Sau Khi Thức Tỉnh Không Làm Chị Cả [Thập Niên 90]

Chương 186



 

 

 

Dù sao cũng vẫn là sinh viên, nên lần đi chơi này, lớp Quản lý khóa 91 của Đại học Giao thông không chọn địa điểm nào quá xa mà quyết định đến Xa Sơn.

Đúng vào dịp xuân về hoa nở, không chỉ có lớp họ mà hai lớp khác trong khoa cũng tổ chức đi dã ngoại. Vì vậy, mọi người đương nhiên tụ tập ở cùng một nơi. Hầu hết sinh viên trong trường đều có xe đạp, người này đèo người kia, cùng nhau lao ra khỏi khuôn viên trường như một đàn chim non.

“Này, các cậu đạp chậm một chút!”

“Ai làm rơi nồi kìa! Mau quay lại nhặt đi!”

“La la la la la…”



Từ quận Mẫn Hàng đến Tùng Giang, đạp xe phải mất vài tiếng đồng hồ. May mắn là trên đường đi có thể ngắm nhìn những cánh đồng và hoa cỏ mùa xuân, nên ai nấy đều rất hứng khởi.

Nguyên Đường và Lâm Phỉ cùng nhau đạp xe, trên yên sau xe của Nguyên Đường là nguyên liệu nấu ăn của cả ba người, còn Lâm Phỉ thì đèo Hoàng Hân Nam.

Ngọn gió xuân lướt qua, xua tan đi cái lạnh giá của mùa đông.

Đoàn sinh viên đi ra ngoài tập thể như vậy, đi đến đâu cũng thu hút ánh nhìn của mọi người.

Nguyên Đường và Lâm Phỉ thong thả đi ở đoạn sau của đoàn, gặp nơi nào cảnh đẹp thì đạp chậm lại, lúc sắp tụt lại phía sau thì vội vàng đuổi kịp. Xa xa, những cánh đồng lúa xanh mướt như một tấm thảm nhung, nhìn thôi cũng thấy lòng thư thái.

Nguyên Đường cũng tận hưởng khoảnh khắc thư giãn hiếm có này, trò chuyện vui vẻ cùng Lâm Phỉ và Hoàng Hân Nam.

Khi đi qua một trang trại, họ thấy một giàn hoa tường vi nở rộ, hồng rực cả một góc. Nhiều bạn học đã dừng lại ở đây, một vài người mang theo máy ảnh còn tranh thủ chụp mấy tấm hình.

Nguyên Đường vừa định đi qua thì suýt nữa bị một chiếc xe đạp đi rất nhanh quệt phải. Cô nhíu mày nhìn lại, người đạp xe không ai khác chính là Điền Mật.

Lâm Phỉ hỏi: “Bạn không sao chứ? Có va vào không?”

Nguyên Đường lắc đầu: “Bạn nói xem cô ấy rốt cuộc là có ý gì.”

Rõ ràng là Điền Mật tự mình tỏ thái độ không muốn qua lại với mọi người trong phòng, bây giờ lại hậm hực như vậy. Vừa rồi cô ta đạp xe rất nhanh, nghe thấy tiếng động cũng có quay đầu lại nhìn, nhưng không nói một lời nào đã đạp xe đi mất.

Hoàng Hân Nam mỉa mai: “Ai mà biết được, mình thấy cô ta cũng đi một mình, chắc là thấy chúng ta hôm nay đi mà không rủ, nên không vui đấy.”

Nói ra thì không hay, nhưng Hoàng Hân Nam quả thực đã đoán trúng.

Điền Mật vốn dĩ đã không hòa hợp với mọi người trong phòng, nên dứt khoát thân thiết với phòng đối diện. Nhưng càng gần đến ngày đi dã ngoại, cô lại càng hối hận vì đã nói lời tuyệt tình.

