Sau Khi Thức Tỉnh Không Làm Chị Cả [Thập Niên 90]

Chương 163



 

 

Ngay từ lúc đăng ký nguyện vọng, việc Nguyên Đường chọn Thượng Hải đều có lý do của nó.

Kiếp trước cô đi làm công ở miền Nam, đầu tiên là ở quanh Quảng Châu, sau đó đến một nhà máy đồ chơi ở Phố Đông. Ở đó, cô đã làm việc khoảng bảy năm, mãi cho đến khi ông Nguyên Đức Phát được chẩn đoán mắc bệnh ung thư, cô mới trở về thôn Tiểu Hà.

Đối với Thượng Hải, Nguyên Đường có một ký ức sâu sắc.

Vào thời điểm này ở kiếp trước, cô mới vừa vào nhà máy, khi đó cô đã nghe các công nhân nói về những dự án nhà ở mới ở Thượng Hải.

“Vài trăm một mét vuông, còn yêu cầu phải có quốc tịch nước ngoài.”

“Người thân của tôi làm sao mua nổi, chỉ mua được một căn hộ cao tầng ở cùng khu thôi.”

“Căn hộ cao tầng cũng giá đó, nếu không phải vì nói có thể giải quyết được vấn đề hộ khẩu để con cái được đi học ở Phố Tây, thì thật sự không cần thiết phải mua đắt như vậy.”

Nguyên Đường kéo ký ức trở về, số vốn hiện tại của cô có gần ba vạn đồng, còn có một cửa hàng mặt tiền. Cửa hàng ở khu Ngũ Tạng, thành phố Thái Châu, từ lúc cô mua với giá 8000 đồng đã tăng lên một vạn hai. Nhưng Nguyên Đường vẫn không có ý định bán, tiềm năng tăng giá của cửa hàng này trong tương lai vẫn còn rất lớn, bây giờ bán đi căn bản không có lời.

Nói cách khác, lần này đi Thượng Hải, cô phải dùng ba vạn đồng trong tay để giải quyết cả vấn đề nhà cửa và hộ khẩu.

Hồ Yến không hiểu tại sao Nguyên Đường lại phải đi Thượng Hải ngay bây giờ, nhưng nghe cô nói xong, lại cảm thấy rất có lý.

“Vậy lần này cậu đi… có phải là không về nữa không?”

Nguyên Đường rất cạn lời: “Giấy báo trúng tuyển còn chưa nhận được mà.”

Hồ Yến: “Đầu óc tớ lú lẫn quá… Vậy cậu định đi bao lâu?”

Nguyên Đường suy nghĩ một lát: “Khoảng hai mươi ngày.”

Nếu mọi việc thuận lợi.

“Đến nơi tớ sẽ gọi điện cho cậu.”

Nguyên Đường hành động rất nhanh, chỉ nghỉ ngơi ba ngày, cô đã sắp xếp xong xuôi mọi việc trong tiệm, đặt vé xe đi Thượng Hải.

Chuyến xe kéo dài mười lăm tiếng, Nguyên Đường đặt thẳng giường nằm mềm.

Kiếp trước cô đã đi tàu chợ rất nhiều lần, cái cảm giác ngồi ghế cứng hơn hai mươi tiếng đồng hồ, mỗi lần đến nơi chân đều bị phù không xỏ vừa giày, xuống xe hai ngày sau vẫn còn cảm nhận được sự rung lắc của con tàu.

Kiếp này dù có trời sập, cô cũng nhất quyết phải đi giường nằm mềm.

Sơ sài thu dọn hành lý, Nguyên Đường bắt xe đúng giờ từ Thái Châu đến thành phố tỉnh, nghỉ ngơi ở tỉnh một đêm, rạng sáng hôm sau, Nguyên Đường lên chuyến tàu hỏa đi Thượng Hải.

Toa giường nằm mềm có bốn người một phòng, trên nệm còn có chăn gối sạch sẽ, tuy cũng là giường tầng nhưng rõ ràng sạch sẽ hơn nhiều.

Nhân viên phục vụ đang lau sàn, mặt đất còn vương vệt nước.

Nguyên Đường đưa vé xe của mình cho nhân viên, người đó đưa lại cho cô một chiếc thẻ nhựa nhỏ có ghi số.

