Sau Khi Thức Tỉnh Không Làm Chị Cả [Thập Niên 90]

Chương 144



 

 

Triệu Hà kinh ngạc và tức giận nhìn về phía chị họ Vương Linh Canh.

Vương Linh Canh vội cúi đầu, Triệu Hà chỉ có thể nhìn thấy xoáy tóc trên đỉnh đầu cô ta.

Khuôn mặt vốn đang tươi cười của ông Vương Lập Quần sa sầm lại. Anh cả của ông, Vương Lập Tân, vội kéo vợ mình, trán vã cả mồ hôi.

Vợ của Vương Lập Tân trong lòng có chút chột dạ, nhưng bảo cô ta bỏ qua cơ hội chọc tức cô em dâu này thì cô ta lại không cam lòng.

Bên kia, vợ của người anh thứ hai, Vương Lập Nhân, hả hê nói vào:

“Em ba này, em cũng nên quản lại con bé Tiểu Hà đi, trường học dù sao cũng là nơi để học, sao có thể lộn xộn như vậy được. Mẹ, mẹ nói có đúng không?”

Bà cụ Vương chẳng thèm để ý đến sắc mặt khó coi của vợ chồng con trai thứ ba, bà ta chau mày rồi bắt đầu chửi mắng.

Con trai thì không nỡ mắng, con dâu thì không dám mắng, người có thể mắng chỉ có Triệu Hà.

Thư Sách

“Con ranh con thèm trai đến phát điên…”

Bà ta mới mở đầu, bà Triệu Vân đã bật dậy.

Ông Vương Lập Quần hiếm khi không cản vợ, bà Triệu Vân run rẩy chỉ vào mặt bà cụ Vương.

“Bà nói cái quái gì thế? Cái đồ già không nên nết này, cút ra khỏi nhà tôi ngay!”

Bà cụ Vương lần đầu tiên bị con dâu thứ ba mắng như vậy, phản ứng đầu tiên lại là rụt cổ lại. Lúc này, gia đình anh cả lại đến đỡ bà ta, cảm thấy có người chống lưng, bà cụ mới dám lớn tiếng.

“Triệu Vân! Mày mắng tao cái gì!”

Người có tuổi thường rất sợ chết, đối với bà cụ Vương, mắng bà ta là “già không nên nết” cũng chẳng khác nào trù ẻo bà ta.

Cả nhà anh cả vội vàng đến giảng hòa.

“Tiểu Vân, mẹ cũng không cố ý, người già chỉ là nhất thời nóng giận thôi.”

“Em đừng để bụng, cũng là vì tốt cho Tiểu Hà thôi mà.”

“Lập Quần, em mau khuyên vợ em đi.”



Bà Triệu Vân tức muốn khóc, lúc nào cũng như vậy.

Tính cách bà mạnh mẽ nhưng không phải người vô lý. Hai bà chị dâu đều là dạng trong bông có kim, trước đây bà chỉ nghĩ bà cụ bị mấy cô con gái xúi giục, sau này mới biết không chỉ có các cô em chồng mà cả hai chị dâu cũng mong nhà mình không yên ổn, không ít lần nói xấu sau lưng bà trước mặt bà cụ.

Mẹ chồng bà là người hồ đồ, người khác nói gì bà cũng tin, chỉ cần được dỗ ngọt vài câu là bảo gì làm nấy.

Bao nhiêu năm nay, mối quan hệ giữa bà và Vương Lập Quần không tốt, không thể thiếu sự “góp sức” của những người họ hàng này.

Trớ trêu là lần nào đối phương cũng chọc cho bà nổi giận, sau đó lại giả nhân giả nghĩa đến giảng hòa, tỏ vẻ người tốt.

Khiến cho bà thành người có lý mà không chịu nhường.

Bà Triệu Vân nhìn chằm chằm Vương Lập Quần, ông Vương Lập Quần đứng dậy.

Chị dâu cả của ông thầm mừng trong bụng, nghĩ rằng lại giống như trước đây, Vương Lập Quần là người mềm lòng, dễ nhượng bộ, chắc chắn sẽ khuyên Triệu Vân. Ông ta mà khuyên thì Triệu Vân sẽ càng tức giận hơn, cuối cùng không khỏi một trận cãi vã to.

Đang lúc cô ta đắc ý suy nghĩ, Vương Lập Quần lên tiếng.

