Sau một thời gian dài ảm đạm, cơ quan chức năng cuối cùng cũng đã ban hành thông báo nới lỏng hoàn toàn giá cổ phiếu trên thị trường chứng khoán Thượng Hải. Kể từ ngày 21 tháng 5 năm 1992, thị trường chứng khoán đã trở thành một thị trường đúng nghĩa.
Cũng chính từ ngày này, thị trường đã bắt đầu một đợt tăng trưởng mạnh mẽ.
Lâm Phỉ vô cùng kích động, nhưng Nguyên Đường lại không quá phấn khích, bởi vì số cổ phiếu cô đầu tư tuy có tăng, nhưng mức tăng rất hạn chế.
Chính sách nới lỏng giá cổ phiếu mới ban hành, tuy sẽ tạm thời kích thích thị trường tăng trưởng, nhưng cũng có một vấn đề chí mạng: đó là không có cơ chế tạm dừng giao dịch.
Nói cách khác, trong một khoảng thời gian tới, thị trường chứng khoán rất có thể sẽ xuất hiện tình trạng lên xuống thất thường.
Cao đến mức nào không ai biết, và thấp đến đâu cũng không thể lường trước.
Lâm Phỉ nói năng lộn xộn trong điện thoại, bày tỏ rằng cô phải nhanh chóng thu hồi vốn. Nguyên Đường sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, cũng đã bán hết toàn bộ số cổ phiếu của mình.
Sau khi thu hồi lợi nhuận từ cổ phiếu, số tiền tiết kiệm của Nguyên Đường đã đạt đến 5 triệu tệ.
Có tiền rồi thì làm gì?
Nguyên Đường nghĩ tới nghĩ lui, quyết định vẫn là mua nhà.
Cô cũng khuyên Hồ Yến nên sớm xem xét vấn đề này: “Mấy năm nay lạm phát ghê gớm lắm, tiền gửi ngân hàng, chút lãi suất đó không thể nào chạy đua lại với lạm phát được, vẫn là nên sớm đổi thành những thứ khác để giữ giá thì hơn.”
Hồ Yến vốn mang theo bốn, năm vạn tệ tiền tiết kiệm đến đây, nghe Nguyên Đường nói vậy cũng để tâm.
Lần này Nguyên Đường mua nhà là để ở, cô muốn chọn một nơi không quá xa trường học và nhà máy, vì vậy đã xem không ít nhà nhưng vẫn chưa quyết định được.
Nhưng cô cũng không vội, dù sao tiền cũng đã trong tay, tiêu thế nào cũng được.
Toàn bộ tâm trí cô đều đặt vào sản phẩm mì giòn Ca Ca Hương sắp được tung ra thị trường.
Lô mì gói đầu tiên, Nguyên Đường cung cấp cho hai nhà phân phối địa phương ở Thượng Hải, giá xuất xưởng được định ở mức thấp, giá bán lẻ là 5 hào một gói.
Trịnh Tùng cảm thấy mức giá này hơi cao, nhưng Nguyên Đường lại khăng khăng.
“Lô thẻ bài đầu tiên của chúng ta có 40% là thẻ lấp lánh, trúng một thẻ lấp lánh là được đổi một gói, tương đương với việc lô đầu tiên gần như không có lãi. Hơn nữa, dù không trúng thẻ lấp lánh, năm thẻ thường cũng có thể đổi một gói. Bốn bộ thẻ thường lần này có xác suất khá đồng đều, rất dễ sưu tập đủ.”
Chỉ vì vấn đề xác suất này, ban đầu Hồ Yến và mọi người đã tranh cãi về cách phân bổ thẻ. Phân bổ nhiều thì Nguyên Đường phải tự bỏ tiền túi, phân bổ ít lại sợ ảnh hưởng đến tỷ lệ mua hàng.
Cuối cùng, Nguyên Đường đã phải nhờ một sinh viên khoa toán mới giải quyết được.
