Sau Khi Thức Tỉnh Không Làm Chị Cả [Thập Niên 90]

Chương 151



 

 

Chu Hồng Hà hành động rất nhanh. Chị không biết luật sư ở đâu, chỉ nghĩ rằng nếu không phải ra tòa thì chắc là có ở đó.

Chu Hồng Hà đạp xe đến tòa án thành phố, đạp qua rồi lại đạp về, do dự không biết có nên vào hay không. Hai con sư tử đá to lớn ngồi chễm chệ ở cổng tòa án khiến chị có chút sợ hãi.

Chu Hồng Hà không khỏi nghĩ, ly hôn vốn dĩ đã khó nghe rồi, nếu thật sự phải đưa nhau ra tòa thì đối với con trai mình rốt cuộc là tốt hay xấu? Người khác có chỉ trỏ con trai chị không? Chồng tuy không ra gì, nhưng thật sự đuổi đi rồi, con trai có thể sống tốt được không?

Dũng khí vốn tràn đầy, đến lúc này lại vơi đi ba phần.

Chu Hồng Hà đứng ở cổng quá lâu, đến mức một người bảo vệ cũng đã để ý đến chị.

Hỏi ra nguyên do, ông liền chỉ tay về phía mấy cửa hàng mặt tiền nhỏ bên ngoài.

“Cô tìm luật sư thì đừng vào đây, ra kia hỏi thử xem.”

Lúc này Chu Hồng Hà mới thấy trên mấy cửa hàng nhỏ đó có treo tấm biển "Tư vấn pháp luật".

Chỉ cần không phải vào cơ quan nhà nước, chị liền không còn sợ hãi như vậy.

Vừa bước vào một văn phòng, Chu Hồng Hà đã rụt rè hỏi: “Ở đây có thể tìm luật sư không ạ?”

Một người phụ nữ mập mạp đeo kính từ sau quầy ngẩng đầu lên: “Tôi đây.”

Chu Hồng Hà không chắc lắm. Nơi này nói là tư vấn pháp luật mà trước cửa lại có cả tủ bán thuốc lá, còn có một bốt điện thoại công cộng, người phụ nữ mập mạp vừa trông hàng, vừa dán mắt vào chiếc TV mini bên cạnh quầy.

Đây mà là luật sư sao?

“Sao tôi lại không phải là luật sư? Cô lại đây nói tình hình của cô đi, tôi viết cho cô cái đơn kiện ngon ơ.”

Chu Hồng Hà: “Tôi không đi kiện người ta.”

“Ồ, cô là bị đơn à, cũng không sao, lại đây nói xem nào.”

Chu Hồng Hà: “Tôi cũng không phải bị đơn… Tôi chỉ muốn đến hỏi một chút thôi.”

Người phụ nữ mập mạp tỏ ra không mấy hứng thú. Không viết đơn kiện thì bà ta không kiếm được tiền, thời buổi này nói là đến hỏi một chút, cuối cùng đều là hỏi không.

“Vậy được, cô mua chai nước hay gói thuốc đi.”

Không thể nào làm không công được.

Chu Hồng Hà mua hai chai nước ngọt, hai người lúc này mới ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc.

Lúc này, Chu Hồng Hà đã không còn hy vọng gì vào vị luật sư không đáng tin này, nhưng đã đến rồi thì đành vậy.

Chị kể lại chuyện giữa mình và chồng, nói một hồi, người phụ nữ mập mạp đối diện lại trở thành một người chị tâm lý. Ban đầu còn tỏ ra không quan tâm, sau đó lại mắt tròn mắt dẹt lắng nghe.

Không giống như Nguyên Đường, một người lắng nghe với cảm xúc ổn định, người chị này tích cực tham gia, câu chuyện qua lại rất ăn ý.

“Chồng cô đúng là không biết xấu hổ, cô lo cho hắn trong ngoài, hắn còn có thể tìm người bên ngoài về chọc tức cô. Đúng là thiếu thốn tình cảm!”

“Về quê xây nhà, đầu óc hắn chắc để trên lưng heo rồi. Mà thôi, ông chồng nhà tôi cũng thế cả. Mấy năm trước mới được phân về đây, kiếm được ít tiền là không biết mình là ai, cứ đòi cầm tiền về xây nhà. Bị tôi mắng cho một trận.”