Ông nhìn chằm chằm cô ta: “Chị dâu, chị nghe ai nói Triệu Hà yêu đương ở trường?”

Chị dâu cả sững người, cười gượng nói: “Còn có thể là ai, là trong xưởng người ta đồn bậy thôi.”

Cô ta làm việc ở một xưởng nhỏ, chủ yếu làm gia công thô thực phẩm. Ở nhà có một con gái và một con trai, con trai năm nay mới học lớp 5, con gái lớn thì cùng khối với Triệu Hà, thành tích không tồi, học ở lớp chọn ban xã hội.

Có lẽ vì vợ chồng cô ta trên có già dưới có trẻ, nên người cô ta ghen tị nhất chính là Triệu Vân.

Triệu Vân không có cha mẹ vướng bận, nhà cửa được phân từ sớm, công việc lại tốt, lương cao, bản thân còn là một lãnh đạo nhỏ.

Trừ Triệu Hà ra, cuộc đời của Triệu Vân dường như không có một chút tì vết nào.

Điều này sao có thể không khiến người ta ghen tị?

Cô ta không hỏi gia đình anh hai có nghĩ vậy không, nhưng đoán chừng cũng không khác là mấy.

Công việc của Vương Lập Quần tốt, lại không lăng nhăng, thu nhập hai người ổn định, áp lực nhỏ, một đứa con gái cũng nuôi được đến cấp ba.

Cùng là phụ nữ, dựa vào đâu mà cô ta lại thuận lợi như vậy?

Mãi cho đến khi nghe con gái Vương Linh Canh kể chuyện Triệu Hà xảy ra chuyện ở trường, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm, khoảng thời gian này chỉ nghĩ đến thôi trong lòng đã thấy sung sướng.

Vớ phải một đứa con gái không biết giữ mình, Triệu Vân phen này phải đau đầu rồi.

Vốn dĩ năm nay cô ta đến ăn cơm tất niên với tâm trạng như vậy, cô ta hy vọng được thấy một gia đình sắp tan vỡ, Vương Lập Quần thì gắt gỏng, Triệu Vân thì xấu hổ không biết làm sao, còn Triệu Hà thì không dám ra khỏi cửa.

Cô ta đã diễn thử trong đầu vô số lần, ai ngờ đối phương lại không hề diễn theo kịch bản của cô ta.

Triệu Vân thần sắc bình thản, thậm chí khí sắc còn tốt hơn một chút, Triệu Hà gầy đi không ít nhưng cũng không trốn tránh không gặp người, Vương Lập Quần lại càng bận rộn việc nhà, quan hệ với vợ cũng tốt hơn vài phần.

Rõ ràng không nên như thế này!

Cuối cùng cô ta vẫn không nhịn được, lý trí bị đá văng đi, cô ta nóng lòng muốn thấy Triệu Vân mất bình tĩnh.

Khi bị Vương Lập Quần hỏi thẳng vào mặt, cô ta tuy hoảng loạn nhưng vẫn cố giữ vững.

Mình là bác gái, biết cháu gái xảy ra chuyện, hỏi vài câu cũng không quá đáng chứ?

Người chửi là mẹ chồng, người xúi giục là nhà anh hai, Triệu Vân muốn tức giận thì chẳng lẽ có thể chửi hết tất cả phụ nữ trong nhà này sao?

Cô ta thuận miệng bịa một lời nói dối để đối phó với Vương Lập Quần, rồi ngồi chờ xem trò hay của Triệu Vân.

Ai ngờ Vương Lập Quần vừa nghe cô ta trả lời liền gật đầu, tiếp tục truy vấn: “Chị dâu nói là người trong xưởng nói, được thôi, ngày mai tôi sẽ đến nhà máy của các chị, tôi sẽ hỏi giám đốc của các chị, xem ai là người lắm chuyện như vậy, bôi nhọ thanh danh con gái tôi. Con gái tôi còn chưa thành niên, bịa đặt chuyện như vậy không sợ thối mồm à? Hỏi ra là ai, tôi sẽ đến nhà người đó đổ phân, dán biểu ngữ, tóm lại là năm nay đừng ai mong ăn Tết yên ổn, cùng nhau chơi tới bến.”

Trên đời này đáng sợ nhất chính là người hiền nổi giận.

Vương Lập Quần không cãi vã, không ồn ào, chỉ bình tĩnh nói, khiến cả nhà anh cả sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.