Cô sinh viên năm ba đó vừa nghe là tính toán xác suất, còn lo lắng đến mức phải ôn cấp tốc ba ngày liền. Kết quả là Nguyên Đường mời cô đến, trả cho cô mấy trăm tệ một tháng, chỉ để tính toán xác suất xuất hàng?
Ban đầu cô còn mừng vì mình may mắn, sau này mới phát hiện ra chuyện này không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Yêu cầu của Nguyên Đường rất cao, dữ liệu cô cần không chỉ phải xem xét đến chi phí và tỷ lệ trúng thưởng của thẻ, mà thậm chí còn phải tính đến số lượng điểm bán lẻ và khách hàng mục tiêu ở Thượng Hải.
Cô sinh viên không thể ngờ rằng, những kiến thức mình đã học lại thực sự có đất dụng võ. Cô bận tối mắt tối mũi, làm mô hình, làm phân tích. Đến nỗi sau này, Nguyên Đường cũng thấy ngại, nói phải tăng lương cho cô.
Cô sinh viên mắt sáng rực: “Không cần đâu ạ!”
Tuy mệt, nhưng cô thực sự yêu thích toán học.
Sau khi tính toán, cô sinh viên đã đưa ra một đáp án vô cùng chính xác.
Nguyên Đường dựa theo dữ liệu từ mô hình, chuẩn bị áp dụng tỷ lệ phát hành 40% thẻ lấp lánh trong ba lô hàng đầu tiên. Các loại thẻ thường còn lại, chỉ có thẻ Tôn Ngộ Không có tỷ lệ phát hành thấp hơn các thẻ khác năm điểm phần trăm.
Đợi đến các lô hàng sau, tỷ lệ thẻ lấp lánh sẽ giảm xuống, lúc đó sẽ tập trung vào việc sưu tập thẻ thường.
Tất nhiên, trong lô hàng đầu tiên, Nguyên Đường còn cho vào ba loại thẻ đặc biệt.
Thẻ đặc biệt là bộ thẻ nhóm thầy trò Đường Tăng đi lấy kinh mà cô làm riêng, tổng cộng có mười thẻ, mặt sau có ghi chữ “Trúng thưởng”.
Chỉ cần có được một trong mười thẻ này, là có thể đến nhà máy nhận một chiếc xe đạp địa hình.
Hồ Yến bây giờ không chỉ là phó giám đốc, mà chứng chỉ kế toán cô thi trước đây cũng đã có ích. Nguyên Đường để cô kiêm luôn chức vụ kế toán.
Từ khi làm kế toán, Hồ Yến luôn lải nhải bên tai Nguyên Đường. Có lẽ những người quản lý gia đình đều chi tiêu chặt chẽ, Hồ Yến đã nhập vai một bà nội trợ keo kiệt một cách hoàn hảo.
Mỗi một khoản chi trong nhà máy cô đều thấy xót, ví dụ như mười chiếc xe đạp địa hình này, khi Hồ Yến nhìn thấy hóa đơn thì đã hét toáng lên.
Một chiếc xe đạp giá 700 tệ, tim Hồ Yến như rỉ máu.
Nguyên Đường an ủi cô: “Rồi sẽ kiếm lại được hết thôi.”
Mười chiếc xe đạp, tốn 7000 tệ.
Hồ Yến nhìn Nguyên Đường với ánh mắt oán trách, sao trước đây cô không nhận ra Nguyên Đường lại là người tiêu tiền như nước thế này?
Một gói mì bán 5 hào, 7000 tệ tương đương với mười bốn nghìn gói. Nguyên Đường tổ chức một chương trình trúng thưởng, trực tiếp tặng không hơn mười nghìn gói mì!
Đó là còn chưa tính đến gần một nửa số thẻ lấp lánh “Thêm một gói nữa”!
Nguyên Đường có chút chột dạ sờ mũi, cô thừa nhận mình đã rất phấn khích nên đã chi hơi nhiều. Nhưng mở nhà máy mà, không marketing thì làm sao được?