“Không khoe khoang thì c.h.ế.t à, chỉ nghĩ đến việc về quê chăm sóc mảnh đất đó, giữ lấy căn nhà lớn của hắn. Cũng không biết về đó có sung sướng gì không.”

“Con trai cô học ở trường tiểu học số sáu à, con gái tôi cũng thế!”



Chu Hồng Hà cảm thấy hai chai nước ngọt này mua thật đáng giá, dù cuối cùng không giải quyết được gì, có thể tìm được một người để trút bầu tâm sự như vậy cũng đã đủ rồi.

Cuối cùng, chị nói: “Tôi nghe người ta nói, nếu tôi dỗ hắn viết một bản cam kết, sau này muốn ly hôn thì về cơ bản có thể giữ được quyền nuôi con và cửa hàng.”

Bà chị mập mạp đập tay xuống đùi: “Ai bày cho cô chiêu này hay thế!”

Chu Hồng Hà giật mình: “Sao ạ? Không được sao?”

Bà chị mập mạp: “Chiêu này được đấy!”

Bà ta kéo Chu Hồng Hà lại giải thích: “Cô muốn một xu cũng không cho chồng cô là không thể, cái này gọi là tài sản chung của vợ chồng, đặc biệt là ngay từ đầu hai người đã cùng nhau làm, sau này muốn hắn ra đi tay trắng là khó càng thêm khó.”

Chu Hồng Hà cau mày: “Tôi không nói là một xu không cho, tôi chỉ không muốn giao cửa hàng cho hắn.”

Cửa hàng có thể làm nên được, xét cho cùng vẫn là nhờ nguồn hàng độc quyền của chú chị. Nhà máy của người ta ở miền Nam, cả tỉnh này chỉ cấp hàng cho một mình chị, chẳng phải là để chị độc chiếm thị trường này sao.

“Hai chúng tôi ly hôn, hắn đừng cản trở việc kinh doanh của tôi là được, tôi thà đưa tiền cho hắn chứ nguồn hàng này tuyệt đối không thể cho hắn.”

Nếu thật sự phải chia đôi, chị dù có chia cho chồng một nửa khách hàng thì cũng vô ích, không có nguồn hàng thì không thể duy trì được. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, những mối hàng này cũng là do chị vất vả gầy dựng, nếu đối phương làm hỏng thì công sức của chị cũng đổ sông đổ bể.

Chu Hồng Hà: “Giới hạn cuối cùng của tôi là quyền nuôi con và toàn bộ hàng hóa, vốn lưu động cùng các mối khách hàng. Ngoài những thứ này ra, những thứ khác tôi có thể không cần.”

Người phụ nữ mập mạp liếc nhìn chị một cái: “Vậy thì dễ nói rồi.”

“Người bày cho cô chiêu đó là đúng đấy, tòa án phán quyết ly hôn quan trọng nhất là tình cảm có tan vỡ hay không. Cô muốn chứng minh tình cảm đã tan vỡ, đối phương lại là bên có lỗi thì phải có bằng chứng. Tìm được kẻ thứ ba, đó chính là bằng chứng tình cảm tan vỡ. Bây giờ cô bắt hắn viết giấy cam kết, chính là có thể làm bằng chứng chứng minh hắn là bên có lỗi, sau này lại xảy ra chuyện, trực tiếp mang ra tòa phán ly hôn khả năng sẽ rất cao.”

“Cứ lần sau bắt được hắn ăn vụng hay làm chuyện sai trái, đều bắt hắn viết giấy cam kết, giấy cam kết viết càng nhiều càng tốt, cô cứ lựa thời cơ mà làm.”

Tiếp đó, người phụ nữ mập mạp lại chỉ thêm vài chiêu lấy bằng chứng, nào là bắt được hắn và người khác vào khách sạn thì gọi điện báo có người liên quan đến mại dâm, đến lúc đó những ghi chép này cũng sẽ có ảnh hưởng đến quyền nuôi con.

“Đừng có mềm lòng!”

