Thôn Tiểu Hà, nhà họ Nguyên.
Triệu Hoán Đệ từ sáng sớm thức dậy đã bắt đầu lải nhải.
“Trời cứ âm u, rốt cuộc là có mưa hay không…”
“Con ranh Nguyên Cần kia, ba mươi Tết rồi mà còn ở ngoài lêu lổng.”
“Nguyên Liễu! Nguyên Liễu!”
Không có tiếng trả lời, Nguyên Liễu cũng đã ra ngoài, bà Triệu Hoán Đệ tức đến bốc hỏa.
“Nuôi con gái thì được ích gì, đến lúc có việc chẳng trông cậy được vào đứa nào!”
“Đáng lẽ lúc sinh ra nên vứt hết vào chuồng heo, đứa nào đứa nấy chẳng ra gì, đồ khốn…”
Triệu Hoán Đệ luôn miệng lẩm bẩm những lời cay nghiệt.
Mấy năm vất vả đã vắt kiệt sức khỏe của bà, trước đây còn có thể miễn cưỡng nuôi gà vịt, cho heo ăn, bây giờ đến sức khuấy cám heo cũng không còn.
Chồng mắc bệnh, trời lại lạnh, sức khỏe càng yếu đi, ho khan suốt ngày. Không dám đến bệnh viện, chỉ có thể mua ít thuốc bắc về uống. Một thang thuốc uống hai ngày, uống đến khi thuốc không còn vị mới đổ bã đi sắc thang mới.
Nguyên Liễu ở nhà làm việc, trong ngoài đồng áng khiến cô mệt mỏi vô cùng. Lúc rảnh rỗi còn phải ra ngoài bán cúc áo để phụ giúp gia đình.
Nguyên Cần tuy nói là làm ở xưởng dệt, nhưng bây giờ nhà máy làm ăn không tốt, lương tháng vốn được 50-60 đồng, giờ chỉ còn hơn hai mươi.
Hơn hai mươi đồng thì đủ làm gì?
Nguyên Đống từ khi lên lớp 11, mỗi tháng đã tốn hơn mười lăm đồng, trường học lúc nào cũng thu tiền giấy thi, tuần này ba đồng, tuần sau hai đồng. Không nộp không được, cả nhà đang kẹt trong vũng lầy, hy vọng duy nhất chính là Nguyên Đống có thể thi đỗ đại học. Khoản tiền này không thể tiết kiệm được.
Tiền thuốc của Nguyên Đức Phát không nhiều, một tháng hai lăm đồng, bà Triệu Hoán Đệ cũng không dám cắt. Bọn trẻ còn chưa gánh vác được gia đình, người trụ cột mà không còn, sau này cuộc sống chỉ càng thêm khổ.
Hiện tại trong nhà có một người bệnh, hai học sinh, tất cả đều trông cậy vào Nguyên Liễu và Nguyên Cần.
Một tháng hai mươi đồng tiêu pha là hết sạch, chẳng thấy dư dả, luôn phải vay mượn người này người kia.
Nhưng bây giờ nhà họ Nguyên vay tiền vẫn còn dễ, dù sao cũng có Nguyên Đống là học sinh lớp 11, người trong thôn đều biết Nguyên Đống học giỏi, vợ chồng Triệu Hoán Đệ lúc nào cũng khoe khoang rằng con trai cả của mình chắc chắn sẽ là sinh viên đại học.
Sinh viên đại học à, cả thôn từ khi khôi phục kỳ thi đại học đến giờ cũng không có mấy người.
Cho nên dù có ý kiến với Triệu Hoán Đệ cay nghiệt, đa số mọi người vẫn bằng lòng cho vay, nghĩ là kết duyên lành, biết đâu sau này Nguyên Đống có tiền đồ.
Nhà họ Nguyên vay nhà này năm đồng, nhà khác mười đồng không ít, cuộc sống cuối cùng cũng qua ngày được.
Nợ nần nhiều hơn, tâm thái của Triệu Hoán Đệ cũng thay đổi.
Bà sức khỏe không tốt, nhìn người khỏe mạnh luôn mang một vẻ bực dọc khó tả. Vay tiền cũng vậy, vay nhiều rồi, mặt bà cũng chai đi.
Cảm thấy tại sao nhà người khác sống tốt, vợ chồng mình có kém gì người khác đâu?
Còn không phải là vì vớ phải mấy đứa con gái không ra gì sao?
Triệu Hoán Đệ bây giờ nhìn ai cũng không vừa mắt.
Nhìn trời mắng trời, nhìn đất mắng đất.