Cô không chỉ tự bỏ tiền túi mua giải thưởng, mà còn chi tiền đăng tin trên báo nữa. Nếu không phải quảng cáo trên TV còn phải xếp hàng, Nguyên Đường đã định quảng cáo cả trên TV rồi.
Sau này vẫn là Trịnh Tùng khuyên cô, ban đầu cứ thăm dò thị trường trước, đợi đến khi mạng lưới phân phối được mở rộng rồi hẵng quảng cáo thì hiệu quả sẽ tốt hơn, cô mới từ bỏ ý định.
Ngày xuất hàng là do Hồ Yến định. Hôm nay, Nguyên Đường hiếm hoi xin nghỉ một buổi chiều, đến nhà máy chờ nhà phân phối đến lấy hàng.
Hai nhà phân phối, một người họ Lý, một người họ Hoàng. Người họ Hoàng không đến, lô hàng đầu tiên của ông ta chỉ lấy mười vạn gói. Nhưng nhà phân phối họ Lý lại rất hào phóng, nhập đến ba mươi vạn gói, không những thế còn tặng cho nhà máy hai lẵng hoa.
Nói đến lẵng hoa, cũng là vì từ khi Nguyên Đường tiếp quản nhà máy, cô không hề tổ chức một buổi lễ khai trương chính thức nào, chỉ đốt một tràng pháo vào ngày khởi động dây chuyền sản xuất coi như là khởi đầu tốt đẹp.
Vì vậy, đến ngày xuất hàng hôm nay, Hồ Yến nhất quyết phải tổ chức bù.
Sử Nghị Thác, luật sư Tống, thậm chí cả Lâm Phỉ đều gửi lẵng hoa đến. Những lẵng hoa được đặt trước cổng lớn, soi bóng lên tấm biển hiệu mới, trông vô cùng đẹp mắt.
Hồ Yến còn nghe người ta nói cửa hàng mới khai trương có tiết mục cắt băng, nên cũng nhất quyết phải làm một cái.
Nguyên Đường không hiểu sao lại bị đẩy ra trước cổng nhà máy, Hồ Yến đưa cho cô một chiếc kéo có buộc dải lụa. Hồ Yến đứng bên cạnh cô, ra hiệu cho cô mỉm cười với máy ảnh phía trước.
“Đây đều là lịch sử phát triển tương lai của nhà máy chúng ta! Đương nhiên phải ghi lại cẩn thận.”
Hồ Yến nói một cách hùng hồn, như thể người mấy hôm trước còn lo lắng đến mất ngủ không phải là cô.
Xe tải nối đuôi nhau ra vào, Trịnh Tùng và Trịnh Tiểu Vân cũng vô cùng phấn khích.
Khác với trước đây, lần này sản phẩm mì giòn là do họ tham gia sáng tạo từ đầu đến cuối. Dù không phải vì tiền, cả hai đều mong chờ có một kết quả tốt.
Chạng vạng, tại Trường tiểu học số 5 Thượng Hải.
Học sinh vừa tan học xếp thành hàng đi ra khỏi trường. Phụ huynh chờ đón con ở cổng không nhiều, phần lớn học sinh trường công lập đều tự về nhà.
Những đứa trẻ đeo chìa khóa trên cổ ríu rít đi vào quầy tạp hóa đối diện trường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Cháu muốn kẹo dưa hấu.”
“Chú ơi, cho cháu một cái dây thun.”
…
Ông chủ quầy tạp hóa vui vẻ lấy những món đồ mà bọn trẻ không với tới, nhận tiền rồi trả lại tiền thừa.
Đứa trẻ vừa đòi dây thun đột nhiên chỉ tay vào một gói đồ ăn có bao bì đẹp mắt trên kệ.
Thư Sách
“Chú ơi, cái đó là gì vậy ạ?”
