Lâm Phỉ cười khổ: “Là do tâm lý mình không vững.”
Bài học xương m.á.u của thế hệ trước trong nhà đã được cha mẹ nhắc đi nhắc lại nhiều lần, khiến cô có một cảm giác bất an cực độ đối với thị trường vốn.
Lâm Phỉ gạt bỏ nỗi rối bời: “Thôi kệ, đã đầu tư rồi thì mình cũng không nghĩ nữa.”
Để sau này cô sẽ rút tiền ra, không bao giờ đầu tư nữa.
Cơn sốt phiếu đăng ký đã cho cô một ảo giác, khiến cô cho rằng mình có thể nắm bắt được cơ hội. Bây giờ xem ra, cô vốn không có tố chất làm việc này.
Thà rằng cứ tập trung lo cho khách sạn của mình, số tiền trước đó cô đã mua đất, sắp tới sẽ khởi công xây dựng. Thay vì lo lắng cho mười mấy vạn đó, không bằng cứ như Nguyên Đường, dời sự chú ý đi nơi khác.
Hai người trở về ký túc xá, Điền Mật cũng vừa lúc về đến.
Lâm Phỉ thu bài tập của ba người, rồi hỏi bài của Điền Mật.
Điền Mật vừa mới hẹn hò với Lưu Minh về, làm sao còn nhớ đến bài tập nhóm gì nữa.
Lâm Phỉ vẻ mặt không thể tin được: “Bạn không viết một chữ nào à?”
Điền Mật nghịch bông hoa trong tay, chột dạ không nói nên lời.
Hôm nay cô cùng Lưu Minh đi công viên, Lưu Minh đã dùng hoa dại tết cho cô một chiếc vòng hoa rất đẹp. Đội chiếc vòng hoa đó lên, cô cảm thấy công viên vốn đã chán ngắt bỗng trở nên đẹp lạ thường.
Lưu Minh tuy nghèo, nhưng những thứ anh tặng cô đều là độc nhất vô nhị.
Điền Mật đang chìm đắm trong tình yêu ngọt ngào, gần đây ngay cả đi học cũng thường xuyên lơ đãng.
Lâm Phỉ bị hành động lúng túng của cô chọc cười: “Bạn giỏi thật đấy Điền Mật. Thôi được, phần bài tập của bạn ba chúng mình sẽ viết.”
Điền Mật thở phào nhẹ nhõm, định nói vài lời mềm mỏng để xin lỗi Lâm Phỉ.
Nhưng câu nói tiếp theo của Lâm Phỉ đã đẩy cô xuống vực sâu: “Trên bài tập sẽ không có tên của bạn, đây là thành quả của ba chúng mình.”
Điền Mật nóng nảy, nói năng không lựa lời: “Lâm Phỉ, mình biết bạn ghen tị với mình, nhưng cậu làm vậy thật quá bỉ ổi! Mình chẳng qua chỉ quên làm bài tập một lần thôi, các bạn giúp mình làm thì có sao đâu?”
Lâm Phỉ nhìn cô với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc: “Mình ghen tị với bạn? Bạn có bị sao không vậy.”
Điền Mật đứng dậy, trong mắt ánh lên vẻ kiêu ngạo: “Không phải sao? Các bạn đều ghen tị với mình, ghen tị mình có bạn trai. Ghen tị bạn trai đối xử rất tốt với mình.”
Hoàng Hân Nam vốn không muốn tham gia vào cuộc chiến, nhưng câu nói này của Điền Mật vừa thốt ra, cô liền nổi giận.
Cô nói với giọng điệu mỉa mai: “Phải, chúng mình ghen tị bạn trai bạn ăn của bạn, uống của bạn, ghen tị bạn trai bạn ngày nào cũng dắt bạn đi dạo sân thể dục, ghen tị hai người ăn chung một suất cơm, bạn ăn không no còn vui vẻ bảo bạn trai ăn nhiều một chút.”
Sức công phá của Hoàng Hân Nam khá đáng nể, ít nhất là Nguyên Đường đã bị giọng điệu mỉa mai đó làm cho bật cười.
Bị Nguyên Đường cười, Điền Mật liền trừng mắt giận dữ với cô.
Nguyên Đường cũng không chiều cô, thong thả nói: “Đừng nói lan man nữa. Về chuyện bài tập, bây giờ bạn có muốn bổ sung mình cũng không đồng ý. Bạn làm tạm bợ vào ai biết có làm vướng chân chúng mình không. Mình khuyên bạn bây giờ có thời gian thì nhanh chóng tự viết đi, được bao nhiêu thì được, ít nhất ngày mai không phải nộp giấy trắng.”
Lâm Phỉ vừa bị Điền Mật chỉ trích là ghen tị cô có bạn trai, lúc này cũng nổi nóng: “Đúng thế, không phải bạn nói chúng mình ghen tị bạn có bạn trai sao? Vậy thì đi tìm anh bạn trai thân yêu của bạn, bảo anh ta làm bài tập cho bạn đi.”