“Trước đây có một cô cũng đến đây nhiều lần, chồng cô ta hay vũ phu. Cô ta đến một lần khóc một lần, tôi bảo cô ta báo công an để lại ghi chép, cô ta lại không chịu, sợ mất mặt. Sau này nhà mẹ đẻ cô ta không chịu nổi nữa, đến đưa cô ta về. Ly hôn thì ly hôn được rồi, nhưng con lại bị nhà chồng giành mất. Bây giờ mỗi tháng còn phải đưa tiền cho chồng cũ, không đưa là nó lại đến gây sự. Gây sự đến mức nhà mẹ đẻ cũng không ở được, phải ra ngoài làm thuê. Nhưng đã sinh con ra rồi, có người mẹ nào lòng dạ sắt đá được đâu, tháng nào cũng phải về gửi tiền.”

“Tôi thấy cũng khó xử, chỉ gửi tiền mà không được gặp con, không biết nhà chồng cũ nó nói xấu cô ta thế nào. Sau này con không thân, tiền cũng không giữ được.”

Chu Hồng Hà ngày thường không mấy khi tiếp xúc với những chuyện như vậy, vừa rồi nghe người phụ nữ mập mạp nói báo công an bắt quả tang, trong lòng còn có chút không thoải mái, lúc này nghe được trường hợp thực tế, tim đập thình thịch.

Người phụ nữ mập mạp vẫn tiếp tục lải nhải: “Tôi đã thấy nhiều vụ ly hôn rồi, cô đừng cảm thấy khó coi, cũng đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện ngày xưa chồng đối xử tốt với mình. Tôi nói cho cô biết, đến lúc ly hôn ấy, đó là hoàn toàn xé toạc bộ mặt thật cho cô xem. Loại ly hôn mà dùng con cái để đòi tiền còn là loại tốt chán, có nhiều kẻ còn tệ hơn nhiều.”

“Thành phố chúng ta trước đây có một ông chủ nhỏ mở nhà hàng, nói là ly hôn thì hai người bán nhà hàng đi rồi chia đôi. Bà vợ đó cũng giống như cô, cũng nghĩ đến chuyện chia tay trong hòa bình, kết quả thì sao, ông chồng chân trước ký thỏa thuận, chân sau không đi đổi giấy tờ đã biến mất tăm. Bà vợ quay về xem, người này đã sớm bán nhà hàng, trước khi bán còn mang đi thế chấp, rồi tư nhân ký hợp đồng bán nhà, một chỗ mà hắn bán cho ba nhà.”

“Ngân hàng và hai nhà kia không còn cách nào khác, đành phải kiện bà vợ, giấy chứng nhận ly hôn chưa có, nợ nần trong hôn nhân cũng thành của bà ta. Giày vò mấy năm trời cũng không ra kết quả, suýt nữa bị người ta bức chết.”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chu Hồng Hà nghe mà lòng run sợ.

Người phụ nữ mập mạp thấy nhiều nên không lạ: “Cho nên chuyện của cô không phải là chuyện lớn, nhưng cô có thể suy nghĩ cẩn thận, đề phòng trước là tốt rồi.”

Chu Hồng Hà cảm ơn đối phương, lúc đi còn mua thêm mấy chai nước ngọt, lúc này mới mơ màng đạp xe đi.

Những điều người phụ nữ mập mạp nói, đối với chị là một cú sốc quá lớn.

Con người có thể xấu xa đến mức đó sao?

Hay chỉ là những người đó không may mắn.

Chu Hồng Hà lơ mơ trở về nhà, cũng không đến tiệm.

Vừa vào cửa, con trai đã lao ra.

“Mẹ ơi, bà ngoại nói cuối tuần này sẽ đưa con đi sở thú!”

Chu Hồng Hà sờ đầu con: “Được chứ, vậy mẹ mua cho con một bình nước ngọt có thể đeo trên người nhé?”

Hạo Hạo phấn khích không thôi: “Thật không ạ? Cái đó đắt lắm!”

Một chai phải đến tám hào!

Nhưng uống xong có thể giữ lại chai, làm bình nước hàng ngày. Trong lớp có mấy bạn cũng dùng loại bình nước này, oai lắm!

Chu Hồng Hà: “Đương nhiên rồi.”

Nhìn con trai vui mừng chạy khắp nhà, Chu Hồng Hà im lặng.

Tối qua hai vợ chồng đã đối chất, người đàn ông đã thành thật khai nhận tất cả.

Tiền bán mẫu mã, tiền tráo hàng, cộng lại cũng khoảng năm, sáu nghìn đồng.

