Sau Khi Thức Tỉnh Không Làm Chị Cả [Thập Niên 90]

Chương 188: chương 190



 

 

 

 

 

Cái c.h.ế.t của Nguyên Đức Phát không phải là chuyện đột ngột.

Ngay từ sau khi Nguyên Cần và Nguyên Liễu rời nhà, sức khỏe của Nguyên Đức Phát đã ngày một sa sút.

Các cô con gái đều đã bay đi, trong nhà chỉ còn lại ông và Triệu Hoán Đệ, hai con người bệnh tật, cùng với Nguyên Đống đang ở năm học quan trọng nhất và Nguyên Lương còn nhỏ, chỉ biết chạy nhảy rong chơi khắp nơi.

Nguyên Đức Phát giống như một cây cổ thụ đã mục rỗng từ bên trong, chỉ cần một cơn gió nhẹ từ bên ngoài cũng đủ để quật ngã.

Nửa cuối năm ngoái, ông đã cố gượng dậy với thân thể bệnh tật để gánh vác gia đình.

Trước đây, Nguyên Đống từng đề xuất ý tưởng trồng rau bán, nhưng ông đã từ chối vì thấy quá mất mặt. Nhưng đến nước này, còn lo gì đến sĩ diện nữa?

Trong nhà đã nghèo kiết xác, bên ngoài lại còn nợ nần chồng chất.

Nguyên Đức Phát ngay cả thời gian để mà than ngắn thở dài cũng không có. Ông biết mình có lẽ không sống được bao lâu nữa.

Nhưng đối với ông, việc bắt Nguyên Đống nghỉ học lúc này để kiếm chút tiền lay lắt kéo dài sự sống cho mình là vô nghĩa. Cớ gì phải để con trai vì cái thân già này mà đánh cược cả cuộc đời?

Nguyên Đức Phát dồn hết sức lực, chỉ cầu xin ông trời cho ông thêm một chút thời gian, để ông có thể nhìn thấy ngày Nguyên Đống nhận được giấy báo trúng tuyển, ngày mà gia đình có hy vọng đổi đời.

Vì chấp niệm đó, Nguyên Đức Phát đã gắng gượng được hơn nửa năm.

Ruộng trong nhà không cày cấy nổi, ông cho người khác thuê lại phần lớn, chỉ giữ lại một ít để trồng rau, ngày ngày gánh hàng ra huyện bán. Triệu Hoán Đệ sức khỏe yếu, nhưng cũng có thể phụ giúp tính toán sổ sách.

Hai vợ chồng không có con gái đỡ đần, đành phải cay đắng gánh vác gánh nặng gia đình.

Dù vậy, số tiền Nguyên Đức Phát kiếm được cũng chỉ như muối bỏ biển.

Năm nay, ở phía đông huyện mọc lên một khu chợ nông sản, người dân trong huyện đều qua đó mua đồ, những người bán hàng rong trên đường dần ít đi, lại còn thường xuyên bị xua đuổi.

Nguyên Đức Phát cực khổ mỗi ngày đúng giờ đúng giấc, cuối cùng cũng chỉ kiếm được vài hào.

Tiền thì kiếm từng đồng từng cắc, mà bên Nguyên Đống thì cần đến vài tệ, chục tệ.

Vô số lần, Nguyên Đức Phát bị cuộc sống đè cong lưng, muốn từ bỏ, nhưng nhìn thấy con trai mỗi lần cúi đầu, mũi chân cứ cắm xuống đất, vẻ mặt sợ hãi, ông lại không đành lòng.

Ông biết Đống Tử muốn đi học. Đó là cơ hội duy nhất để nó thoát khỏi cảnh nông thôn.

Thôi thì, nhà đã là một vũng bùn, thoát ra được người nào hay người đó.

Nguyên Đức Phát mang theo một vẻ bi tráng, cống hiến toàn bộ thể xác và tinh thần của mình.

Nhưng vẫn không đủ.

Xa xa không đủ.

Nguyên Đống dù nhận được trợ cấp của trường nhưng vẫn không đủ.

Thế là Nguyên Đức Phát phải mặt dạn đi vay tiền, nhưng bây giờ rõ ràng không dễ vay như trước.

Ai cũng biết “cứu khẩn không cứu nghèo”. Nhà họ Nguyên bây giờ ba cô con gái, dù học hành hay không, cũng đều đã bỏ đi hết. Nguyên Đức Phát dù có giấu bệnh tình, nhưng bộ dạng của ông không lừa được ai.

Hai con người ốm yếu, một đứa trẻ chưa biết sự đời.

Cho dù Nguyên Đống có thi đỗ đại học, thì đã sao?

Trừ phi nó cũng giống chị nó, giành được danh hiệu thủ khoa của huyện.

Những người dân làng ngập ngừng không muốn cho vay, trong lòng đều biết rõ điều đó là không thể.

Cả huyện mới có một Nguyên Đường, Nguyên Đống lần trước thi còn chưa đủ điểm đỗ cao đẳng, lần này có thi đỗ hay không còn chưa biết. Dù có đỗ, thì bố mẹ, em trai, ai mà không phải là gánh nặng của nó?

