Một lần nữa đến thành phố tỉnh, Nguyên Đường đi thẳng đến sạp hàng của Chu Hồng Hà.
Chu Hồng Hà gầy đi cả chục cân so với lần gặp trước, từ xa đã có thể nghe thấy giọng oang oang như chuông vỡ mắng người của chị.
“Anh bị mù à, hóa đơn cũng có thể nhìn nhầm được, tôi còn trông mong gì ở anh được nữa!”
Nguyên Đường ngó vào xem, người đứng đối diện Chu Hồng Hà chính là chồng chị.
Chồng Chu Hồng Hà trông chẳng có chút tướng phu thê nào với chị. Chu Hồng Hà trán vuông mặt chữ điền, gương mặt đầy đặn, trong lông mày có một nốt ruồi, trông rất có phúc khí. Còn chồng chị thì dáng người thấp bé, lại có đôi tai vểnh.
Chu Hồng Hà mắng chồng, chồng chị cũng chẳng vừa, hai người lập tức cãi nhau ỏm tỏi.
“Tôi bận tối mắt tối mũi, nhầm một cái hóa đơn thì có đến nỗi cô phải làm ầm lên không? Cô nhìn lại mình xem, còn có chút dáng vẻ của phụ nữ không?”
“Tôi không có dáng vẻ phụ nữ à, họ Tôn, anh nói cho rõ ràng xem nào, ai mà không bận tối mắt tối mũi? Cái sạp này tôi chỉ để anh trông coi việc nhập hàng xuất hàng, mọi việc bên ngoài đều là tôi lo, anh có mặt mũi mà nói anh bận đến quên à? Sao anh không quên ăn cơm đi!”
“Tôi đã nói là tôi không cẩn thận rồi, cô còn chưa xong à?”
“Chưa xong đấy! Việc nhà thì anh không đoái hoài, ở sạp hàng chỉ giao cho anh chút việc đó mà anh trước quên sau quên, mẹ kiếp nhà anh, anh tuổi heo à?”
“Đồ đàn bà đanh đá!”
“Anh mắng lại một câu nữa xem!”
“Cô chẳng qua là kiếm được tiền thôi chứ gì? Suốt ngày chỉ thấy ngứa mắt tôi, tôi làm gì cô cũng xét nét, tôi không làm nữa là được chứ gì!”
“Không làm thì cút! Đừng có ở đây làm trò vô ích!”
Chồng Chu Hồng Hà tức giận ném áo khoác xuống đất, nhấc chân giả vờ bỏ đi.
Khóe miệng Chu Hồng Hà nhếch lên một nụ cười mỉa mai: “Nhanh đi tìm con bồ nhí của anh đi, dù sao anh không biết xấu hổ thì tôi cũng chẳng cần nữa, làm lớn chuyện lên càng tốt!”
Chồng chị ta nổi trận lôi đình: “Cô đủ chưa! Tôi đã nói là cắt đứt rồi, cô còn làm loạn đủ chưa? Có nhà ai phụ nữ như cô không, cứ nắm lấy một chuyện mà nói mãi không thôi!”
Chu Hồng Hà: “Anh có mặt làm mà không có mặt nghe à? Biết xấu hổ như vậy thì lúc trước sao còn đi tằng tịu với người khác?”
“Cô cứ làm ầm lên như vậy là nhất quyết không muốn sống chung nữa chứ gì!”
“Không sống thì không sống!”
…
Chờ đến khi chồng Chu Hồng Hà rời đi, Nguyên Đường mới cau mày xuất hiện.
Chu Hồng Hà làm ầm ĩ một trận, các sạp hàng xung quanh đều đứng ở cửa xem náo nhiệt, ngay cả khách đến lấy hàng cũng đứng lại xem không nỡ đi.
Chu Hồng Hà nhìn mà phiền lòng, dứt khoát kéo rèm che của sạp xuống.
Đây cũng là cách làm thông thường ở khu chợ này, khi chủ sạp muốn nghỉ ngơi hoặc tạm thời không có ở đó, họ sẽ kéo tấm rèm vải xuống, vừa để che tầm mắt, vừa ngầm báo hiệu "tạm thời không bán hàng".
