bước, cậu cúi đầu chọn chỗ ngồi ngay phía trước Nguyên Đường.
Màn kịch nhỏ này đương nhiên cũng lọt vào mắt Triệu Hà đang đứng ngoài cửa.
Triệu Hà vẫn ngồi cùng bàn với Nguyên Đường. Sau khi ngồi xuống, cô bé lén liếc nhìn Thạch Vân ở phía trước, rồi lại nhìn Nguyên Đường đã cắm cúi vào sách.
Cô bé rất muốn hỏi Nguyên Đường tại sao không cho Thạch Vân ngồi cạnh.
Thạch Vân thích cậu ấy mà, được ngồi cùng bàn với người mình thích không tốt sao?
Mắt Triệu Hà dán vào trang sách, nhưng tâm hồn đã bay bổng lên tận mây xanh.
Mẹ cô, bà Triệu Vân, bây giờ ngày nào cũng đưa đón, tối đến còn canh chừng cô học. Nhưng bà chỉ canh được ở ngoài, chứ làm sao vào tận trường mà để mắt tới được. Trước đây Triệu Hà cho người khác mượn sách, giờ dù không cho mượn nữa, cô bé vẫn có thể đọc sách của người khác.
Không biết từ lớp nào đã chuyền tay mấy cuốn tiểu thuyết, nghe nói là của cùng tác giả với “Xóm Vắng”.
Triệu Hà đọc say mê, cuốn gần nhất là “Bích Vân Thiên”. Cô bé đọc mà lòng đau như cắt, say đắm mê mẩn vì tình yêu của nam nữ chính, có những lúc đang làm bài tập, cô lại bất giác chìm vào mộng tưởng.
Tình yêu thật khiến người ta say mê, khao khát.
Triệu Hà có được những bài học vỡ lòng về tình yêu từ tiểu thuyết, và trong mắt cô bé, tình yêu là điều quan trọng nhất trên đời.
Tại sao Nguyên Đường lại vô tình như vậy, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến việc buôn bán và học hành? Một người ưu tú như Thạch Vân thích cậu ấy, chẳng lẽ cậu ấy là gỗ đá hay sao?
Triệu Hà bất giác đỏ mặt, thầm nghĩ nếu có một người như vậy thích mình, ngưỡng mộ mình, cô nhất định sẽ nắm chặt lấy tình cảm ấy.
Nghĩ ngợi, cô lại nhớ đến cậu "bạn tâm thư" ở lớp bên cạnh.
Hai người giờ đây mỗi tuần đều trao đổi thư một lần. Tình cảm m.ô.n.g lung tuổi học trò được che giấu dưới danh nghĩa "bạn tâm thư". Giữa họ luôn có những câu chuyện không bao giờ dứt. Những lá thư cũng từ một, hai trang ban đầu, giờ đã lên đến vài trang.
Triệu Hà giấu mẹ, dùng tiền ăn trưa tiết kiệm được để mua đủ loại giấy viết thư sặc sỡ, cất trong ngăn bàn. Ở trường không dám viết, có những đêm cô bé phải đợi cả nhà ngủ say rồi mới lén lút viết trong chăn.
Thư Sách
Những lá thư của cậu "bạn tâm thư" kia, cô cũng cất giữ cẩn thận cùng với nhật ký, giấu ở nơi sâu nhất trên giá sách.
Thỉnh thoảng Triệu Hà cũng tự hỏi nếu mẹ phát hiện ra những thứ này thì sẽ thế nào. Nhưng sau một thoáng rùng mình, cô lại cảm thấy mối tình không được cả thế giới thấu hiểu này càng khiến đối phương trở thành tri kỷ tinh thần của mình.
Cô bé cầm bút trên tay, đến hết giờ cũng không hay biết.
Nguyên Đường khẽ huých một cái, cô bé mới sực tỉnh, vội né người sang một bên, tưởng Nguyên Đường muốn ra ngoài đi vệ sinh.
