Sau Khi Thức Tỉnh Không Làm Chị Cả [Thập Niên 90]

Chương 170: chương 171



 

 

 

 

 

 

 

 

Cán bộ thôn thấy Nguyên Đường không vào nhà, trong lòng thầm chửi vợ chồng nhà họ Nguyên không có mắt nhìn.

Con gái đã thi đỗ đại học rồi, còn không nhân cơ hội này mà làm hòa đi?

Hai vợ chồng các người đứng đó mặt mày đưa đám như nhà có tang hay sao? Con gái có tiền đồ mà khó chịu đến vậy à?

Dù sao Nguyên Đường cũng mang họ Nguyên, con gái tính tình có cố chấp, các người lớn từng này tuổi rồi mà cũng nghĩ không thông.

Đây mà là ông, dù có trọng nam khinh nữ đến mấy, lúc này cũng phải giả vờ giả vịt. Tính toán đơn giản như vậy mà cũng không rõ, một đứa con gái học giỏi đỗ đại học với một đứa con gái bị đuổi ra khỏi nhà có thể giống nhau được sao?

Phóng viên lúc này cũng nhận ra điều không ổn, nóng lòng muốn đến phỏng vấn Nguyên Đường.

 Nguyên Đức Phát và  Triệu Hoán Đệ còn chưa kịp có động tĩnh, cán bộ thôn đã lườm họ một cái, vội vàng ngăn người lại rồi dẫn ra sân phơi lúa của thôn.

“Nhà bạn Nguyên nhỏ quá, chắc không ngồi đủ nhiều người như vậy đâu, đi nào đi nào, chúng ta ra sân phơi, tôi bảo người dọn mấy bộ bàn ghế ra, chúng ta nói chuyện cho thoải mái.”

Mặc kệ nhà họ Nguyên nghĩ thế nào, Nguyên Đường dù sao cũng là người từ thôn này đi ra, vinh dự này bố mẹ cô không đến nhận thì ông nhận.

Nguyên Đường không nói nhiều, hiệu trưởng cũng vội vàng gọi mọi người cùng đi ra sân phơi lúa.

Đám đông ào ào kéo đến, rồi lại ào ào kéo đi.

Tâm điểm chú ý theo sự xuất hiện của Nguyên Đường mà chuyển dời sang cô, hiệu trưởng, phóng viên, cán bộ thôn, cả đội chiêng trống đều đã đi rồi.

Dân làng vây quanh một vòng xem, cũng dần dần tản đi, ai nấy trên mặt đều mang vẻ phấn khích bí ẩn, nhỏ giọng bàn tán về tình hình nhà họ Nguyên.

“ Triệu Hoán Đệ phen này không ngóc đầu lên được rồi, con gái lớn thi đỗ hạng ba toàn thành phố, con trai cả thì còn chưa có tin tức gì.”

“Đáng đời, mấy hôm trước tôi đã muốn nói rồi, làm gì có người mẹ nào ở ngoài cứ một mực nói xấu con gái ruột của mình. Trước khi có điểm thi, bà ta ngày nào cũng khoe con trai quang tông diệu tổ, nhắc đến Nguyên Đường là chửi, các chị không biết đâu, chửi khó nghe c.h.ế.t đi được.”

“Nhưng con bé nhà họ Nguyên cũng cứng lòng thật, gọi một tiếng cũng không, cửa cũng không vào.”

“Vào làm gì, nói cho đúng ra thì đã phân gia rồi, lúc đó  Triệu Hoán Đệ tự mình nói, muốn 300 đồng, cầm tiền là đoạn tuyệt quan hệ.”

“Ôi, chị nói xem lạ không, 300 đồng mà không cần đứa con gái sinh viên đại học. Sau này bà ta không hối hận c.h.ế.t mới lạ.”

“Hối hận cũng vô ích, lời đã nói ra như nước đổ đi. Ai bảo bà ta thiên vị làm gì.”

Thư Sách

“Tôi thấy thằng con cả nhà bà ta cũng chẳng ra gì, vừa rồi cái mặt nó khó coi cực kỳ.”

“Phen này có kịch hay xem rồi, nhỡ đâu thằng con trai thi trượt,  Triệu Hoán Đệ chắc phải tức điên lên mất.”



Sắc mặt  Triệu Hoán Đệ trắng bệch, huyết sắc gần như trong nháy mắt đã rút hết khỏi khuôn mặt, bà ta lạnh lẽo đứng đó, cảm thấy mình như bị lột trần.

Ánh mắt người khác hoặc là đồng tình, hoặc là hả hê, bà ta đều cảm thấy đó là sự sỉ nhục đối với mình.

Như thể có người đang chỉ vào trán bà ta, mỉa mai và ngạo mạn chất vấn.

Bà không phải ngày nào cũng mong Nguyên Đống thi đỗ sao? Bà không phải khinh thường Nguyên Đường sao?

Kết quả thế nào.

Nguyên Đường thi đỗ hạng! ba! toàn! thành! phố!

Trước mắt Triệu Hoán Đệ tối sầm, bà ta ngã thẳng ra sau.

Nguyên Đường bị mọi người vây quanh đi đến sân phơi lúa. Lúc này trời còn chưa quá nóng, trên sân phơi có một nửa là bậc thềm, cán bộ thôn gọi người đến sắp xếp bàn ghế.

Bàn ghế dọn xong, ông chép miệng, có chút tiếc nuối: “Còn thiếu một cái băng rôn.”

Bây giờ làm thì không kịp nữa rồi, chỉ có thể tạm bợ một chút, đợi hôm nào bổ sung sau.

