Sau Khi Thức Tỉnh Không Làm Chị Cả [Thập Niên 90]

Chương 154: chương 155



 

 

 

 

 

Ngoài hai bộ quần áo nhỏ, cô còn tặng Tô Hồng hai chiếc váy liền áo, mua thêm cho cháu gái mấy món đồ chơi sặc sỡ.

Hồ Yến: “Cậu không thấy con bé cháu gái của tớ đâu, giống hệt chị dâu hai, xinh không chịu được.”

May mà không giống anh hai của cô.

Sau khi chị dâu hai sinh con, mẹ Hồ Yến liền lên thành phố chăm ở cữ cho con dâu thứ.

Hồ Yến cũng mừng vì đỡ việc.

Cô về nhà là để thăm mẹ, nếu mẹ ở nhà anh hai, cô đỡ phải mất công về thôn Tiểu Hà. Mỗi lần đều là đến nhà anh hai ngồi chơi, đồ đạc trước đây mang về thôn Tiểu Hà cũng tiện tay đưa hết cho nhà anh hai.

“Chị dâu cả của tớ chỉ vì chuyện này mà nói xấu sau lưng tớ không ít. Kệ chị ta, dù sao tớ sớm đã nghĩ thông rồi, ai tốt với tớ thì tớ tốt lại. Ai cũng là cha sinh mẹ đẻ, việc gì phải bám lấy ai chứ. Chị ta cứ nghĩ mình có con trai là có thể trèo lên đầu cả nhà ngồi, đừng có mơ.”

Sau khi nhà anh hai sinh con gái, Phạm Quyên đã vênh váo mấy ngày liền.

Hồ Yến về thì thấy chị dâu cả hăm hở muốn nói xấu chị dâu hai với mình, cô không thèm để ý, đi rào trước với mẹ một câu.

“Mẹ đừng có hồ đồ, trông chờ cháu trai hiếu thuận thì còn đợi đến bao giờ, nửa đời sau của mẹ là phải dựa vào anh cả và anh hai đấy. Nếu lên thành phố mà không tốt với chị dâu hai và con bé, đến lúc người ta ghi thù ở cữ, về già hành hạ mẹ thì con cũng mặc kệ. Bất kể là trai hay gái đều là cháu của mẹ, mẹ mà bên trọng bên khinh, không sợ anh hai chị hai không cần mẹ à?”

Chút bất mãn trong lòng bà Hồ bị con gái dọa cho bay biến.

Những bà mẹ chồng tai quái, rất nhiều người vốn đã có gia thế. Bà thì chồng mất sớm, nhưng hai người con trai đã sớm thành đạt, cũng không phải chịu khổ bao lâu, sau này cũng chỉ quanh quẩn với chút việc nhà.

Đây cũng là điều khiến Hồ Yến tương đối yên tâm, mẹ cô thật sự là người không có tính khí gì. Nếu nói trước đây đối với cô còn có chút tính khí, bây giờ cũng theo cô lên thành phố, vừa thấy vẻ người thành phố của cô đã sợ đến mức không dám làm chủ nữa.

Ngược lại vì thường xuyên ở cùng con dâu dưới một mái nhà, bây giờ bà Hồ chỉ mong ngóng ngày con gái về nhà.

Bị con gái nói như vậy, bà Hồ lên thành phố tuy thỉnh thoảng có thở ngắn than dài, nhưng một chút cũng không dám nói gì về chuyện trai gái với con dâu thứ.

Ai cũng biết bây giờ có kế hoạch hóa gia đình, bà có khuyên con dâu thứ sinh thêm một đứa cũng không có cơ hội.

Hồ Yến chửi chị dâu cả của mình bị điên, có một đứa con trai mà cứ như mình có công lao to lớn lắm, cả ngày bế con trai đi khoe khắp nơi.

“Thật không biết chị ta vui cái gì.”



Hai người ăn cơm xong quay về tiệm, Nguyên Đường vào thay cho  Mã Lan, để chị đi ăn cơm.

 Mã Lan vội vàng chạy về nhà, thấy con gái đang ngồi xổm trước cửa vẽ tranh, không biết đã về được bao lâu.

 Mã Lan đơn giản nấu ít cơm, trên bàn cơm không hỏi Vương Vi học thế nào, chỉ hỏi bố cô bé có nói gì không.

Vương Vi chọc chọc bát cơm: “Bố không nói gì ạ. Dì nói…”

Tim chị Mã Lan thót lên: “Dì ấy nói gì?”

