Chẳng biết từ lúc nào, học kỳ hai lớp 11 cứ thế trôi qua.
Nguyên Đường nhìn chằm chằm vào bảng thành tích, thấy mình đã tiến lên năm bậc, cô vui mừng mỉm cười.
Cô không phải thiên tài gì, việc sống lại chẳng qua chỉ giúp cô có thêm vài chục năm kinh nghiệm, chứ xét về khả năng học tập, cô cũng không hơn người khác là bao.
Mấy năm qua, cô đã tận dụng từng chút thời gian rảnh, ngay cả lúc xử lý nguyên liệu nấu ăn buổi tối cũng đều nghe băng cassette tiếng Anh. May mắn là mọi nỗ lực đều được đền đáp, cuối cùng cô đã ổn định trong top 5.
Đối với trường cấp ba số một huyện Bạch, lọt vào top 5 về cơ bản là đã chắc suất đỗ đại học chính quy, thậm chí còn có khả năng đỗ vào trường trọng điểm.
Nguyên Đường nhận giấy khen của học kỳ này rồi lên thành phố.
Trong tiệm oi bức, Nguyên Đường đã mua quạt từ sớm, nhưng chị Mã Lan lúc nào cũng tiếc tiền điện, có khi không nỡ bật. Mãi cho đến khi Nguyên Đường nói nếu không bật quạt thì khách sẽ không vào, chị Mã Lan mới cắn răng bật lên.
Thư Sách
Dù vậy, Nguyên Đường vẫn cảm thấy nóng.
“Thời tiết năm nay thật bất thường, sao lại có thể nóng như vậy.”
Nguyên Đường vừa vào cửa đã phải đi rửa mặt, cô cảm thấy mồ hôi cứ túa ra không ngớt.
Chị Mã Lan cũng hưởng ứng: “Đúng vậy, vừa nóng vừa khô hạn, không biết làm sao nữa.”
Quê chị làm gì có chuyện nóng như vậy, trong núi lớn, mùa hè là dễ chịu nhất.
Nguyên Đường quan tâm hỏi: “Vi Vi đâu rồi chị? Hai hôm nay con bé đỡ hơn chưa?”
Thời tiết ở thành phố Thái Châu quá nóng, Mã Lan là người lớn mà còn suýt không chịu nổi cái nóng này, trẻ con lại càng khó chịu hơn. Vương Vi hai hôm trước bị say nắng, làm Mã Lan sợ hết hồn.
Mã Lan buồn bã cúi đầu: “Đỡ nhiều rồi em.”
Chị không vui, không phải vì chuyện gì khác, mà là vì lần này Vương Vi ốm, Vương Lễ lại không bớt chút thời gian đến thăm con gái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Từ cuối năm ngoái, sau khi chị quyết định để con gái bồi đắp tình cảm với chồng cũ, Vương Vi quả thật rất nghe lời, mỗi tháng đều đi gặp Vương Lễ một lần.
Vương Lễ từ lúc đầu bối rối trốn tránh, sau này cũng có thể nói với Vương Vi được vài câu.
Nhưng có lẽ vì người vợ hiện tại của Vương Lễ vẫn chưa chấp nhận, nên Vương Lễ cũng không dám để Vương Vi vào nhà, hai cha con chủ yếu là gặp nhau trên con đường gần nhà anh ta, nói được vài câu là Vương Lễ lại vội đi.
Những chuyện này, ban đầu Mã Lan không biết, mỗi lần con gái về chỉ nói đã gặp bố, còn gặp thế nào thì con bé không bao giờ kể.
Mãi cho đến một lần, Mã Lan thấy Vương Lễ vội vàng rời đi, trông lén lút như sợ bị người khác phát hiện.
Phía sau, bóng dáng cúi gằm của Vương Vi cứ thế lọt vào mắt chị.
Mã Lan không biết việc mình làm là đúng hay sai.
Chị định hỏi Nguyên Đường, nhưng lại cảm thấy Nguyên Đường đã giúp mình nhiều như vậy, mình lại lấy chuyện riêng ra làm phiền, liệu Nguyên Đường có thành kiến với mình không?
Chị nghĩ tới nghĩ lui, đành phải hỏi bà Ngô, người thường xuyên ghé qua thăm chị, rằng có nên đi tìm Vương Lễ hay không.
Bà Ngô nhìn chị với vẻ mặt "nhìn đồ ngốc".
“Sao lại không đi tìm nó? Con bé dù sao cũng là con nó chứ? Mang tiếng làm cha mà sướng quá, sinh con ra đưa cho ít tiền là xong à.”
Mã Lan có chút khó xử, bị bà Ngô nhìn thấu.
Bà Ngô: “ Em đừng có thương đàn ông, cháu lo cho nó khó xử, chịu thiệt thòi. Sao không nghĩ cho mình, cháu với Vi Vi sau này còn cả một chặng đường dài, mười lăm đồng tiền đó tiêu được đến lúc nào không biết. Không nhân cơ hội này đòi thêm tiền, sau này cuộc sống còn khổ nữa đấy.”
Mã Lan không dám nói rằng mình để con gái đi gặp chồng cũ không phải vì tiền. Em để Vương Vi đi tìm bố, xét cho cùng là muốn Vương Lễ sau này có thể chiếu cố cho hai mẹ con một chút.
Bà Ngô vẫn tiếp tục lải nhải: “Đàn ông ấy à, đều một ruột như nhau cả, em đừng mong họ có lương tâm. Đều là đứng núi này trông núi nọ, có một lại muốn có hai, không bao giờ biết đủ. Em tưởng mình hiền lành, người ta lại coi cháu là đồ ngốc. Đừng có dại dột, phụ nữ chúng ta trong tay nắm chặt tiền là quan trọng nhất.”
Mã Lan cười gượng, không nói gì thêm.
Trước khi đi, bà Ngô còn chân thành nói với Mã Lan vài câu: “Em gái à, chị biết em vẫn còn chút vương vấn với bố con bé Vi Vi. Em nghe chị này, hai người đã định sẵn là không thể rồi, Vương Lễ đã có lỗi với các người, nhưng dù sao người ta cũng đã có gia đình mới. Nếu em là người biết điều thì nhân lúc nó còn áy náy, đòi thêm chút tiền. Cầm tiền rồi chúng ta sống vui vẻ. Rời ai mà không sống được chứ.”
Chị Mã Lan tay chân không biết để đâu, mấy câu nói của bà Ngô làm mặt chị trắng bệch. Chị muốn giải thích nhưng lại không biết giải thích thế nào, ngồi trong tiệm như một pho tượng gỗ.
Sau khi đến Thái Châu, tuy chị đã chấp nhận sự thật là mình đang sống ở thành phố, nhưng thực tế, rất nhiều lúc chị vẫn thấy sợ hãi.
Mấy chục năm trước chị đều sống trong núi lớn, trong núi vật chất thiếu thốn, không có tiếng xe cộ inh ỏi, cũng không có những tòa nhà đẹp đẽ, càng không có những món hàng rực rỡ sắc màu. Lần đầu đến Thái Châu, chị đã bị thành phố dọa cho không dám bước chân ra ngoài.
Đặc biệt là khoảng thời gian mới đến trông cửa hàng cho Nguyên Đường, chị gần như không dám ra khỏi cửa tiệm, sợ nói sai làm sai, bị người ta chê cười.