Nguyên Đường thi tốt như vậy, chỉ khen ngợi một lần sao đủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vừa hay, hiệu trưởng cũng nghĩ như vậy.

Lúc này ông cũng nhận ra hôm nay mình đã quá qua loa, chủ yếu là vì quá vui mừng, vỗ trán một cái đã quyết định. Gây ra một hồi rắc rối không nói, khung cảnh này cũng không đủ trang trọng.

Nhưng điều này cũng không thể trách ông, thật sự là không có kinh nghiệm.

Ông làm hiệu trưởng mấy năm nay, chưa có một học sinh nào thành tích tốt đến mức phải đến tận nhà khen ngợi, tự nhiên không biết quy trình bên trong thế nào.

Bây giờ cán bộ thôn đã dựng sân khấu lên, ông mới nhận ra khung cảnh này là đối xử tệ bạc với Nguyên Đường.

Ông lập tức bổ sung: “Bạn Nguyên Đường, tiếp theo chắc chắn sẽ có lãnh đạo sở giáo dục đến, còn có cả tiền thưởng nữa. Nhưng những việc này đều phải đợi đến khi có giấy báo trúng tuyển.”

Nhận được giấy báo trúng tuyển rồi, các loại khen ngợi sẽ có vẻ chính quy hơn nhiều.

Nguyên Đường gật đầu, nói một tiếng cảm ơn.

Dân làng vây quanh một vòng, ai cũng háo hức nhìn Nguyên Đường đang được phỏng vấn.

Nguyên Đường trấn tĩnh tự nhiên, trả lời câu hỏi của phóng viên.

“Bạn Nguyên Đường, lần này bạn đạt được thành tích tốt như vậy, có kinh nghiệm học tập gì không?”

“Cũng không có kinh nghiệm gì cụ thể, nếu nói có điều gì cần phải làm thì đó chính là chăm chỉ ạ.”

Nguyên Đường lựa chọn nói những điều phù hợp với giá trị quan đương thời, ngắn gọn kể lại cuộc sống trung học của mình.

Phóng viên không phải không muốn hỏi thêm về gia đình của Nguyên Đường, nhưng cô đều lảng tránh, không trả lời trực diện. Hiệu trưởng cũng lén kéo tay áo đối phương hai lần, cười gượng cùng cán bộ thôn phối hợp, lái chủ đề đi nơi khác.

Cán bộ thôn trong lòng nghĩ, chuyện nhà họ Nguyên việc gì phải lên báo, nếu thật sự biến tin tức khen ngợi Nguyên Đường thành một bài thảo luận về giáo dục gia đình thì ông có được lợi gì đâu. Người khác chỉ trích Nguyên Đường, cũng khó tránh khỏi sẽ nói ông làm cán bộ không đúng chỗ.

Thà không nói còn hơn, dù sao nhà họ Nguyên cũng không nhận đứa con gái này, ông đứng ra chuốc lấy phiền phức làm gì.

Ông không muốn nói, hiệu trưởng lại càng không muốn.

Không nói đến việc đưa chuyện riêng tư của học sinh lên báo là rất thiếu đạo đức, chỉ nói về lợi ích, ông và cán bộ thôn cùng một suy nghĩ.

Không thể để chuyện khác làm ảnh hưởng đến vinh dự của Nguyên Đường.

Vinh dự của Nguyên Đường chính là vinh dự của trường, là vinh dự của thôn.

Lúc này đừng nói bố mẹ nhà họ Nguyên không đến, dù có đến gây sự, ông cũng phải ngăn lại.

Khó khăn lắm mới có được một tấm biển vàng, ông có thể để người ta phá hỏng sao?

Một đám người ngầm hiểu ý nhau, phóng viên cũng dần dần từ bỏ.

Sau khi hỏi xong những câu hỏi theo thông lệ, anh ta lại hỏi một câu hỏi thường thấy nhất.

“Đạt được thành tích tốt như vậy, bạn có điều gì muốn nói không?”

Thường thì gặp câu hỏi như vậy, học sinh sẽ nói cảm ơn cha mẹ và người thân, linh hoạt hơn một chút sẽ nói thêm về việc người thân đã hy sinh cho mình như thế nào, cuối cùng khích lệ tinh thần một chút, nói rằng thành tích của mình có một nửa công lao của cha mẹ.

Nguyên Đường ngồi ngay ngắn trên ghế, tuy là đối mặt với phóng viên, nhưng góc nghiêng có thể nhìn thấy được trung tâm của đám đông.

Cô nhìn thấy,  Nguyên Đức Phát không biết đã đến từ lúc nào, ông đứng ở phía sau đám đông, nhón chân lên, như đang chờ đợi Nguyên Đường sẽ nói gì.

Ngay cả Nguyên Liễu và Nguyên Cần cũng không biết đã đến từ lúc nào, họ cũng đứng trong đám đông, trên mặt thần sắc vô cùng phức tạp. Vừa có sự hâm mộ và oán hận đối với Nguyên Đường, cũng có sự mất mát và thất vọng.

Nguyên Đường quay đầu lại, giọng nói rõ ràng có thể nghe.

“Có ạ. Ba năm qua, em cảm ơn các thầy cô giáo, trường học, bạn bè và các bạn cùng lớp.”

“Người em cảm ơn nhất chính là bản thân mình.”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều có chút không hiểu.

Nguyên Đường tự mình nói tiếp: “Ba năm, hơn một nghìn ngày, em là người bạn đồng hành trung thành nhất của chính mình. Cảm ơn bản thân mình, đã vất vả rồi.”

Đầu bút của phóng viên dừng lại một chút, cuối cùng vẫn sột soạt viết xuống.

Tuy có khác người, nhưng lời này cũng hoàn toàn không quá đáng.