Vương Vi: “Dì nói váy của con dày quá, mùa hè mặc như vậy dễ bị say nắng, bảo con mặc mỏng hơn một chút.”

 Mã Lan tức khắc thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại có chút chua xót.

Vương Vi lẳng lặng ăn cơm, một lúc lâu sau mới rụt rè hỏi: “Mẹ ơi, ngày mai con có thể không đi được không ạ? Con có thể tự học toán.”

Dì rất tốt, ban đầu là bố có lần hỏi thành tích của cô bé, sau đó liền kéo cô bé ra ngõ nhỏ giảng bài cho hai lần. Sau này là dì đi mua đồ ăn ngang qua, mới bảo cô bé về nhà học.

Hơn nữa lần nào cô bé đến, dì cũng cho cô bé uống nước ngọt. Dì ít nói, nhưng Vương Vi biết dì không có ác ý với mình.

Nhưng chỉ cần ngồi trong căn nhà đó, Vương Vi liền cảm thấy khó chịu.

Cô bé còn nhỏ, nhưng cô bé có thể cảm nhận được, tất cả mọi người trong căn phòng đó đều không thoải mái.

Chị Nguyên Đường đã từng nói, sự khác biệt giữa người lớn và trẻ con là, đối mặt với sự khó chịu, người lớn sẽ luôn cảm thấy nhịn một chút là qua. Dù không qua được, người lớn cũng sẽ cố gắng nhịn. Nhưng trẻ con thì không cần.

Vương Vi hỏi tại sao không cần, có đôi khi cô bé cũng có thể chịu khó chịu một chút, chỉ cần mẹ có thể vui vẻ hơn, bố có thể vui vẻ hơn là được.

Nguyên Đường đặt bàn tay mát lạnh lên đầu cô bé: “Bởi vì trẻ con có quyền được miễn trừ, nếu cứ để  em phải khó chịu, đó chính là giao vận mệnh của người lớn cho  em đi giải quyết và gánh vác. Điều đó là không đúng, người lớn phải tự chịu trách nhiệm cho hành động của mình.”

Vương Vi không hiểu lắm, nhưng chị Nguyên Đường nói, chỉ cần cô bé khó chịu thì có thể nói cho mẹ biết.

“Tuy mẹ  em có thể sẽ không hiểu em nhưng mẹ nhất định là yêu con.”

Vương Vi nói xong, hai tay buông thõng xuống, nắm lấy góc váy có chút không biết phải làm sao.

Mã Lan yên lặng ăn hết cơm trong bát, một lúc lâu sau mới nói một tiếng “được”.

Chị không biết phải làm sao, có đôi khi chị thậm chí nghĩ hay là mang con gái đi thôi. Chị lạc lõng ở thành phố này, muốn làm gì cũng không có ai chỉ bảo, chị quá cần một người để nói cho chị biết nên đi về đâu.

Vương Vi không thực sự vui mừng, mẹ đồng ý, nhưng bà đã khóc.

Ngày hôm sau, Vương Vi vẫn thu dọn cặp sách, đến nhà bố.

Buổi học thêm hôm đó nhẹ nhàng trôi qua, Vương Vi ra khỏi cửa, đột nhiên phát hiện mình đã quên một cây bút sáp màu.

Cô bé do dự có nên quay lại lấy không, bộ bút sáp màu đó là chị Nguyên Đường tặng, cô bé không muốn làm mất bất kỳ một màu nào.

Đứng trước cửa nhà bố, Vương Vi nghe thấy tiếng cãi vã bị đè nén bên trong.

“Ly hôn?  Tiểu  Vũ anh không muốn ly hôn! Chúng ta còn có con! Nếu em không thích con bé đến nhà, anh sẽ nói ngay, bảo nó không được đến nữa.  Tiểu Vũ, anh biết sai rồi, anh không bao giờ gặp lại mẹ con họ nữa, được không?”

Vương Vi đứng trước cửa, cúi đầu nhìn chân mình.

Trong lòng cô bé nghĩ, nếu mình không đến nhà bố thì tốt rồi, như vậy dì sẽ không muốn ly hôn.

Mình cũng sẽ không khó chịu như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau một hồi khóc nấc, Vương Vi nghe thấy giọng của dì Tiểu  Vũ 

“Vương Lễ, em ly hôn với anh không phải vì Vi Vi. Hay nói đúng hơn, không phải vì bản thân con bé. Nó là một đứa trẻ ngoan, nếu… nếu không phải vì mối quan hệ này, em thậm chí sẽ rất thích nó.”