Nhưng Nguyên Đường không hề nhúc nhích, đôi mắt trong veo của cô như muốn nhìn thấu tâm can Triệu Hà.
Triệu Hà sờ mặt, có chút ngượng ngùng: “Mặt tớ có dính gì à?”
Nguyên Đường lắc đầu: “Chỉ là thấy dạo này tóc cậu hình như dài ra nhiều.”
Trường học quy định chung là phải cắt tóc ngắn, nhưng cũng không yêu cầu cụ thể phải ngắn đến đâu. Đa số các bạn nữ để tóc đến sau tai, cũng có vài bạn điệu đà hơn thì nuôi dài hơn một chút.
Tóc của Triệu Hà dạo này cũng dài ra, để mẹ không bắt đi cắt, cô bé còn cố tình hất tóc mái về phía trước cho đỡ lộ. Triệu Hà còn lén mua mấy chiếc kẹp tóc xinh xắn để đến trường cài lên.
Nghe Nguyên Đường nói vậy, Triệu Hà liền đưa tay sờ tóc, trông rất mất tự nhiên: “Đâu có, tớ thấy vẫn ổn mà.”
Cô bé không muốn cắt tóc, trong truyện, nữ chính nào cũng có một mái tóc dài óng ả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nguyên Đường cầm sách lên: “Vẫn nên cắt đi, không thì ảnh hưởng đến việc học đấy.”
Triệu Hà sao có thể không hiểu ngụ ý trong lời của Nguyên Đường. Cô bé cúi gằm mặt, và cả ngày hôm đó không nói với Nguyên Đường thêm một lời nào.
Tan học, Triệu Hà đột nhiên buông một câu: “Mai tớ sẽ xin cô Bạch cho đổi chỗ.”
Nói rồi cô bé xách cặp bỏ đi.
Nguyên Đường lặng lẽ thu dọn đồ đạc. Hôm nay lại là cuối tuần, cô định vào thành phố xem cửa hàng của mình thế nào.
Cô không hối hận vì đã nhắc nhở Triệu Hà, dù biết rằng chẳng có tác dụng gì, cô vẫn phải nói.
Nếu có những người đã định sẵn sẽ rẽ ngang trên đường đời, cô cũng mong mình sẽ không phải là người do dự, sợ hãi.
Nguyên Đường vào nội thành cả cuối tuần, đến thứ hai thì chuyện của Triệu Hà xảy ra.
Triệu Hà cứ ngỡ mình giấu kỹ thì sẽ không sao, ai ngờ chuyện lại vỡ lở từ phía bên kia.
Mẹ của cậu “bạn tâm thư” kia đã tìm đến tận trường, tay giơ cao sấp thư lôi ra từ chỗ con trai mình.
“Tôi gửi gắm con trai tôi cho nhà trường, các người quản lý kiểu gì vậy?”
“Yêu sớm là chuyện tày đình như thế, các người cứ làm ngơ mắt điếc tai ngơ phải không?”
“Bảo sao thành tích của nó sa sút!”
“Gọi ngay con bé kia ra đây cho tôi! Chính nó đã làm hư con trai tôi! Con trai tôi trước đây xếp hạng bốn trăm mấy trong khối, lần này tụt hơn 50 hạng! Lỡ nó không đỗ đại học thì làm thế nào?”
…
Bị phụ huynh tìm đến trường, người mẹ kia còn hiên ngang giơ những lá thư lên, vẻ mặt vừa kiêu ngạo vừa đau xót.
“Các người xem đi, đây có phải là những lời một đứa con gái có thể viết ra không? Mới tí tuổi đầu đã không biết xấu hổ, sao trường các người không quản lý gì cả?”
Mấy thầy cô giáo vội vã vây lại, định mời bà ta vào văn phòng, nhưng rõ ràng bà ta không có ý định đó, còn dúi những lá thư cho các giáo viên xung quanh xem.
