Cơn sốt mì ăn liền càng bùng nổ hơn sau khi có người trúng những giải thưởng lớn. Bọn trẻ có thể không mấy quan tâm đến những bức ảnh trúng giải trên báo, nhưng khi có người quen trúng thưởng thì lại là chuyện khác.
Lô hàng thứ hai và thứ ba của nhà máy cũng nhanh chóng bán hết sạch. Hồ Yến tính toán sổ sách xong liền đưa cho Nguyên Đường xem.
“Nhiều vậy sao?!”
Chính Nguyên Đường cũng giật mình.
Hồ Yến: “Đúng không, mình vừa tính xong cũng ngây người ra.”
Bởi vì là sản phẩm mới, lúc nhờ cô sinh viên kia tính toán xác suất, Nguyên Đường đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng ba lô hàng đầu tiên tung ra thị trường chỉ mong hòa vốn, nếu có lãi thì cũng chỉ một chút, tuyệt đối không thể cao đến vậy.
Đó là còn chưa tính đến các chi phí phát sinh.
Từ khi tiếp quản nhà máy này, Nguyên Đường đã đầu tư thêm hơn năm vạn. Mua xe đạp địa hình, cải tạo cơ sở vật chất, tuyển dụng công nhân… Vô số khoản chi, tuy nhỏ lẻ nhưng cộng lại cũng không ít.
Vốn định chờ thêm một thời gian, dù sao cô cũng có tiền trong tay, không vội một sớm một chiều.
Ai có thể ngờ rằng lợi nhuận của ba lô hàng đầu tiên lại cao hơn nhiều so với tưởng tượng của cô?
Hồ Yến vui vẻ nói: “Cứ theo tốc độ này, chúng ta sẽ sớm thu hồi vốn thôi.”
Mấy ngày nay, theo cơn sốt mì ăn liền, lập tức có các nhà phân phối tìm đến tận nơi để đặt hàng.
Giám đốc Hoàng vốn còn cảm thấy Nguyên Đường làm cao, đang định cho cô một bài học. Ai ngờ còn chưa kịp chặn hàng mì giòn của cô, bên Nguyên Đường đã có một hàng dài các nhà phân phối khác tìm đến.
Những nhà phân phối này tuy thế lực không lớn bằng ông ta, nhưng số lượng lại rất đông. Có người thậm chí đã nhắm đến mạng lưới ở tỉnh ngoài, chuẩn bị nhập hàng của Nguyên Đường rồi tung ra các thị trường khác.
Cuộc cạnh tranh bỗng chốc trở nên gay gắt, giám đốc Hoàng cũng không dám xem thường “việc kinh doanh nhỏ” của Nguyên Đường nữa.
Ông ta hết lần này đến lần khác đến nhà máy tìm Nguyên Đường. Cũng giống như giám đốc Lý, công ty của ông ta cũng là công ty hợp danh. Ông ta thậm chí không phải là cổ đông lớn, chỉ là một nhân vật nhỏ chiếm rất ít cổ phần. Mấy ngày nay, các giám đốc khác đã ngầm ám chỉ ông ta.
Mì giòn là một ngành kinh doanh có tiềm năng rất lớn, chỉ riêng số lượng học sinh tiểu học trên cả nước đã là một con số khổng lồ. Nếu không nhanh chóng giành được quyền phân phối món hàng độc quyền này, sau này họ sẽ bị loại khỏi cuộc chơi.
Giám đốc Hoàng mang quà đến tìm Nguyên Đường. Vốn dĩ ông ta cũng định làm như với các nhà máy khác, biếu xén chút quà cho cán bộ phụ trách kinh doanh. Nhưng sau khi tìm hiểu mới biết, phó giám đốc kiêm kế toán hiện tại của nhà máy này là bạn thân của giám đốc, hai quản đốc còn lại được trọng dụng, một người lo sản xuất, một cô gái khuyết tật thì quản lý những việc lặt vặt trong nhà máy.
Tìm hiểu kỹ ra, người thực sự phụ trách kinh doanh ở nhà máy này chỉ có duy nhất giám đốc Nguyên Đường!