Phòng đối diện thì cái gì cũng tốt, mọi người cũng dễ gần, nhưng có một điều là điều kiện gia đình của mấy người họ đều không khá giả. Đến lúc đi chơi cần mang đồ đạc, Điền Mật luôn cảm thấy mình bị thiệt. Không giống như phòng của cô, điều kiện gia đình của Lâm Phỉ rõ ràng là rất tốt, Nguyên Đường cũng không đơn giản như những sinh viên ngoại tỉnh bình thường, và quan trọng nhất là cả hai đều không phải người hay tính toán.

Điền Mật hối hận, cô vẫn muốn đi cùng mọi người trong phòng, nhưng bảo cô chủ động xuống nước thì cô nhất quyết không chịu.

Hôm nay trên đường đi, cô đã nhiều lần ngập ngừng muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn không thể mở lời. Thấy Nguyên Đường, Lâm Phỉ và Hoàng Hân Nam ngày càng thân thiết, cô lại càng khó chịu.

Vừa rồi nói là vô tình cũng đúng, mà nói là cố ý cũng có phần. Tóm lại là tay nhanh hơn não, đến khi thấy Nguyên Đường nhíu mày nhìn mình, cô mới giật mình hoảng sợ.

Thế là không dám nói gì mà bỏ đi.

Cả ba người đều cảm thấy rất khó xử. Nói Điền Mật xấu tính thì cũng không hẳn, nhưng cô ta luôn làm ra những chuyện rất dở hơi. Nói nhỏ thì là không chín chắn, nói toẹt ra thì là đầu óc có vấn đề.

Sống chung với người như vậy thật quá mệt mỏi.

Khi đến nơi, mọi người leo núi một lúc. Mùa xuân trên núi có rất nhiều loại hoa cỏ, cây cối. Lúc này, những sinh viên xuất thân từ nông thôn có lợi thế hơn cả. Nguyên Đường còn nhận ra được mấy loại rau dại, cô vốn không định hái, nhưng Lâm Phỉ vừa nghe là rau dại liền hăng hái đòi hái bằng được.

“Lát nữa xem nấu món gì ngon.”

Leo núi một lúc, mọi người cuối cùng cũng đến được đích, một bờ sông bằng phẳng gần hồ nước.

Lớp trưởng dõng dạc tuyên bố: “Cắm trại ngay tại đây!”

Mọi người reo hò một tiếng, rồi ai nấy lấy đồ đã chuẩn bị ra, sẵn sàng trổ tài.

Lâm Phỉ và Hoàng Hân Nam xung phong đi nhặt củi, còn Nguyên Đường thì dùng đá xây bếp lò. Các bạn học xung quanh cũng phần lớn làm như vậy.

Rất nhanh, bếp lò đã được xây xong, Nguyên Đường thuận lợi nhóm lửa.

Bên cô thì suôn sẻ, nhưng những người khác thì không được như vậy. Có người thậm chí còn bị lửa bén vào tóc, la oai oái.

“Loại củi này không tốt, không nhóm lửa được!”

Người thì chê củi, người thì chê đất, liền bị người khác kéo ra.

“Thôi đi, xem người ta Nguyên Đường làm được rồi kìa, là do kỹ thuật của cậu không tốt thôi.”

Có người ngại ngùng đến nhờ Nguyên Đường giúp, cô đương nhiên không có lý do gì từ chối. Sau khi giúp vài phòng nhóm lửa, mọi người đều khen Nguyên Đường giỏi.

Chỉ có Điền Mật lẩm bẩm một câu: “Chẳng qua là làm nhiều quen tay thôi.” Đồ nhà quê, biết làm mấy cái này thì có gì lạ.

Nguyên Đường như không nghe thấy câu nói của Điền Mật, vui vẻ cùng Lâm Phỉ xiên thịt nướng. Hoàng Hân Nam quả thực rất khéo léo trong giao tiếp, cô mang mấy xiên thịt của phòng mình đi một vòng qua các bếp lửa khác, đổi lại được một ít đồ ăn đủ loại.

Đúng lúc mọi người đều đói, nên cũng ăn tạm cho đỡ bụng.