Cả ba người đều nói như vậy, Điền Mật khóc lóc chạy ra ngoài.
Hoàng Hân Nam từ giường tầng trên trèo xuống: “Thật chưa thấy ai như vậy.”
Cô vắt óc tìm một từ để hình dung Điền Mật, nghĩ đến đau cả đầu cũng không ra được một từ nào chính xác.
Nguyên Đường bổ sung:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Não yêu đương.”
Hoàng Hân Nam vỗ tay một cái: “Đúng! Não yêu đương!”
Trước đây Điền Mật chỉ có thể nói là hơi cố chấp, nhưng từ khi yêu Lưu Minh, cô ta như biến thành một người khác.
Cả ngày mở miệng ngậm miệng đều là Lưu Minh, không biết từ đâu mà có ham muốn giãi bày mãnh liệt như vậy. Đôi khi trong ký túc xá chỉ có Hoàng Hân Nam, dù hai người không qua lại với nhau, cô ta vẫn cứ phải kể cho Hoàng Hân Nam nghe Lưu Minh đối xử tốt với cô ta như thế nào.
Hoàng Hân Nam: “Trời mới biết mình chẳng muốn nghe, sự ngu ngốc của cô ta làm mình tức điên.”
Hoàng Hân Nam cũng không che giấu ý định muốn dựa vào hôn nhân để leo lên một tầng lớp cao hơn, nhưng cô rất tỉnh táo. Cô hiểu rằng mình muốn tìm một đối tượng tốt, không chỉ phải chọn gia đình đối phương, mà còn phải chọn cả nhân phẩm.
Kẻ chỉ biết tiêu tiền của bạn gái thì có thể là người tốt sao.
Thế nhưng Điền Mật không nghe lọt tai, dần dần cô hình thành thói quen, hễ Điền Mật mở miệng là cô lại châm chọc mỉa mai, để Điền Mật đừng có kể lể chuyện tình cảm của hai người họ nữa.
“Đúng là đồ ngốc! Để xem cô ta có hối hận không!”
Nói về phía Điền Mật, cô một mạch chạy ra khỏi ký túc xá, đến dưới lầu phòng của Lưu Minh.
Sắp đến giờ tắt đèn, Điền Mật ôm vai khóc run rẩy, nhờ người nhắn tin.
“Phòng 407 Lưu Minh, phiền bạn nói với cậu ấy là bạn gái cậu ấy đang đợi ở dưới.”
Điền Mật nước mắt lưng tròng, trong lòng ấm ức vô cùng.
Cô cảm thấy tất cả mọi người trong ký túc xá đều đang nhắm vào mình, ngay cả Nguyên Đường trước đây giả vờ giả vịt cũng không thèm giả vờ nữa.
Mình chẳng qua chỉ là yêu đương thôi, chỉ vì các cô không tìm được bạn trai nên mới nhắm vào mình như vậy sao?
Thật là quá ti tiện.
Thư Sách
Điền Mật thấy Lưu Minh chạy vội xuống lầu, càng khóc to hơn.
Cô ôm chầm lấy Lưu Minh, cảm thấy mình và anh giống như trong tiểu thuyết, đối mặt với sự không hiểu của cả thế giới, chỉ có nhau.
Lưu Minh vẫn tỏ ra vững vàng, bình tĩnh, hai người tìm một chỗ bên ngoài ký túc xá để nói chuyện.
Điền Mật chưa nói được mấy câu, Lưu Minh đã tức giận nói: “Thật là quá đáng!”
Nước mắt Điền Mật rơi như những hạt trân châu nhỏ: “Lưu Minh, anh nói xem tại sao họ luôn nhắm vào em, em đã nhượng bộ hết lần này đến lần khác, tại sao họ cứ không chịu buông tha cho em.”
Lưu Minh ôm lấy Điền Mật, giọng nói trầm ấm truyền qua lồng ngực, sự rung động nhẹ đó mang lại cho Điền Mật cảm giác an toàn lớn nhất.
“Đừng khóc, họ không chịu nổi khi thấy chúng ta hạnh phúc, chúng ta càng phải hạnh phúc hơn.”
“Những người như vậy, dù có xinh đẹp, ưu tú đến đâu, cũng chỉ là vẻ bề ngoài, anh tuyệt đối không ưa những người phụ nữ như vậy!”
Lời này khiến Điền Mật trong nỗi chua xót có thêm một chút ngọt ngào, cô hỏi dồn: “Thật không ạ?”
Lưu Minh nghiêm túc đáp: “Thật. Dù Nguyên Đường có xinh đẹp đến đâu, nhà Lâm Phỉ có giàu đến đâu, Hoàng Hân Nam có giỏi giang đến đâu, họ đều không giống em, không có một tâm hồn trong sáng.”