“Lập Quần à, em bình tĩnh lại đi, đều là mọi người đồn vui thôi, đâu đến mức nghiêm trọng như vậy.”

Nào là thối mồm, đổ phân, dán biểu ngữ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nói cũng quá độc địa.

“Để anh về bảo họ đừng nói bậy nữa là được, em đừng làm ầm lên như vậy.”

Vương Lập Quần cười lạnh một tiếng, chị dâu cả còn không biết xấu hổ mà nói, cô ta vào được nhà máy này còn là nhờ ông. Giám đốc của nhà máy thực phẩm nhỏ đó là chú của một người bạn chiến đấu của ông, nhờ vậy mới có quan hệ để nhét cô ta vào.

Vậy mà, cô ta lại dám ở nhà ông, ăn cơm của ông, nói xấu con gái ông.

“Anh cả, anh cho ý kiến đi, em thật sự không nên giới thiệu công việc này cho chị dâu, môi trường làm việc tệ quá. Toàn là những kẻ không biết xấu hổ ở đó đồn thổi những chuyện không đâu, chắc chị dâu ở đó cũng không vui vẻ gì?”

Vương Lập Quần gọi thẳng tên anh cả Vương Lập Tân.

Vương Lập Tân không ngốc, sao không nhìn ra em ba đang chỉ cây dâu mắng cây hòe.

Tuy vợ mình có hơi nhiều chuyện, nhưng em ba mắng người cũng quá ác.

Trước đây ông chỉ nghĩ Triệu Vân tính tình không tốt, bây giờ xem ra tính tình của em ba cũng chẳng kém gì Triệu Vân, mắng người còn ác hơn, làm việc cũng vậy.

Triệu Vân tính tình không tốt nhưng khi giải quyết sự việc rất ít khi dùng thủ đoạn nhỏ nhen, nhưng nghe xem người em trai tốt của ông nói gì kìa.

Đổ phân, dán biểu ngữ.

Đây không phải là cách làm của mấy người đàn bà đanh đá sao?

Vương Lập Tân lườm vợ một cái, nói nói nói, chèn ép người khác vài câu có thể làm bà giàu lên hay sao? Sao không quản được cái miệng của mình!

“Em ba, em bớt giận đi, chị dâu em là người không có đầu óc, em đừng chấp nhặt với chị ấy.”

Nghĩ ngợi, ông cắn răng lấy ra từ trong túi mười đồng, vẫy tay gọi Triệu Hà.

“Tiểu Hà, bác cả thay mặt bác dâu xin lỗi con nhé, số tiền này con cầm đi mua bút dùng.”

Thời đó tiền mừng tuổi đều là vài hào, một đồng, cho được mười đồng gần như là toàn bộ số tiền ông có trên người.

Triệu Hà không động đậy, bà cụ Vương lại sốt ruột.

“Cho nó làm gì? Một đứa con gái, cầm nhiều tiền như vậy không sợ tổn thọ à!”

Vương Lập Tân xem như chịu thua, một bà vợ, một bà mẹ, sao không nhìn rõ tình hình.

Không thấy vợ chồng em ba đều sắp tức điên lên rồi sao?

Cho chút tiền này là đúng, không thì sau này còn qua lại với nhau được không!

Ông không quan tâm, dúi tiền vào tay Triệu Hà, khiến bà cụ Vương xót của đến run người.

“Đồ phá gia chi tử! Số tiền này đều phải để lại cho thằng Tráng! Mày cho vợ chồng thằng ba làm gì! Chỉ có một đứa con gái, đồ tuyệt tự cầm tiền làm gì.”

Lời này vừa nói ra, Vương Lập Tân chỉ muốn lao lên bịt miệng bà cụ lại.

Vương Lập Quần đột nhiên cảm thấy việc so đo với những người phụ nữ trong nhà anh cả, anh hai thật vô nghĩa.

Mẹ ông chính là nhìn ông như vậy, đồ tuyệt tự.

Cho nên bao nhiêu năm nay mẹ ông đến ở nhà anh cả, ở nhà anh hai, chứ không đến nhà mình, thế mà mỗi lần ở hai nhà đó, ông đều phải đưa mười lăm đồng tiền phụng dưỡng mỗi tháng.

Đến cuối cùng, ông bỏ công, bỏ sức, mối quan hệ trong nhà cũng rối tung rối mù, bỏ lỡ biết bao khoảnh khắc của vợ con, đổi lại được gì?