Điền Mật không đi cùng ai, cô không muốn nhập nhóm với phòng đối diện. Lần này đi chơi cô mang theo bánh ngọt mà họ hàng mang đến mấy hôm trước, thịt bò khô mẹ chuẩn bị và một chiếc bánh nướng. Lúc đi, thấy trong tủ lạnh còn một miếng bánh kem sinh nhật của ba cô hai hôm trước, cô cũng mang theo luôn.

Thư Sách

Điền Mật tìm một chỗ khuất người để ăn, vừa ăn vừa thấy tủi thân.

Không kìm được mà rơi vài giọt nước mắt, đột nhiên một giọng nam trong trẻo vang lên.

“Xin lỗi, mình không thấy có người ở đây…”

Điền Mật ngước mắt lên, là Lưu Minh, bạn cùng lớp.

Lưu Minh biểu cảm ái ngại: “Mình vốn tưởng bên này không có ai…”

Điền Mật vừa mới khóc, cổ họng vẫn còn nghẹn ngào: “Không sao, chỗ này cũng đâu phải của mình.”

Lưu Minh gãi đầu: “Vậy bạn có phiền nếu mình ở đây một lát không? Lát nữa mình đi ngay.”

Điền Mật “ừ” một tiếng.

Không khí náo nhiệt ở phía xa càng làm cho hai người thêm ngượng ngùng. Điền Mật lân la bắt chuyện.

“Sao bạn không đi ăn cơm? Mọi người đang ăn cả kia kìa.”

Lưu Minh cười khổ: “Mình chẳng mang gì cả, ăn của người khác ngại lắm, thà không tham gia còn hơn.”

Điền Mật: “Bạn…”

Lưu Minh: “Nhà mình nghèo.”

Vẻ mặt cậu ta quá thẳng thắn, thẳng thắn đến mức Điền Mật bỗng thấy ngượng, cảm thấy mình đã hỏi một câu quá đường đột.

Lưu Minh cười rộng lượng: “Đừng hiểu lầm, các bạn cùng phòng đối xử với mình rất tốt. Mình vốn không định đi, nhưng họ cứ nhất quyết bắt mình đi cùng. Suốt đường đi họ không cho mình trả một đồng nào, chỉ là tự mình thấy ngại thôi.”

Điền Mật “ồ” một tiếng, miếng bánh trong tay cũng không ăn nổi nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lưu Minh hỏi: “Còn bạn thì sao? Mọi người đều đang ăn cơm, sao bạn lại ngồi một mình ở đây?”

Điền Mật buồn bã nói: “Mọi người trong phòng mình đều không thích mình.”

Lưu Minh ngạc nhiên: “Tại sao vậy?”

“Không thích thì cần gì lý do? Tóm lại là họ lập nhóm, tẩy chay mình ra ngoài.”

Lưu Minh suy nghĩ một lát, nhíu mày: “Mình nhớ phòng bạn có Nguyên Đường, Lâm Phỉ… và cả…”

Điền Mật: “Hoàng Hân Nam.”

Lưu Minh: “Đúng vậy, họ tẩy chay bạn à?”

Điền Mật tức giận nói: “Tẩy chay chứ sao nữa, bạn đừng thấy bề ngoài họ trông không giống loại người đó mà lầm.”

Cái gì mà không giống loại người đó, biết người biết mặt không biết lòng. Chẳng qua là thấy người ta xinh đẹp thì nghĩ họ nhất định có phẩm chất tốt đẹp. Nói đi nói lại, cũng chỉ là trông mặt mà bắt hình dong.

Lưu Minh: “Mình không nghĩ vậy, mình chỉ cảm thấy… không thể trông mặt mà bắt hình dong được.”

Câu nói này khiến Điền Mật rất hài lòng, cô lần đầu tiên nhìn kỹ Lưu Minh.

Lưu Minh có khuôn mặt chữ điền, tai to, mắt hơi nhỏ, nhưng cậu ta cao đến một mét tám, trông rất rắn rỏi.