Nguyên Đường nghe những người bên cạnh bàn tán.
“Tháng này mấy lần rồi nhỉ? Nhà này có phải sắp dẹp tiệm không?”
“Hả? Cô không biết à, ông chủ nhà này tằng tịu với một bà góa phụ bán quần áo, bị bà vợ bắt được lúc đi nhà nghỉ với nhau.”
“Chà… rồi sao nữa?”
“Làm ầm lên một trận, nghe nói đóng cửa mấy chục ngày, sau đó hình như không ly hôn.”
Nguyên Đường vén rèm lên, thấy bóng lưng Chu Hồng Hà hai vai run lên bần bật.
“Chị Chu?”
Chu Hồng Hà vội lau nước mắt, quay đầu lại thấy là Nguyên Đường.
“Em gái, sao em lại đến đây? Mau ngồi, mau ngồi.”
Nguyên Đường tìm một chiếc ghế gấp ngồi xuống, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Chu Hồng Hà.
Đối với người ngoài, Chu Hồng Hà vẫn tươi cười rạng rỡ: “Em gái, lần này em đến lấy hàng à?”
Nguyên Đường lắc đầu, từ trong túi lấy ra gói hàng lỗi đã được bọc kỹ.
“Chị Chu, chị xem cái này đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chu Hồng Hà không hiểu chuyện gì, nhận lấy rồi xem xét kỹ lưỡng.
“Em gái, cái này…”
Nguyên Đường không vòng vo mà nói thẳng: “Là lô hàng lần trước, em bán đi rồi bị khách hàng tìm đến tận nơi, nói hàng của em có vấn đề. Em kiểm tra lại một lượt, phát hiện rất nhiều hàng đã bị trà trộn hàng kém chất lượng.”
“Đây là những món mắt thường có thể phân biệt được, có lẽ còn có những món mắt thường không nhận ra.”
Chu Hồng Hà ngây người: “Không thể nào, hàng trong tiệm của chị đều được trông coi cẩn thận, trước đây vì sợ bị trộm, Tết chị còn ngủ lại trong tiệm, ông chồng nhà chị ngủ ở kho, cũng là để trông coi hàng hóa. Sao có thể xảy ra vấn đề được?”
Thư Sách
Nguyên Đường trong lòng đã có suy đoán cần được xác minh, cô bình tĩnh đề nghị: “Chị Chu, hay là chị kiểm tra lại bên mình trước đi, kiểm tra hàng trong tiệm một lượt, kho hàng cũng kiểm tra luôn. Trước hết xem vấn đề phát sinh từ đâu.”
Từ khi xuất xưởng đến khi bán ra, có rất nhiều khâu trung gian có thể xảy ra gian lận.
Trên đường vận chuyển từ xưởng về, trong kho, trong tiệm, rồi lại đến lúc vận chuyển đi cho khách.
Quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy khâu đó.
Nguyên Đường vừa nói, Chu Hồng Hà lập tức không còn tâm trí nghĩ đến chuyện nhà rối rắm nữa, mặt mày đanh lại chuẩn bị kiểm kê.
Nguyên Đường đi theo chị, một là để giúp một tay, hai là không muốn Chu Hồng Hà lại gọi chồng về giúp.
Hai người kiểm tra một vòng, hàng trong tiệm và trong kho đều không có vấn đề gì.
Chu Hồng Hà có chút không chắc chắn, trong mắt lộ vẻ do dự.
Sở dĩ chị không giống như nhiều chủ hàng khác, phản ứng đầu tiên là đổ tội cho Nguyên Đường, tất nhiên là vì chị tin tưởng cô. Hai người hợp tác đã một năm rưỡi, Nguyên Đường luôn là người khách ít gây chuyện nhất, cũng là người có mắt nhìn độc đáo nhất, chọn hàng chuẩn nhất, rất nhiều lần chị đều đặt cược theo Nguyên Đường. Những mẫu hàng Nguyên Đường lấy nhiều, thường thì nửa tháng hoặc một tháng sau đều sẽ nhanh chóng bán chạy.