Chỉ đổi lại được việc mẹ nói ông tuyệt tự, đổi lại được việc gia đình anh cả, anh hai chèn ép ông, đổi lại được việc Vương Linh Canh ở nhà ông nói xấu con gái ông.

Thật nực cười.

Người lớn thì không nói, Vương Linh Canh từ con gái ông lấy đi bao nhiêu quần áo cũ, đồ chơi cũ, ông thấy gia đình anh cả trọng nam khinh nữ, đối xử không tốt với nó, nên năm nào cũng cho nó thêm mấy đồng tiền mừng tuổi.

Vậy mà nó lại đối xử với Tiểu Hà như vậy?

Vương Lập Quần kéo cửa ra: “Cút cho tôi!”

Không nói nhiều lời, Vương Lập Quần chỉ cảm thấy lòng mình lạnh đi một nửa.

“Anh cả, anh hai đừng khuyên tôi nữa, từ năm sau, mẹ muốn đến nhà tôi ở thì ở, không muốn thì thôi, hoặc là ba anh em mình luân phiên, hoặc là định ra một nhà rồi đưa tiền phụng dưỡng. Các anh đưa bao nhiêu tôi cũng đưa bấy nhiêu, đừng nói mẹ không đến nhà tôi ở, bà cụ đến tôi nuôi, không đến tôi cũng không đưa thêm một hào nào.”

Vốn dĩ nên là ba nhà luân phiên, hoặc là định ra một nhà rồi đưa tiền phụng dưỡng. Bà cụ chỉ đến hai nhà kia, họ không bỏ tiền ra, chỉ đòi Vương Lập Quần mười lăm đồng.

Vương Lập Quần trong lòng thông cảm cho mẹ, không ngờ mẹ ông lại tính toán cho hai người kia, làm sao để moi tiền từ ông.

Một tháng mười lăm đồng, lễ Tết còn có tiền quà và quà cáp, vào bệnh viện phải nộp tiền cũng tìm ông trước. Kết quả là, ông bỏ tiền ra, lại còn mang tiếng “vợ ghê gớm, không dung được người già”.

Vương Lập Quần quyết định: “Các anh cũng đừng lấy cớ nhà tôi không ở được, không ở được tôi thuê nhà.”

Dù có thuê nhà, một tháng cùng lắm cũng chỉ mười đồng.

Ông thà chịu vất vả chứ không muốn làm kẻ ngu cho hai người anh trai lợi dụng.

Anh hai cuối cùng cũng không giả điếc nữa, ông ta là người có áp lực lớn nhất trong ba anh em, ông ta có một cặp con trai sinh đôi, lại không giống như gia đình anh cả đều có công việc, ông ta là nhờ quan hệ của Vương Lập Quần mới nhận thầu được một quầy căng tin trong thành phố.

Một tháng tính ra cũng không ít, nhưng vợ không có việc làm, dưới còn có hai đứa con nhỏ, tiêu tiền như nước.

Ông ta muốn giảng hòa, nhưng Vương Lập Quần đã bắt đầu đuổi người.

Mặc kệ tiếng khóc lóc của bà cụ Vương, Vương Lập Quần kiên quyết đuổi hết mọi người đi.

Ngôi nhà vừa rồi còn náo nhiệt, bây giờ chỉ còn lại ba người.

Triệu Hà đi đến trước mặt bố mẹ: “Vừa rồi Vương Linh Canh đã xin lỗi con.”

Bà Triệu Vân lau nước mắt, kết hôn bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên vợ chồng đồng lòng.

Mọi người đi hết, Vương Lập Quần mới như bị một cú sốc lớn, nản lòng vô cùng.

Nghe con gái nói, ông cố gắng nhếch mép cười nhưng lại không có tâm trạng: “Con trả lời nó thế nào?”

Triệu Hà thần sắc kiên định: “Con nói…”

“Xin lỗi cái con khỉ!”

Cả nhà đầu tiên là sững người, rồi lại nhẹ nhàng cười lên.

Triệu Hà giúp bố mẹ dọn dẹp nhà cửa, nằm trên giường, cô bé nắm chặt tay, bình tĩnh và yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Cơn mưa rào thanh xuân của cô, cuối cùng cũng đã tan đi những ẩm ướt cuối cùng.