Sau Khi Thức Tỉnh Không Làm Chị Cả [Thập Niên 90]

Chương 182: chương 183



 

 

 

 

 

 

 

Sau những ngày mua phiếu đăng ký, Nguyên Đường đột nhiên án binh bất động.

Cô không còn lang thang ở các điểm bán và sàn giao dịch mỗi ngày như trước, mà thảnh thơi đi dạo các nhà hàng ở Thượng Hải, ngắm cảnh Bến Thượng Hải.

Hôm nay, cô vừa bước vào một nhà hàng thì nghe thấy giọng nói kinh ngạc của Lâm Phỉ.

“Tiểu Đường!”

Cô ấy bước nhanh đến: “Đúng là bạn thật à, mình suýt nữa thì tưởng mình nhìn nhầm.”

Nguyên Đường cũng vui vẻ: “Thật trùng hợp, mình chỉ tình cờ tìm một quán ăn thôi mà lại gặp được bạn.”

Lâm Phỉ vỗ ngực: “Mình đã bảo bạn đến đây từ lâu rồi, trước đây bận học không có thời gian, hôm nay thật may. Chờ nhé, mình sẽ bảo đầu bếp làm cho bạn món lươn xào. Bạn xem còn muốn ăn gì nữa không? Thịt kho tàu của nhà mình cũng ngon lắm.”

Nguyên Đường không khách sáo: “Vậy thì cho mình hai món đó đi, không cần nhiều quá, một mình mình ăn không hết.”

Lâm Phỉ nháy mắt: “Không vấn đề!”

Lâm Phỉ đi rồi, Nguyên Đường mới có dịp quan sát nhà hàng lâu đời này.

Diện tích không lớn nhưng có đến bảy, tám tầng lầu. Đang là giờ ăn cơm, khách đã ngồi được năm, sáu phần, cũng coi như là rất đông khách.

Thư Sách

Nguyên Đường nhớ lại lời Lâm Phỉ, nhà họ có hai nhà hàng như thế này, một chi nhánh nữa ở bên Tĩnh An. Quy mô không hề nhỏ, đặc biệt là ở khu vực trung tâm đắt đỏ này.

Lâm Phỉ nhanh chóng bưng thức ăn lên. Món lươn xào khi đặt lên bàn vẫn còn kêu xèo xèo. Lâm Phỉ đặt đĩa xuống, vẻ mặt tự hào.

“Món tủ của quán mình đấy,  cậu nếm thử đi.”

Nguyên Đường gắp một miếng lươn. Miếng lươn được bao bọc bởi một lớp dầu bóng loáng, hương thơm nức mũi. Vị lươn tươi ngon, đậm đà, nước sốt đậm đặc nhưng không hề béo ngậy.

Nguyên Đường giơ ngón tay cái, Lâm Phỉ cười hề hề.

Nguyên Đường: “ Cậu cũng ngồi xuống ăn đi, hai món này một mình mình sao ăn hết được.”

Đặc biệt là món thịt kho tàu, kỷ lục của cô cũng chỉ ăn được hai miếng.

Lâm Phỉ đang mặc bộ đồng phục phục vụ, nghe vậy liền cởi tạp dề ra rồi ngồi xuống.

Lâm Phỉ cầm đũa ăn một cách lơ đãng, còn Nguyên Đường thì thưởng thức bữa ăn một cách trọn vẹn.

Ăn xong, cô đặt đũa xuống: “Nói đi, có chuyện gì à?”

Lâm Phỉ nhìn quanh, hạ thấp giọng.

“Tiểu Đường, bạn có hứng thú với đầu tư cổ phiếu không?”

Nguyên Đường chưa kịp biểu lộ thái độ, Lâm Phỉ đã bí mật kéo cô lại gần và bắt đầu nói.

“Ba mình không cho mình tham gia, nói rằng mấy thứ này toàn là lừa đảo. Nhưng mình không nghĩ vậy. Không giấu gì  cậu, mình đã theo dõi cổ phiếu từ lâu rồi, mình nghĩ nó vẫn còn có thể tăng nữa.”