Vì vậy, chị luôn ngầm chú ý đến đơn hàng của Nguyên Đường, xu hướng của Nguyên Đường chị đều sẽ đi theo, chuẩn bị trước một lượng hàng dồi dào.
Nhưng bây giờ phía mình rõ ràng không có vấn đề, vậy vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu?
Nguyên Đường biết nhân phẩm của mình đang bị nghi ngờ, cô không vội vàng chứng minh mà hỏi Chu Hồng Hà.
“Chị Chu, hôm nay chị có hàng gửi đi không?”
Chu Hồng Hà gật đầu: “Có.”
Công việc kinh doanh của chị bây giờ không nhỏ, ngoài mấy chục thị xã ở xa, hầu hết các khu vực đều có khách hàng ổn định. Xe giao hàng gần như ngày nào cũng có. Dù sao cũng là xe chạy tuyến ngắn, chạy thêm vài chuyến cũng không phiền.
Nguyên Đường giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Xe tải của các chị khi nào giao hàng?”
Chu Hồng Hà: “Thường là một giờ chiều.”
Buổi sáng phải chất hàng lên xe, chỉ cần quãng đường không quá xa, tài xế đều ăn trưa xong mới đi, vừa kịp đến nơi trước khi trời tối.
Nguyên Đường: “Vậy thì tốt, chúng ta đợi đến hơn một giờ, ra con đường bắt buộc phải đi qua ở ngoại thành chặn lại.”
Chu Hồng Hà có chút do dự, bây giờ chị cũng hơi hồ đồ.
Nguyên Đường: “Hay là bây giờ chị vào tiệm gọi điện hỏi thử xem? Người phát hiện ra vấn đề chắc chắn không chỉ có mình em đâu, có muốn hôm nay điều tra rõ ràng mọi chuyện hay không là do chị quyết định.”
Thiệt hại về số hàng lỗi này cô đương nhiên có thể nuốt trôi, nhưng hậu quả của việc nuốt trôi chính là cô chắc chắn sẽ không hợp tác lâu dài với Chu Hồng Hà nữa.
Chu Hồng Hà nhanh chóng nghĩ thông suốt được mất trong đó: “Được, em gái, chúng ta đi tra.”
Nếu hàng trong tiệm và kho của chị không có vấn đề gì, nếu xác nhận trên xe cũng không có vấn đề thì chỉ có thể là do chính Nguyên Đường giở trò.
Nếu đã tra thì phải tra cho ra nhẽ.
Buổi trưa, hai người tùy tiện ăn tạm ở ngoài phố, đến giờ liền ngồi xổm bên đường chờ xe.
Công ty vận chuyển mà Chu Hồng Hà thuê đều thống nhất sơn đầu xe màu xanh lam, từ xa hai người đã thấy xe chạy đến.
Chu Hồng Hà vẫy tay ra hiệu cho xe dừng lại, tuy chị không mấy khi quản lý việc vận chuyển nhưng tài xế cũng không lạ gì chị, vì mỗi lần hóa đơn đều do chính tay Chu Hồng Hà ký.
Chu Hồng Hà chặn xe lại, người tài xế còn rất ngạc nhiên.
“Chị Chu? Sao vậy, hôm nay không giao hàng à?”
Chu Hồng Hà xua tay: “Có giao, chỉ là chị đột nhiên nhớ ra mình hình như có kẹp một tờ đơn trong hàng mà quên mất, chị lên tìm một chút nhé.”
Tài xế không quan tâm, dù sao thời gian còn sớm, anh ta cho xe đỗ bên đường rồi mở thùng xe phía sau.
Chu Hồng Hà và Nguyên Đường trèo lên xe, Nguyên Đường lấy đèn pin trong túi ra, hai người tìm một lúc đã phát hiện ra vấn đề.
Trong một đống kẹp tóc được làm rất tinh xảo, đột nhiên xuất hiện mấy chiếc được làm rất thô ráp.
Chu Hồng Hà tức muốn hộc máu, chị không thể nào ngờ được, vấn đề thật sự lại phát sinh từ phía mình!