“Các người xem đi!”
Cô Bạch bị kẹt ở giữa, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Vị phụ huynh này, mời chị vào văn phòng. Bây giờ là giờ học, chị làm vậy sẽ ảnh hưởng đến các em học sinh.”
Sau một hồi khuyên can, cuối cùng họ cũng đưa được người phụ nữ vào văn phòng.
Sắc mặt Triệu Hà trắng bệch như tờ giấy. Nguyên Đường thấy hơi lo cho bạn, liền rót nước ấm từ bình của mình ra nắp rồi đẩy sang cho cô bé.
Triệu Hà không uống, cô bé đã hoảng loạn đến mức không biết phải làm gì.
Nhưng mọi chuyện vẫn diễn ra theo chiều hướng mà cô bé không mong muốn nhất.
Một thầy giáo đứng ở cửa sau lớp: “Triệu Hà có ở đây không? Em ra ngoài một chút.”
Triệu Hà đứng dậy, chỉ cảm thấy như có vô số ánh mắt đang đ.â.m thủng người mình.
Cô bé bước ra khỏi lớp một cách vô hồn. Chẳng bao lâu sau, dù đứng ở xa cũng có thể nghe thấy giọng a dua the thé của người phụ nữ từ văn phòng vọng ra.
“Mày là Triệu Hà à? Chính mày viết thư cho con trai tao phải không?”
“Còn nhỏ tuổi mà trông cũng ngoan ngoãn đấy, sao lại có thể không biết xấu hổ như vậy.”
…
Ngay sau đó, tiếng khóc nức nở xen lẫn lời phản kháng của Triệu Hà vang lên.
“Cháu không có…”
“Viết thư là yêu nhau sao ạ? Chúng cháu chỉ là bạn tâm thư thôi!”
Trong văn phòng, cô Bạch lườm người thầy giáo vừa gọi Triệu Hà.
Khi biết đó là Triệu Hà, cô vốn định tạm thời cho qua chuyện. Dù có muốn tìm học sinh để nói chuyện, cũng nên để hai đứa trẻ và phụ huynh nói chuyện riêng, hoặc ít nhất là đợi sau khi tan học.
Nhưng thầy chủ nhiệm của cậu nam sinh kia lại đột ngột gọi Triệu Hà lên, khiến sự việc trở nên không thể cứu vãn.
Để một người lớn sỉ nhục một đứa trẻ ngay trước mặt, đó gần như là một sự chà đạp đơn phương.
Quả nhiên, lời phản kháng của Triệu Hà trong mắt đối phương nhanh chóng bị đáp trả bằng những lời lẽ cay nghiệt.
“Tao nói hai câu mà mày còn không chịu nghe à, thư đó là mày viết đúng không? Thế tao nói mày sai chỗ nào? Thằng Hạo nhà tao chính là bị mày làm cho hỏng hết cả thành tích. Nó vốn xếp hạng bốn trăm mấy, tao thấy lần này mày xếp bét lớp, không phải mày thì là ai? Nhìn mày là biết cái loại ỷ nhà có điều kiện rồi chỉ biết ăn chơi…”
Thấy vị phụ huynh kia càng nói càng quá quắt, cô Bạch vội vàng chạy ra ngoài tìm số điện thoại của gia đình Triệu Hà.
Cô thông báo cho mẹ của Triệu Hà, bà Triệu Vân, đến trường để giải quyết.
Bà Triệu Vân đang đi làm, đột nhiên nhận được điện thoại, khi đến nơi, cảnh tượng trước mắt chẳng khác nào sét đánh ngang tai.
Triệu Hà đứng trơ trọi giữa văn phòng, nước mắt đã ướt đẫm hai má.
“Mẹ…”
Bà Triệu Vân giáng cho con gái một cái tát như trời giáng, ánh mắt tràn ngập đau đớn và hối hận.
“Đừng gọi tao là mẹ, tao không phải mẹ mày!”