Tiền cho vay đi nhìn là biết không trả nổi, ai mà dám cho vay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nguyên Đức Phát đi hỏi một vòng, cuối cùng cũng không vay được bao nhiêu.

Nguyên Đống nhìn số tiền ít ỏi, đột nhiên trở nên liều lĩnh.  Hắn dùng cách gần như ép buộc người khác về mặt tình cảm, đến những nhà có chút quan hệ để vay tiền.

Những biến cố liên tiếp của gia đình đã hoàn toàn đánh gục  hắn. Nguyên Đống vào nhà là quỳ xuống trước, hành động này không nghi ngờ gì đã dọa người khác một phen.

Biết bao người vì nể nang tình cảm mà không thể không móc ra năm tệ, mười tệ.

Có những người không được tốt tính, đưa tiền rồi không tránh khỏi nói vài câu khó nghe.

“Đống Tử à, không phải thím không giúp con, mà thật sự là nhà nào cũng khó khăn. Nhà con bây giờ như vậy, con phải suy nghĩ cho kỹ. Có nhất thiết phải đi học không? Tất nhiên, thím không phải nói không cho con học, nhưng mà… con phải suy nghĩ cho kỹ.”

Suy nghĩ cái gì? Nguyên Đống cười lạnh.

 Hắn còn đường lui sao?

Vì việc học, bố mẹ đã giấu giấy báo của chị cả, khiến chị cả và gia đình rạn nứt. Vì học lại, hai đứa em gái không muốn gánh vác học phí cho  hắn nên đã cùng nhau bỏ nhà ra đi. Vì việc học,  hắn ngay cả những ngày cuối đời của cha cũng không thể ở bên cạnh…

Hắn đã mất đi quá nhiều.

Thư Sách

Vì vậy,  hắn không thể chấp nhận việc từ bỏ lúc này. Nếu từ bỏ, chẳng phải là thừa nhận rằng gia đình hiện tại, một gia đình hoàn toàn khác với kiếp trước, đều sụp đổ là do  hắn sao?

Nguyên Đống không thể chấp nhận.

Hắn hết lần này đến lần khác tự nhủ, chỉ cần mình thi đỗ, tất cả những điều này mới đáng giá.

Câu nói của chị cả “dựa người như trên Cửu Trọng Thiên”, hai đứa em gái coi như  hắn đã hết đường xoay xở, còn cả sự coi thường trong mắt những người không chịu cho vay tiền…

Nguyên Đống nắm chặt tay, han chỉ có thể thi đỗ.

Hắn bắt buộc phải thi đỗ.

Nguyên Đống học hành ở trường chăm chỉ đến đáng sợ.  Hắn ngày đêm không ngừng luyện đề, học thuộc lòng đến mức miệng cứ lẩm bẩm theo phản xạ.

Những suy nghĩ vẩn vơ trước đây đều bị  hắn nhốt chặt vào đáy lòng, tất cả tâm trí cậu đều dành cho việc học.

Cho đến ngày cuối cùng trong cuộc đời của Nguyên Đức Phát.

Hôm đó, Nguyên Đức Phát vẫn ra đồng hái rau như thường lệ.

Vừa ra đến ruộng không bao lâu, ông đã ngã quỵ xuống. May mà được phát hiện sớm, Triệu Hoán Đệ khóc lóc tìm người đến đưa Nguyên Đức Phát vào bệnh viện.

Người trong làng dù có bực tức vì chuyện Nguyên Đống vay tiền, nhưng cũng không thể thấy c.h.ế.t không cứu. Họ dùng xe cút kít đẩy Nguyên Đức Phát đến bệnh viện huyện, rồi cho người đi báo tin cho Nguyên Đống.

Khi Nguyên Đống thở hổn hển chạy đến bệnh viện, bác sĩ đã có chẩn đoán.

“Chỉ còn được hai ngày nữa thôi, dùng thuốc thêm cũng không có ý nghĩa gì. Người nhà các vị bàn bạc đi, muốn nhập viện dùng thuốc, hay là đưa về nhà.”

“Nhập viện dùng thuốc thì bệnh nhân có thể cầm cự được đến hết hôm nay. Về nhà thì các vị phải đi ngay hôm nay.”

Nguyên Đống chưa kịp nói gì, Nguyên Đức Phát đang nằm trên giường bệnh hấp hối đã thều thào mở miệng.

“…Về… Về…”

Triệu Hoán Đệ rơi nước mắt: “Về thôi.”

Nhập viện cũng không có tiền. Hơn nữa, bà là người có tư tưởng cũ, cho rằng người sắp c.h.ế.t phải được c.h.ế.t ở nhà mình mới gọi là c.h.ế.t già.

Người trong làng dứt khoát tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, lại đẩy Nguyên Đức Phát về làng.

Tháng tư, gió xuân không lạnh không nóng, thổi vào mặt dịu dàng, ấm áp.

Nguyên Đức Phát nằm trên xe cút kít, tinh thần lại có vẻ tốt hơn một chút, mắt cũng mở ra.