Sao trên đó còn có hình Tôn Ngộ Không nữa?
Nhìn kỹ lại, loại đồ ăn vặt này trước đây chưa từng thấy, trông giống mì ăn liền nhưng nhỏ hơn một chút.
“Chú ơi, cho cháu lấy xuống xem được không ạ?”
Ông chủ quầy đáp lời, vừa lấy xuống vừa giới thiệu.
“Đây là đồ ăn vặt mới, gọi là mì gói. Một gói 5 hào.”
Vừa nghe đến 5 hào, đứa trẻ liền có chút do dự. Một ngày nó chỉ có một tệ tiền tiêu vặt, đã được coi là khá giả trong lớp.
Một gói đồ ăn vặt này đã mất 5 hào, đủ để mua mấy cái dây thun.
Nó do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn bị hình Tôn Ngộ Không trên bao bì hấp dẫn.
“Chú ơi, cháu mua một gói.”
5 hào thì 5 hào, nó thử xem mùi vị thế nào, nếu không ngon thì sau này sẽ không bao giờ mua nữa.
Nó vừa mua, mấy đứa trẻ khác sớm đã thèm thuồng cũng xúm lại.
“Quách Kỳ, cậu mua thật à, vị gì thế?”
“Quách Kỳ, cho mình nếm thử với, mình đổi kẹo dẻo cho cậu.”
Đứa trẻ tên Quách Kỳ cẩn thận mở túi ra, bên trong là một vắt mì nguyên vẹn.
Mấy đứa trẻ bên cạnh lập tức mất hứng: “À, chỉ là mì ăn liền bình thường thôi sao?”
Quách Kỳ cũng cảm thấy hơi thất vọng, tay thò vào lấy gói bột gia vị: “Haizz, mình còn chọn vị gà mật ong nữa chứ.”
Lấy gói bột ra, Quách Kỳ lại thấy nó được dán cùng với một tấm thẻ.
Nó tò mò lấy tấm thẻ ra, thấy một tấm thẻ Tôn Ngộ Không được đựng trong một túi nilon nhỏ trong suốt. Ở giữa tấm thẻ, đôi mắt của Tôn Ngộ Không b.ắ.n ra những tia sáng rực rỡ.
“Oa, Quách Kỳ, tấm thẻ này ở đâu ra vậy?”
Các bạn nhỏ lại nhanh chóng tụ tập lại, nhìn chằm chằm vào tấm thẻ không ngớt.
Với sức nóng của bộ phim Tây Du Ký những năm gần đây, ngay cả người không đọc sách cũng có thể nhận ra Tôn Ngộ Không.
Bị mọi người nhìn chằm chằm, tâm trạng của Quách Kỳ cũng tốt hơn một chút. Nó xé túi nilon lấy tấm thẻ ra, mặt trước là hình Tôn Ngộ Không, mặt sau là bốn chữ rất rõ ràng.
“Thêm một gói nữa”.
Quách Kỳ còn chưa kịp phản ứng, mấy đứa trẻ bên cạnh đã sôi trào.
“Quách Kỳ, cậu trúng thưởng rồi!”
“Thêm một gói nữa kìa Quách Kỳ!”
Quách Kỳ kích động mặt đỏ bừng, giơ tấm thẻ lên đi tìm ông chủ.
Ông chủ cười tủm tỉm nhận lấy rồi đưa cho nó một gói khác: “Biết đâu gói này cũng trúng nữa thì sao.”
Quách Kỳ nhận lấy gói thứ hai, không do dự mà mở ra ngay.
“Trời ạ, Quách Kỳ, cậu lại trúng nữa rồi!”
Trúng liên tiếp hai gói, lúc này mấy đứa trẻ khác cũng không mua đồ nữa, chỉ chăm chăm nhìn vào gói thứ ba trong tay Quách Kỳ, xem nó có thể trúng thêm một gói nữa không.
Quách Kỳ mở gói thứ ba.
“…Lại thêm một gói nữa!”