Lâm Phỉ nhanh chóng lấy ra một tờ báo. Tờ báo này rõ ràng đã được cất trong túi từ lâu, các nếp gấp đã làm mờ cả những con chữ xung quanh.

Nhưng Lâm Phỉ vẫn không kìm được sự phấn khích, chia sẻ suy nghĩ của mình với Nguyên Đường.

“ Cậu xem, đây là nội dung bài phát biểu ở phương Nam gần đây, mình đã đọc rất nhiều lần. Ba mình nói thị trường chứng khoán đã lên đến đỉnh điểm, sau này có lẽ sẽ đi ngang một thời gian dài. Nhưng mình nghĩ, nếu cấp trên đã đưa ra tín hiệu tích cực như vậy, thì điều đó cho thấy mức độ tự do của thị trường sẽ còn được nới lỏng hơn nữa.”

Ánh mắt Lâm Phỉ rực lửa: “Tiểu Đường, mình không có ai khác để nói chuyện, nên muốn hỏi ý kiến  câu,  cậu …  cậu nghĩ sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lâm Phỉ nhìn chằm chằm vào Nguyên Đường, như thể lời nói của cô sẽ ảnh hưởng sâu sắc đến quyết định của cô ấy.

“Tiểu Đường, mình biết  câu cũng đã theo dõi thị trường chứng khoán từ lâu, trước đây mình thấy bạn thường xuyên đi học ké các lớp tài chính. Có phải bạn cũng giống mình, cảm thấy thị trường chứng khoán vẫn còn nhiều cơ hội phát triển không?”

Lâm Phỉ nói xong vội vàng bổ sung: “Tất nhiên, mình không cố ý muốn  cậu phải chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình, mình chỉ tò mò về quan điểm của bạn thôi.”

Cô cười khổ: “Có lẽ  cậu không biết, lý do lớn nhất ba mình phản đối mình đầu tư cổ phiếu là vì nhà hàng cũ của gia đình mình từng bị ông cố đầu tư cổ phiếu mà mất trắng.”

“Lúc đó chiến tranh loạn lạc, Thượng Hải có đến 140 sàn giao dịch lớn nhỏ. Ông cố mình đã bán gia sản để đầu tư vào hợp đồng tương lai. Ban đầu thì có lãi, nhưng sau đó ông không thỏa mãn, liền đi vay ngân hàng, dùng đòn bẩy. Kết quả là không lâu sau ngân hàng thắt chặt tín dụng.”

Vẻ mặt Lâm Phỉ nghiêm trọng: “Lỗ sạch vốn.”

Lâm Phỉ rất khó giải thích được số phận rốt cuộc là gì. Ông cố đã khiến gia đình khánh kiệt, sau đó người nhà lưu lạc. Mãi đến đời ông nội, mới dốc hết tâm sức mua lại nhà hàng cũ. Sau khi mua lại kinh doanh được bao nhiêu năm, vừa mới có chút khởi sắc thì cả nhà lại phải di cư sang Hồng Kông. Mãi đến khi cải cách mở cửa mới dắt díu nhau trở về, tìm lại thực đơn và những người thừa kế cũ, rồi nhận lại cửa hàng từ nhà nước.

Lâm Phỉ biết rõ gia đình mình căm ghét các sản phẩm đầu cơ như cổ phiếu và hợp đồng tương lai, nhưng sau nửa năm học tập, cô cũng đã thấy được sự thay đổi mạnh mẽ của thời đại.

Nhà hàng cũ có thể tồn tại nhờ danh tiếng, nhưng nếu không tranh thủ cơ hội thì sẽ không thể phát triển.

Cô đang đứng trước ngã rẽ lựa chọn, không biết mình nên đi về đâu.

Nguyên Đường im lặng lắng nghe. Những gì Lâm Phỉ nói cũng là điều cô đã suy nghĩ từ lâu.