Giọng dì  Tiểu  Vũ nghẹn ngào: “Vương Lễ anh không hiểu, xét cho cùng không ai sai cả, nếu nói có sai thì chuyện này chính là lỗi của anh. Em biết anh sẽ nói anh không muốn như vậy, nhưng cuộc đời là thế, có những sai lầm đã phạm phải thì nhất định sẽ có tổn thương.”

“Bây giờ là Vi Vi, là Mã Lan, là anh, là em, sau này còn có Tiểu Bảo nữa.”

“Mối quan hệ đã sai rồi, nên làm thế nào cũng là sai.”

Một sự im lặng kéo dài bao trùm, Vương Vi biết hôm nay không thể lấy lại được cây bút sáp màu của mình rồi.

Cô bé rời khỏi khu nhà tập thể, không đi theo con đường thường ngày về nhà mà mơ màng đi vào một con ngõ rẽ.

Ông cụ gác cổng thò đầu ra, có chút thắc mắc.

“Cô bé kia hôm nay sao lại đi về phía đó nhỉ.”

 

 

 

 

 

 

 

Vương Vi bị lạc.

Ngày hôm đó trời yên biển lặng, buổi trưa  Mã Lan về nhà không thấy con gái đâu, chị còn tưởng là Vương Lễ đã giữ con bé lại ăn cơm. Trước đây có lần trời mưa to, vợ của Vương Lễ cũng đã chủ động giữ Vương Vi lại một lần.

 

 

 

 

 

Thư Sách

 

 

 

Vì đã có tiền lệ, nên  Mã Lan không để ý nhiều, ăn cơm xong liền đi làm.

Mãi cho đến 5 giờ chiều,  Mã Lan thấy con gái vẫn chưa về, chị có chút đứng ngồi không yên.

Bây giờ là nghỉ hè, lịch trình của Vương Vi thường là buổi sáng đến chỗ bố học thêm, ăn trưa xong thì nghỉ một lát, buổi chiều sẽ ra thư viện đọc sách, đến khoảng 4-5 giờ thì sẽ ra tiệm.

Nhưng hôm nay đã 5 giờ rồi mà vẫn không thấy bóng dáng Vương Vi đâu.

Bây giờ là lúc nóng nhất, hơn 5 giờ cũng là lúc đông khách nhất, tim  Mã Lan đập thình thịch, chị cố gắng tự an ủi mình cứ bán hàng xong đợt này đã rồi tính.

Có lẽ con bé mải chơi quên mất thời gian rồi? Ở khu nhà tập thể này hơn một năm, Vương Vi cũng có một, hai người bạn thân.

Cứ như vậy chờ đến 6 giờ chiều, Nguyên Đường cũng đã nhận ra vẻ mất hồn mất vía của chị Mã Lan.

“Chị Lan, chị sao vậy?”

Mã Lan cố gắng tập trung vào công việc: “Không có gì… Tiểu Đường, lát nữa chị về sớm một chút được không?”

Nguyên Đường thấy chị như có chuyện, lại giơ tay lên xem đồng hồ. Hơn 6 giờ, bình thường khoảng 7 giờ rưỡi mới đóng cửa, cô bèn cho chị Mã Lan về luôn.

“Chị có việc thì cứ về trước đi, em trông được mà.”

 Mã Lan nói cảm ơn rồi vội vàng chạy về nhà.

Về đến nhà vẫn là cảnh nhà cửa lạnh tanh, chị xem như hoàn toàn sốt ruột.

Con gái không thấy đâu, trong phòng không hề có dấu vết con bé đã về.

Tức là con bé đã đi từ sáng mà đến giờ vẫn chưa thấy!

Mã Lan vịn vào góc tủ, trước mắt tối sầm lại.

Đến khi hoàn hồn, chị không còn nghĩ được nhiều nữa, chạy thẳng một mạch đến nhà Vương Lễ.

Vợ chồng Vương Lễ vừa nghe tin con bị lạc cũng luống cuống cả lên.

“Con bé đi từ trước buổi trưa rồi! Lúc đó cũng không có gì bất thường cả!”

Vợ của Vương Lễ lo lắng nói: “Nhanh đi tìm đi, em đi báo công an, Vương Lễ, anh đi hỏi ông gác cổng và mấy người xung quanh xem có ai thấy con bé không.”

Đây không phải lần đầu tiên Mã Lan gặp vợ của Vương Lễ, vẻ lo lắng của đối phương không giống như giả vờ, khiến trong lòng chị dâng lên một cảm giác cảm động và xấu hổ.