Triệu Hoán Đệ làm qua loa việc nhà, đến trưa cả nhà chẳng có mấy ai. Nguyên Đức Phát đưa Nguyên Đống và Nguyên Lương đi tảo mộ ông bà, tiện thể ăn cơm ở nhà anh cả. Nguyên Liễu không biết đi đâu, còn Nguyên Cần thì nói có việc ở huyện.
Triệu Hoán Đệ một mình ăn bát mì trắng chan nước lã, gắp thêm ít dưa muối thái sợi, ăn xong liền đi lê la hàng xóm. Trước đây việc nhà làm không hết, bà cũng không mấy khi đi buôn chuyện, bây giờ sức khỏe yếu đi, lê la lại thành việc chính mỗi ngày.
Hôm nay là hai mươi Tết, người đi chúc Tết không nhiều, một đám người đang ngồi sưởi ấm nói chuyện trong căn lều tạm ngoài sân.
Triệu Hoán Đệ tìm đến một nhóm phụ nữ quen biết, chuyện đông chuyện tây, rồi lại nói đến chuyện nhà mình.
Triệu Hoán Đệ than thở với mọi người: “Nhà tôi mà có đứa con gái lớn biết điều thì đâu đến nỗi sống khổ như thế này.”
Có người phụ họa: “Đúng vậy, con bé thứ nhà chị tuổi tác cũng vừa đẹp, con cả lại là con gái, thế thì tốt quá rồi.”
Triệu Hoán Đệ đập chân nói với người ta: “Đúng không, lúc tôi sinh nó ra đã nói, con cả là con gái thì tốt. Đợi mấy đứa em lớn lên, nó có thể giúp đỡ được. Ai ngờ tôi số không tốt, vớ phải đồ vong ơn bội nghĩa…”
Nếu Nguyên Đường có thể gánh vác, cuộc sống của bà đã sung sướng biết bao.
Thằng Đống cũng không phải vất vả như vậy, hai đứa em gái Nguyên Liễu, Nguyên Cần ít nhất cũng có thể học hết cấp hai.
Thằng Đống lớn tuổi, hai đứa em gái chẳng lẽ không nuôi nổi một mình nó?
Chờ con trai cả thi đỗ, cả nhà sẽ sống sung túc.
Ai ngờ con ranh đó đầu óc mê muội, cứ nhất quyết đòi đi học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Học, học, học cái quái gì!
Con gái thì học được cái quái gì ra hồn.
Một người phụ nữ đang ngồi vá đế giày bên cạnh tò mò hỏi Triệu Hoán Đệ: “Hơn hai năm rồi, con bé lớn nhà chị thật sự không về lần nào à? Bây giờ nó còn đi học hay đã ra ngoài rồi?”
Triệu Hoán Đệ thở hồng hộc: “Vẫn còn ăn vạ ở trường đấy.”
Đối phương chậc lưỡi hai tiếng: “Cứng đầu thật.”
“Nhưng mà này chị Nguyên, chị không định đi xem con gái học hành thế nào à? Nếu con gái chị cũng đỗ được đại học, nhà chị năm nay là có hai sinh viên đấy!”
Thư Sách
Triệu Hoán Đệ “ha” một tiếng: “Nó mà thi đỗ, tôi c.h.ặ.t đ.ầ.u cho nó! Nó học dốt lắm, lại còn đòi học khối tự nhiên, tôi nghe thằng Đống nói, khối tự nhiên toàn con trai học, nó thì học được cái quái gì!”
“Cuối cùng cũng chỉ là lãng phí hai năm tiền bạc.”
Có người bắt bẻ lại: “Cũng chưa chắc đâu, cuối cùng con bé lớn nhà chị mà thi đỗ, chị không thiệt à? Nuôi con gái mười mấy năm, cuối cùng chẳng được gì.”
Triệu Hoán Đệ lườm một cái: “Nó không thi đỗ được đâu! Hơn nữa tôi cũng không trông mong nó có bao nhiêu tiền đồ. Một người không hiếu kính cha mẹ, trời đánh còn là nhẹ. Nó có bản lĩnh thì đừng về, về tôi cũng không nhận.”
“Ồ, thế nó thi đỗ đại học chị cũng không nhận à?”
“Đừng nói nó thi đỗ đại học, dù có thi đỗ Thanh Hoa, Bắc Đại tôi cũng không nhận. Một đứa vong ơn bội nghĩa, thi đỗ cái gì cũng vô ích.”