Trong nháy mắt, tiếng “oa oa oa” vang vọng khắp trong ngoài quầy tạp hóa.
Vận may của Quách Kỳ cuối cùng cũng cạn kiệt ở gói thứ sáu, nhưng nó cũng không quá buồn, sáu gói mì! Tương đương với việc hôm nay nó chỉ tốn 5 hào mà mua được sáu gói!
Quách Kỳ nhét mì giòn vào miệng. Một mình nó cũng không ăn hết sáu gói, nên chỉ giữ lại một gói, còn lại thì đứa này một miếng, đứa kia một miếng, chia nhau ăn hết.
Quách Kỳ ăn mì gói vị gà mật ong, gói mì vừa rồi còn cảm thấy bình thường, lúc này chỉ thấy thơm ngon lạ thường. Bột gia vị rắc lên vắt mì lại còn có vị ngọt nữa.
“Quách Kỳ, tấm thẻ cuối cùng của cậu là gì vậy?”
Quách Kỳ vừa nhai mì vừa đưa tấm thẻ trong tay cho bạn xem.
“Của cậu là Tôn Ngộ Không à, của mình là Trư Bát Giới!”
Sau khi Quách Kỳ trúng sáu gói, lập tức có rất nhiều đứa trẻ khác cũng mua theo, chẳng mấy chốc mấy thùng hàng của ông chủ đã bán sạch.
Có những đứa may mắn như Quách Kỳ, trúng liên tiếp mấy gói, cũng có những đứa không may mắn như vậy, chỉ nhận được thẻ thường.
Những đứa trẻ nhận được thẻ thường tuy có chút hụt hẫng, nhưng rất nhanh đã tụ tập lại với nhau nghiên cứu.
“Này, Quách Kỳ, cho mình mượn thẻ Tôn Ngộ Không của cậu trước đi, ngày mai mình lại mua, đến lúc đó trả lại cậu một thẻ Tôn Ngộ Không được không?”
Quách Kỳ: “Cậu muốn thẻ của mình làm gì?”
Đứa trẻ kia cười hề hề: “Mình có một thẻ Trư Bát Giới, vừa rồi người khác không trúng thưởng vứt đi, mình lại nhặt được hai thẻ Đường Tăng và Sa Ngộ Tĩnh, cộng thêm thẻ Tôn Ngộ Không của cậu nữa là mình có thể đổi thêm một gói rồi!”
Quách Kỳ nghĩ nghĩ rồi đồng ý, bây giờ nó không đói, chỉ muốn xem mình có thể trúng thêm một gói nữa không.
Kết quả là hai đứa thương lượng xong, đưa bốn tấm thẻ thường cho ông chủ, ông chủ lại nói phải là năm thẻ.
“Các cháu xem mặt sau đi, có hướng dẫn đấy, phải có năm thẻ, còn thiếu một thẻ Bạch Long Mã nữa.”
Quách Kỳ quả thực không nhìn kỹ, bị ông chủ nói, nó vội vàng xem lại một lần nữa.
Chữ nhỏ ở mặt sau thẻ nói rằng có mười thẻ ẩn, thẻ ẩn có thể đến nhà máy đổi một chiếc xe đạp địa hình!
Đừng nói là Quách Kỳ, tin tức này nhanh chóng lan truyền ra ngoài, mọi người đều đã biết, mì gói ở quầy tạp hóa cổng trường không chỉ có thể trúng thêm một gói, mà còn có thể trúng cả xe đạp địa hình!
Quách Kỳ và bạn mình nhìn nhau, hai đứa vội vàng đi tìm người để ghép thẻ Bạch Long Mã.
Tình hình tương tự cũng xảy ra ở rất nhiều cổng trường tiểu học khác. Chưa đầy ba ngày, các trường tiểu học ở Thượng Hải đã bắt đầu có một câu chào hỏi hàng ngày.
“Này, cậu có thẻ XX không?”