Điền Mật quay mặt đi, tai không biết tại sao lại ửng hồng.

“Mình còn tưởng bạn sẽ nói chắc chắn là do mình nữa chứ.”

Lưu Minh cau mày: “Mình không phải loại người trông mặt mà bắt hình dong. Nếu chỉ vì một người xinh đẹp, có tài ăn nói mà mình vô cớ thiên vị họ, thì chẳng phải là ngu ngốc sao?”

Khóe miệng Điền Mật lặng lẽ cong lên.

Cô đưa miếng bánh kem của mình ra: “Này, bạn cứ đói mãi cũng không được, bánh kem của mình cho bạn này.”

Lưu Minh vội từ chối: “Thế này sao được, mình chính là không muốn lợi dụng người khác nên mới ra đây.”

“Bạn ăn đi, đừng có giả vờ giả vịt nữa, không thì mình giận đấy.”

Lưu Minh từ chối vài lần, cuối cùng vẫn bị Điền Mật dúi vào tay.

“Bạn không ăn thì vứt đi, đồ mình đã đưa ra thì không bao giờ lấy lại.”

Lưu Minh vẻ mặt bất đắc dĩ nhận lấy: “Thôi được, vậy khi về trường, mình sẽ xách nước cho bạn, bạn cũng đừng từ chối nhé. Có qua có lại mới là bạn bè chứ.”

Ăn xong, Lưu Minh cũng không quay lại, mà giúp Điền Mật dọn dẹp đồ đạc. Không lâu sau hai người đã trở nên thân thiết. Điền Mật không còn vẻ ủ rũ như trước, mà mặt mày rạng rỡ, trò chuyện sôi nổi với Lưu Minh.

Buổi trưa, nhóm của Nguyên Đường và Lâm Phỉ nướng thịt xiên, nhưng vì sợ không chín nên nướng quá lửa, ăn vào cứng ngắc. Ngược lại, rau dại hái được ven đường đem nướng, phết thêm một lớp nước sốt, hương vị lại rất ngon.

Ăn uống xong, lớp trưởng tập hợp mọi người lại chụp ảnh, chụp xong là lên đường về.

Lúc đi, Hoàng Hân Nam thoáng thấy Điền Mật và Lưu Minh trò chuyện rất ăn ý. Lưu Minh nói mình không có xe, Điền Mật liền bảo Lưu Minh đèo mình. Hai người họ dẫn đầu đoàn đạp xe đi trước.

Hoàng Hân Nam vẻ mặt như thấy ma.

Cô nén một bụng lời muốn nói, mãi đến trên đường về mới dám kể với Nguyên Đường và Lâm Phỉ.

“Các bạn nói xem cô ta nghĩ gì vậy? Trước đây còn khuyên mình đừng có bạn trai, mình giải thích là mình không có, cô ta không tin. Bây giờ thì chính mình lại làm thế. Yêu đương thì cũng được đi, nhưng sao lại không biết chọn lựa gì cả?”

Lưu Minh, tuy chưa tiếp xúc nhiều, nhưng nhìn qua thấy mắt cậu ta cứ láo liên, Hoàng Hân Nam hoàn toàn không hiểu tại sao Điền Mật lại chọn một người như vậy.

Tất nhiên, cô không phủ nhận lời chỉ trích trước đây của Điền Mật rằng mình vào đại học là để tìm một đối tượng tốt, nhưng cô thật sự đang lựa chọn kỹ càng, không chỉ chọn gia cảnh mà còn chọn cả nhân phẩm.

Cô còn chưa đâu vào đâu, mà Điền Mật đã nhanh chóng quyết định rồi sao?

Nguyên Đường và Lâm Phỉ không mấy bận tâm, họ không hiểu rõ Lưu Minh là người như thế nào, đương nhiên cũng không thể bình luận về quan niệm tìm bạn đời của Điền Mật. Hơn nữa, chỉ là cùng đi một chiếc xe, cũng chưa thể coi là hẹn hò.