Triệu Hoán Đệ nghĩ đến con gái lớn là hận không thể nó nhận quả báo nhãn tiền ngay lập tức, đến lúc đó thằng Đống thi đỗ đại học, cả nhà họ hòa thuận mỹ mãn, xem nó một con ma cô độc có còn mặt mũi nào không.
Triệu Hoán Đệ nói nhiều, người xung quanh cũng đều biết ý của nhà họ Nguyên, cũng đều căng mắt chờ xem năm nay Nguyên Đống thi cử thế nào.
Mẹ nó đã thổi phồng lên như vậy, nếu không thi đỗ đại học, nhà họ Nguyên chỉ sợ không biết giấu mặt vào đâu.
Trong số đó có người thật lòng mong tốt, tự nhiên cũng có người mong Triệu Hoán Đệ ngã một cú đau.
Triệu Hoán Đệ lúc nào cũng khoe con trai mình giỏi giang, cứ như thể nhà khác không học ở thành phố thì không bằng nhà bà. Bất kể ai mở đầu nói chuyện học hành của con cái, Triệu Hoán Đệ lại lái chủ đề sang con trai mình, khen lấy khen để. Cứ như thể mình sinh ra là Ngọc Hoàng Đại Đế, Văn Khúc Tinh hạ phàm.
Có người quay đầu nhếch mép, ý là đợi đến tháng bảy sẽ thấy kết quả.
Triệu Hoán Đệ còn chưa nhận ra những ác ý đó, bà bây giờ muốn gì không có nấy, chỉ có thành tích tạm ổn của Nguyên Đống là cây cột tinh thần, cũng là chỗ dựa tương lai của bà.
Có người xem kịch vui, cố tình tâng bốc bà.
“Thế sau này thằng Đống làm quan cũng đừng quên bà con lối xóm nhé.”
“Đúng rồi đúng rồi, này, các chị nói xem, nếu thằng Đống thi đỗ Trạng Nguyên, có được báo chí đến phỏng vấn không nhỉ.”
“Chắc chắn có chứ, người thân của tôi nói, mấy người đứng đầu ở thành phố, ở huyện đều được phỏng vấn.”
“Ối giời, chị Nguyên, đến lúc đó chị được lên báo đấy.”
“Biết đâu còn được lên TV nữa!”
…
Triệu Hoán Đệ sướng đến nở mũi, cứ như thể mình đã thật sự trở thành mẹ của Trạng Nguyên, được lên TV, lên báo.
Bà vung cánh tay gầy gò, khô khốc: “Cũng không phải là không có khả năng, đến lúc thật sự có ngày đó, tôi sẽ mở tiệc, mọi người đều đến nhé!”
Người bên cạnh cười hi hi ha ha, không ai nói lời khó nghe.
Triệu Hoán Đệ ngồi một lúc lâu, về đến nhà cuối cùng cũng chờ được mọi người đông đủ.
Nguyên Cần đang nằm trong phòng, Nguyên Đống đang học bài trong phòng, Nguyên Đức Phát co ro bên chậu than, sắc mặt tái nhợt dưới ánh lửa trông càng thêm quỷ dị.
Triệu Hoán Đệ tìm khắp trong nhà ngoài ngõ không thấy Nguyên Liễu.
“Con ranh này, không nói một lời, hai mươi Tết rồi mà đi đâu vậy.”
Nguyên Đức Phát ho khù khụ, ho xong nói: “Bà ra ngoài tìm xem.”
Chưa kịp đi tìm, Nguyên Liễu đã trở về.
Triệu Hoán Đệ đi lên định véo tai nó: “Mày c.h.ế.t rồi à, trong nhà sao có thể không có người? Heo cũng không cho ăn, đồ đạc cũng không dọn dẹp, câu đối cũng là anh mày về dán đấy!”
Nguyên Liễu từ khi nghỉ học ít nói đi rất nhiều, trước đây còn có thể nói là hoạt bát, bây giờ lại không thích nói chuyện.
Triệu Hoán Đệ trong xương tủy đã mang tính bắt nạt kẻ yếu, Nguyên Cần kiếm ra tiền bà không dám mắng nặng, đối với Nguyên Liễu bận rộn trong ngoài, bà lại cay nghiệt hơn nhiều.
Hơn nữa, giữa hai đứa con gái, bà trước nay không thích Nguyên Liễu, ngày thường càng hay quát mắng, đã thành thói quen.
Nguyên Liễu cắn môi không nói.
Hôm nay cô đi chợ phiên, vất vả cả năm, cô tự mua cho mình một sợi dây buộc tóc màu đỏ, đang để trong túi.
Trên đường về cô còn thấy Trần Châu năm nay về quê ăn Tết.