Đó là chưa tính phần tiền hắn moi từ chi tiêu hàng ngày trong nhà.

Nhưng cầm nhiều tiền như vậy, cũng không thấy hắn mua cho con trai một món đồ nào.

Chi tiêu hàng ngày và học phí các lớp năng khiếu của con, cái nào không phải do một tay chị lo liệu.

Chu Hồng Hà từ trong phòng lấy ra giấy bút, gọi con trai đến đưa cho hai đồng.

“Con ra hợp tác xã mua giúp mẹ mấy thứ được không?”

“Vâng ạ!”

Hạo Hạo đang ở tuổi thích nhất được sai vặt, Chu Hồng Hà giao nhiệm vụ, cậu bé vui mừng không thôi, cầm tờ giấy liền chạy đi.

Chu Hồng Hà chờ chồng về.

Vì cuộc cãi vã tối qua, hôm nay hai người ra khỏi cửa cũng không nói với nhau câu nào.

Chu Hồng Hà nghĩ ngợi, vào bếp dụi cho mắt đỏ hoe, ngồi ở đó trông tiều tụy như đã khóc cả ngày.

Chồng chị vừa vào cửa đã thấy chị như vậy, cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng.

“Em ở nhà à, anh mua đồ ăn về rồi, để anh làm ngay đây.”

Thật hiếm thấy, kết hôn mười mấy năm, số lần người đàn ông này xuống bếp không quá ba lần.

Trong lòng Chu Hồng Hà gióng lên hồi chuông cảnh báo, bà chị mập mạp đã nhắc nhở chị.

“Đàn ông là kẻ biết nhìn thời thế nhất, cô tin không, cô cứ về nhà làm mặt ngây ngô, mấy ngày nay hắn chắc chắn sẽ làm mọi việc. Nhưng nếu cô cứ như vậy lâu, không quá một tuần, hắn sẽ nổi điên với cô.”

“Cô tưởng hắn hối cải, chuẩn bị gánh vác việc nhà. Người ta lại nghĩ là dỗ cô lâu như vậy mà cô còn không làm việc, có phải là được voi đòi tiên không.”

“Nói không chừng còn quay lại cắn ngược, nói cô đủ chưa, có chút việc nhỏ mà nhớ lâu như vậy.”

“Phải nhân lúc hắn còn đang áy náy, nhanh chóng tranh thủ quyền lợi.”

Nhìn người chồng hiếm khi vào bếp, vụng về thái thịt nhặt rau.

Chu Hồng Hà mở miệng: “Anh đừng vội, lại đây chúng ta nói chuyện.”

Thư Sách

Người chồng tội lỗi đi tới.

Chu Hồng Hà: “Những gì anh nói tối qua, em đã suy nghĩ kỹ rồi.”

“Lão Tôn, chúng ta kết hôn mười mấy năm, khi đó khó khăn thế nào cũng đã cùng nhau vượt qua, rồi có Hạo Hạo…”

Chu Hồng Hà không ngừng kể lại quá khứ, chẳng biết từ lúc nào nước mắt đã rơi xuống.

Người chồng cũng xấu hổ cúi đầu.

“Lão Tôn, đây là lần cuối cùng, em tha thứ cho anh lần cuối cùng này, sau này nếu anh còn như vậy…”

Người chồng vội giơ tay thề: “Anh không bao giờ như vậy nữa, nếu còn như vậy anh là con chó!”

Chu Hồng Hà hít một hơi thật sâu: “Không được, em không tin anh.”

“Vậy em muốn thế nào?”

Chu Hồng Hà lấy ra giấy bút: “Anh viết cho em một bản cam kết.”

Người chồng quả thực bị hành động của Chu Hồng Hà làm cho bật cười.

“Anh đã lớn từng này rồi, em còn quản anh như quản Hạo Hạo… Được được được, viết, viết.”

Không thể ngờ Chu Hồng Hà lại ngây thơ như vậy, hắn vui mừng cười.

Nhìn chồng viết xong tờ giấy, Chu Hồng Hà nín khóc mỉm cười.

“Vừa lòng chưa, thật không hiểu em. Vợ chồng với nhau mà còn làm trò này.”

“Chính vì là vợ chồng nên mới phải làm vậy.”

Chu Hồng Hà thổi mực trên giấy: “Anh không hiểu đâu.”