Đoàn tàu rời khỏi thành phố tỉnh, những cánh đồng lúa rộng lớn ngoài cửa sổ dần lùi lại, biến thành những thị trấn, thị trấn biến mất, Nguyên Đường lại thấy những dãy núi trập trùng. Sau dãy núi là một con sông lớn, nước sông dưới ánh nắng lấp lánh…

Cuối cùng, đoàn tàu tiến vào thành phố.

Nguyên Đường bỗng có ảo giác như mình đã quay trở lại mấy chục năm sau.

Bước ra khỏi ga tàu, những tòa nhà cao tầng càng hiện ra rõ rệt hơn.

Trong đêm tối, ánh đèn neon rực rỡ một cách đặc biệt.

Giữa biển đèn neon đó, Nguyên Đường bắt một chiếc taxi.

Giọng phổ thông lưu loát của cô khiến người tài xế nhất thời không đoán được cô là người ở đâu.

Trông cách ăn mặc thì không phải người nơi khác, nhưng khí chất lại không giống người ở tỉnh lẻ.

Thư Sách

“Đường Nam Kinh.”

Thôi, đoán nhầm rồi.

Nguyên Đường vừa mới đi tàu hỏa, không có hứng thú bắt chuyện với tài xế, cô nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ xe, trong lòng dâng lên một niềm phấn khích.

Ba năm, cô từ huyện Bạch đến thành phố Thái Châu, từ Thái Châu đến thành phố tỉnh, bây giờ cô cuối cùng đã từ tỉnh lỵ đến được Thượng Hải.

Thành phố này, cô nhất định sẽ có một mảnh trời riêng của mình.

Đến đường Nam Kinh, Nguyên Đường không mất nhiều công sức đã tìm được một khách sạn.

Phí trọ 200 một đêm có thể nói là giá trên trời, Nguyên Đường cắn răng tự an ủi mình, ở đây có thể nhìn thấy Bến Thượng Hải, mình chỉ ở một đêm thôi, ngày mai sẽ đi tìm nhà nghỉ khác.

200 đồng bỏ ra thật đáng giá, Nguyên Đường gọi một ly cà phê, chống lại cơn buồn ngủ để ngắm cảnh đêm hai tiếng đồng hồ.

Ngày hôm sau cô ngủ đến khi tự tỉnh, làm thủ tục trả phòng xong liền đi Phố Đông.

Lần này người tài xế không ít nói như tối qua, chủ động bắt chuyện với Nguyên Đường.

“Đi Phố Đông xem nhà à? Sao lại dại dột đi Phố Đông thế, thà ở Phố Tây một cái giường còn hơn ở Phố Đông một căn nhà, cô chưa nghe qua câu này à? Chỗ đó là nơi "chim không thèm ỉa", hoang vu hẻo lánh…”

Nguyên Đường: “Không phải nhà nước nói sẽ phát triển Phố Đông sao.”

Lãnh đạo năm ngoái đã có chỉ thị, xác định Thượng Hải sẽ lấy Phố Đông làm trọng điểm để phát triển.

Người tài xế mỉa mai nói: “Phát triển đâu phải nói một cái là phát triển được ngay, cũng phải mất mấy chục năm, đến lúc đó già khú đế rồi, còn hưởng thụ được gì nữa.”

Nguyên Đường cũng không cãi lại: “Rồi sẽ phát triển thôi, có thể phát triển là tốt rồi.”

Cô thật ra cũng biết Phố Đông phát triển cần có thời gian, mua nhà ở Phố Đông, muốn thật sự đợi đến khi tăng giá thì đó là một quá trình rất dài.

Nhưng vấn đề là, cô chỉ có ba vạn đồng.

Số tiền này ở Phố Tây, đừng nói là chọn lựa, ngay cả những căn nhà trong ngõ hẻm cũ kỹ cô cũng không với tới.

Ngược lại, Phố Đông bây giờ là một vùng đất chưa được khai phá, cô lại quen thuộc nơi này, mua một căn ở Phố Đông, dù sao trong lúc học đại học cô cũng ở ký túc xá, không dùng đến căn nhà này.

Nguyên Đường dựa theo ký ức kiếp trước đi đến cổng nhà máy cũ, nhà máy đồ chơi vẫn còn hoạt động, Nguyên Đường thấy có một, hai người trông khá quen nhưng lại không nhớ được tên.