Cô đã từng gặp quá nhiều người như vậy. Kiếp trước, báo chí cũng đã từng đưa tin về một trường hợp tương tự.

Có một người đã mua một trăm tờ phiếu đăng ký mua cổ phần khi sàn giao dịch Thượng Hải phát hành. Một trăm tờ phiếu đó đã giúp anh ta phất lên sau một đêm, nhanh chóng trở thành một triệu phú. Sau đó, anh ta đầu tư vào thị trường chứng khoán, trong những năm thị trường tăng trưởng, tài sản của anh ta đã tăng lên gấp nhiều lần. Nhưng vào năm 2005, anh ta đột nhiên tuyên bố rằng bất động sản Thượng Hải đã đạt đỉnh, sau này sẽ chỉ có giảm mạnh.

Anh ta bán đi mấy căn nhà của mình, chờ đợi giá nhà giảm.

Kết quả là sau vài năm chờ đợi, giá nhà lại tăng vọt, đến mức sau này anh ta không còn đủ tiền để mua nổi một căn nhà ở Thượng Hải.

Nguyên Đường tự hỏi lòng mình, sau khi đã đầu cơ một lần, liệu cô có giống như người đàn ông đó, trong cuộc đời không thể biết trước của mình, thường xuyên “đánh cược vận may” hay không.

Cô có thể hiểu được sự phản đối của cha Lâm Phỉ, nếu không biết có thắng hay không thì đừng tham gia.

Nhưng lời nói của Lâm Phỉ cũng đã làm dấy lên một gợn sóng trong lòng cô.

Trên chuyến tàu phát triển tốc độ cao, nếu bạn không làm gì cả, thì đó chính là một sự tụt hậu.

Nghĩ thông suốt điểm này, Nguyên Đường hoàn toàn gạt bỏ chút do dự bất an còn sót lại, cô chỉ vào một dòng chữ trên tờ báo.

“Cải cách mở cửa cần phải mạnh dạn hơn, dám thử nghiệm, nhìn chuẩn rồi thì cứ mạnh dạn mà thử, mạnh dạn mà xông pha.”

Vẻ mặt Nguyên Đường bình tĩnh: “ Cậu có thể quan sát thêm, nhưng mình nghĩ, tiềm năng của thị trường này có lẽ vượt xa sức tưởng tượng của chúng ta.”

Lâm Phỉ im lặng một lúc, cuối cùng cắn răng nói: “Kệ đi, mình muốn tự mình bắt đầu.”

Mấy năm nay, khoản tiền tiết kiệm của cô cũng được hai, ba vạn, nếu cha không muốn, cô sẽ tự mình làm!

Nguyên Đường giả vờ vô tình nhắc nhở: “ Cậu có thể đi mua một ít phiếu đăng ký mua cổ phần, mình nghe nói sau này sẽ dựa vào phiếu đó để mua bán cổ phiếu, một phiếu có thể mua được 30 cổ.”

Lâm Phỉ liên tục gật đầu.

Nguyên Đường tạm biệt Lâm Phỉ, trên đường về phòng trọ lại nghĩ đến một chuyện.

Cô đạp xe đến trường, hỏi bác bảo vệ xem có thư của mình không.

Bác bảo vệ đã quen với việc này, đi vào tìm một vòng, cuối cùng lấy ra vài lá thư.

“Nguyên Đường đúng không, lại đây ký tên.”

Sắp đến Tết, năm nay Nguyên Đường không định về huyện Bạch, nhưng sau khi khai giảng cô vẫn thường xuyên trao đổi thư từ với nhiều người.

Hồ Yến, Triệu Hà, Mã Lan, và một vài bạn học cấp ba khác.

Lần này, thư của Hồ Yến vẫn là nhiều nhất. Nguyên Đường mỉm cười mở lá thư ra.

Nhưng khi đọc đến nội dung bên trong, khóe miệng cô cứng lại.

Hồ Yến viết một tin tức khiến cô kinh ngạc.

Nguyên Cần lấy chồng, Nguyên Liễu bỏ trốn!