Hoàng Hân Nam im lặng một lúc, rồi cười lạnh nói: “Mình cá là Điền Mật không trụ được một tháng đâu.”

Rất nhanh, Hoàng Hân Nam đã biết mình sai.

Điền Mật còn không trụ nổi ba ngày.

Ba ngày sau chuyến dã ngoại, Điền Mật chính thức tuyên bố mình có bạn trai.

Việc Điền Mật có bạn trai, Nguyên Đường và Lâm Phỉ không quá để tâm, Hoàng Hân Nam lại càng không quan tâm.

Cô chỉ thỉnh thoảng cà khịa Điền Mật một câu.

Như là “Không thể nào, bạn trai cậu sẽ không tiêu tiền của cậu chứ”, “Những lời cậu nói trước đây đừng quên nhé”, “Cho không là tội lớn đấy”.

Giọng điệu mỉa mai, Hoàng Hân Nam trong và ngoài ký túc xá hoàn toàn là hai người khác nhau, khiến Điền Mật tức đến chết.

Lúc này, Nguyên Đường và Lâm Phỉ không còn tâm trí lo chuyện khác, hai người họ cuối cùng cũng đã đến đỉnh cao của cơn sốt phiếu đăng ký.

Từ đầu tháng tư, thị trường chứng khoán liên tục đi xuống, trong khi đó giá phiếu đăng ký đã lên đến 5000.

Nguyên Đường nắm bắt cơ hội, bán hết 800 tờ phiếu đăng ký, bỏ túi 4 triệu tệ.

Lâm Phỉ sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, đã bán đi 500 tờ, giữ lại 89 tờ.

Hai người trong một đêm trở thành triệu phú, Lâm Phỉ kích động đến mức tay run rẩy.

Nguyên Đường cũng thấy choáng váng, 4 triệu tệ.

Số tiền này đến quá dễ dàng.

Cô suy nghĩ, rồi lấy ra 1 triệu từ 4 triệu đó. Một vạn tệ đầu tư trước đây đã lỗ thê thảm, nhưng Nguyên Đường vẫn quyết định đầu tư vào thị trường chứng khoán.

Cô không hỏi kế hoạch của Lâm Phỉ, chỉ dồn toàn bộ 100 vạn của mình vào thị trường.

Liều ăn nhiều, có 300 vạn làm vốn gốc, Nguyên Đường thậm chí còn cảm thấy 100 vạn này có lỗ cũng chẳng sao.

Trên đường về trường, cô bỗng giật mình nhận ra sự thay đổi trong suy nghĩ của mình.

Trước đây, mỗi bước đi của cô đều được tính toán kỹ lưỡng, chỉ sợ lỗ thì không biết làm sao. Nhưng bây giờ cô đã nghĩ thoáng hơn, tiền nhiều hơn, đầu tư tự nhiên phải đa dạng, nếu dồn hết vào một chỗ sẽ dễ gặp vấn đề.

Nguyên Đường đã đầu tư 100 vạn vào cổ phiếu, 300 vạn còn lại cô cũng đã có ý tưởng ban đầu.

Lần này Lâm Phỉ thu về hơn 2,8 triệu tệ, cô có mối quan hệ của cha nên đương nhiên bán được giá cao hơn Nguyên Đường một chút.

Cầm tiền trong tay, Lâm Phỉ hứng khởi rủ Nguyên Đường đi xem đất.

“Mình đã nhắm được một mảnh đất, định mua về xây khách sạn.”

Nguyên Đường vỗ tay: “Trùng hợp quá, mình cũng nhắm được một nơi, hôm nào bạn đi xem cùng mình nhé?”

Lâm Phỉ hơi ngạc nhiên: “Bạn cũng định mở khách sạn à?”

Nguyên Đường lắc đầu: “Không, mình định mua một nhà xưởng.”

Đầu cơ chỉ là quá trình, kinh doanh thực tế mới là con đường lâu dài.