Những năm làm công ở ngoài, lúc đầu Nguyên Đường cảm thấy khổ, sau này về nhà rồi, cô lại vô cùng hoài niệm khoảng thời gian đó.

Làm công có vất vả không? Đương nhiên là có.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng làm công chỉ khổ thân xác, những năm ở nhà chăm sóc hai ông bà già, cô lại khổ tâm.

Khi ngoảnh đầu nhìn lại chuyện cũ, những năm tháng đáng nhớ nhất lại chính là bảy năm ở nhà máy đồ chơi.

Bảy năm đó, là quãng thời gian gần như tự do cuối cùng của cô.

Nguyên Đường ổn định lại tâm trạng, đi dọc theo con đường của nhà máy đồ chơi sang bên trái.

Đi qua hai ngã tư, lại rẽ phải một chút.

Nguyên Đường đã xác định được mục tiêu của mình.

Hai căn nhà bỏ không nằm ven đường, Nguyên Đường nhìn quanh bốn phía, khu này bây giờ vẫn thuộc vùng ven đô, về hình thức thì gần giống với khu vực đô thị hóa sau này.

Có cửa hàng, có nhà xưởng, có những gia đình dựa vào ven đường mở quán bán thuốc lá, có người cho thuê bán đồ ăn vặt. Cuộc sống của người dân trong thôn nhờ vậy mà khá dễ chịu.

Hai căn nhà mặt tiền mà Nguyên Đường tìm không có vị trí tốt lắm, vừa không gần đường chính, phía sau lại có một khoảng đất trống lớn.

Không biết kẻ thất đức nào đã đào một cái hố sâu rất lớn ở phía sau, bên trong đổ đủ các loại rác, hiển nhiên đã có người coi nơi này như một bãi rác.

Nguyên Đường bịt mũi, rất hiểu tại sao hai gia đình này lại không ở đây.

Môi trường quá tệ, thời tiết lạnh một chút còn đỡ, nóng lên thì đúng là thảm họa.

Ruồi muỗi bọ, nghe đã thấy mệt.

Nguyên Đường tuy ưng ý căn nhà, nhưng cũng không khỏi khó chịu vì cái hố rác này.

Nhưng tính đi tính lại, chỉ có khu nhà này là tốt nhất.

Ba năm sau, nơi này sẽ mở một con đường, nhà cửa hai bên đường nhờ vậy mà tăng giá. Lúc Nguyên Đường sắp rời khỏi nhà máy, cô còn nghe nói có một ông chủ lớn chuẩn bị khai phá nơi này, nghe nói là có được tin tức nội bộ, nơi này sẽ xây một nhà ga.

Nguyên Đường không nghĩ ra được còn nơi nào tốt hơn vị trí này.

Nhà mặt tiền sát đường, có dự án bất động sản, lại còn có nhà ga.

Cô tự mình đặt ra mấy mục tiêu, chỉ có nơi này có tiềm năng tăng giá lớn nhất.

Nguyên Đường hỏi người, nhanh chóng tìm được hai gia đình này.

Gia đình thứ nhất ở trong một ngôi nhà cũ trong thôn, vừa nghe Nguyên Đường nói đã đuổi cô ra ngoài.

Bà chủ nhà còn vẻ mặt khinh thường, cảm thấy Nguyên Đường đang đùa giỡn.

“Cô lấy đâu ra một vạn? Đùa cái gì vậy.”

Tiếp đó là một tràng tiếng địa phương, có thể nghe được trong đó xen lẫn những lời mắng Nguyên Đường là người ngoài đến đây ăn xin.

Nguyên Đường không tức giận, tìm đến gia đình thứ hai.

Gia đình đó thì có ý định bán nhà.

Phía sau nhà có một cái hố rác lớn như vậy, ai mà chịu nổi.

“Cô định trả bao nhiêu?”

Nguyên Đường: “…Bác định bán bao nhiêu?”

Người đàn ông ấp úng, không chịu đưa ra một con số chắc chắn.

Người phụ nữ một tay đẩy chồng ra, mắt đảo một vòng rồi giơ hai ngón tay.

“Hai vạn!”

Nguyên Đường trong lòng mừng thầm, nhưng trên mặt lại cau mày chê bai: “Cháu mua nhà là vì hộ khẩu, nếu không phải thấy chỗ các bác bây giờ là hộ khẩu thành thị, cháu căn bản không thèm để ý đến căn nhà này đâu.”

Người phụ nữ sợ vuột mất khách, vội vàng nói: “Cô bé, bác không lừa cháu đâu. Căn nhà này cháu mua tuyệt đối không lỗ, hồi đó chúng tôi chỉ riêng xây móng đã tốn mấy nghìn rồi. Bán cho cháu hai vạn căn bản không đắt, lúc đó giá nhân công là bao nhiêu, bây giờ là bao nhiêu, cháu bây giờ muốn xây một căn nhà, hai vạn còn không xây nổi.”

“Còn vị trí này nữa, cháu đừng thấy thôn chúng tôi thế nào, đó đều là chuyện cũ rồi, bây giờ chỗ chúng tôi cũng là hộ khẩu thành phố cả rồi. Sắp tới bên này còn xây trường tiểu học nữa đấy.”

Nguyên Đường cười ha hả, trường tiểu học?

Chỗ này làm gì có trường tiểu học.

Việc xây dựng khu trường học ở Phố Đông sau này cô không biết, nhưng tuyệt đối không phải ở đây, cũng không phải bây giờ.

Người phụ nữ nháy mắt với chồng, bảo chồng vào nhà lấy sổ hộ khẩu.

“Này, cháu xem đi, hộ khẩu của chúng tôi đều là hộ khẩu thành thị.”

Đối phương chỉ nghĩ rằng Nguyên Đường muốn có hộ khẩu thành phố, nên cứ một mực nhấn mạnh.

Nguyên Đường vẫn cảm thấy căn nhà này có thể mặc cả được, bèn giả vờ bỏ đi.

Người phụ nữ dứt khoát cắn răng: “Bớt thêm hai nghìn nữa.”

“Em gái à,  em cũng phải để bác kiếm lời chút chứ, hai vợ chồng bác bây giờ ở nhà cũ, muốn xây nhà mới cũng chỉ có thể phá dỡ nhà cũ ở đây rồi xây mới. Một vạn tám vừa đủ để chúng tôi xây nhà mới.”

Nguyên Đường sao không biết người phụ nữ nói dối, một vạn tám mà xây nhà?

Dù giá nhân công có tăng thì căn nhà này xây lên cùng lắm cũng chỉ một vạn.

Tuy nhiên, cô không tiếp tục yêu cầu giảm giá nữa mà truy hỏi chi tiết về căn nhà.

Đến lúc này, người phụ nữ cũng không dám nói dối, dù sao nhà cũng ở đó, nói dối rồi cũng sẽ bị vạch trần, bèn nói thật: “Nhà này hai tầng, bên trong đồ đạc đều đầy đủ cả. Cháu mà muốn thì có thể xây thêm nửa tầng trên nữa cũng được. Sân cũng là đất của chúng tôi, trên dưới khoảng hơn hai trăm mét vuông.”

Hai trăm mét vuông, Nguyên Đường cảm thấy rất hời, hai vạn đồng có thể mua được một căn nhà hai trăm mét vuông, đặt ở sau này quả thực là không thể tưởng tượng nổi.

Chưa kể còn có nửa tầng không gian để cơi nới.

Nguyên Đường và đối phương đã miệng hẹn ngày mai trời sáng sẽ đến xem nhà, ra khỏi cửa liền thấy người phụ nữ nhà thứ nhất đang ở ngoài ló đầu ngó nghiêng.

Đối phương rõ ràng đã nghe được cuộc thương lượng giá cả, vừa thấy hối hận, lại không nỡ hạ mình đến tìm Nguyên Đường đổi ý.

Cũng giống như nhà bên cạnh, ai mà muốn ở trước một cái hố rác chứ. Nhà bà ta còn có một đứa con trai mười bảy, mười tám tuổi, sắp đến tuổi kết hôn. Nhà thì có, nhưng mấu chốt là không thể ở được, bà ta đã sốt ruột bao lâu nay. Kết quả là sắp đến lúc quan trọng lại bị người khác hớt tay trên.

Người phụ nữ mắt đảo tròn, chặn Nguyên Đường lại nói một câu.

“Này, cô bé kia, cô không biết căn nhà này có vấn đề à?”