Không còn cách nào khác, giám đốc Hoàng đành phải ngọt nhạt với Nguyên Đường, thay đổi thái độ khinh thường ban đầu.
“Công ty chúng tôi không chỉ có mạng lưới phân phối vững chắc ở Giang Tô và Chiết Giang, mà chúng tôi còn hợp tác với rất nhiều nhà bán lẻ nhỏ. Ở các thành phố phía Bắc khác, chúng tôi cũng có thể nhanh chóng mở rộng thị trường…”
Nguyên Đường nghe tới nghe lui, nhưng vẫn không đưa ra câu trả lời chắc chắn.
Cuối cùng, giám đốc Hoàng bị dồn đến mức phải trực tiếp nói đến chuyện chiết khấu. Họ sẵn lòng tăng giá nhập hàng, chỉ hy vọng Nguyên Đường không giao quyền phân phối cho nhà khác, mà ký hợp đồng độc quyền.
“Công ty Thiên Tầm của chúng tôi chắc chắn có thể giúp các vị lên một tầm cao mới!”
Nói đến nước này, Nguyên Đường cũng không che giấu nữa.
Dù sao thì một ngày trước đó, giám đốc Lý đã chính thức tuyên bố rút vốn khỏi công ty cũ, mang theo tài nguyên của mình chuyển sang công ty phân phối dưới trướng Nguyên Đường.
“Giám đốc Hoàng, xin lỗi, chúng tôi đã có đối tác ở địa phương rồi.”
Mặt giám đốc Hoàng tím lại. Ông ta đứng dậy, nói với giọng mỉa mai: “Nguyên giám đốc, người làm ăn với nhau, có rất nhiều quy tắc ứng xử. Lời tôi đã nói đến nước này, xem ra cô là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”
Thị trường phân phối cũng chỉ có vậy, Nguyên Đường lại dám đắc tội trực tiếp với ông ta.
Nguyên Đường nâng chén trà: “Rượu mời hay rượu phạt cũng vậy thôi, giám đốc Hoàng à, làm kinh doanh mỗi người một ý. Ông hùng hổ doạ người như vậy, cũng không phải là thái độ của người làm ăn.”
Cô không phải chưa từng cho giám đốc Hoàng cơ hội. Ngay từ đầu, cô đã định chọn một trong số các nhà phân phối đã tiếp xúc để thành lập công ty. Cô cũng đã tìm hiểu kỹ về công ty của giám đốc Hoàng và giám đốc Lý.
Công ty của giám đốc Hoàng thế lực lớn, tiếng tăm cũng khá tốt. Nhưng Nguyên Đường tìm hiểu ra được một chuyện họ đã làm mấy năm trước, trong lòng rất không thích.
Công ty của giám đốc Hoàng đã giành được quyền gia công cho một xưởng bánh quy ở bên Chiết Giang. Vốn dĩ nhà máy đó ở Chiết Giang tiêu thụ khá tốt, việc chuyển đổi từ nhà máy quốc doanh sang tư nhân lúc đó cũng rất thuận lợi, giám đốc cũ của nhà máy quốc doanh đã góp vốn mua lại nhà máy, mạng lưới tiêu thụ cũng gần như không bị ảnh hưởng.
Giám đốc Hoàng cũng đã giành được quyền phân phối ở Thượng Hải của họ trước, sau đó lại phát triển thành giành được cả quyền phân phối ở Chiết Giang, trở thành nhà phân phối độc quyền của nhà máy đó.
Sau đó, họ đã ngầm huy động vốn, mở một xưởng bánh quy có tên và hương vị rất giống với nhà máy kia.
Khi tung ra thị trường, họ đã lừa dối đặt bánh quy của nhà máy mình bên cạnh bánh quy của nhà máy kia, rồi dần dần thay thế. Vì hương vị tương tự, công ty của giám đốc Hoàng lại bỏ qua được một khâu trung gian, nên giá cả rẻ hơn so với nhà máy cũ.
Cứ như vậy, dựa vào cuộc chiến giá cả và thương hiệu nhái, xưởng bánh quy của công ty giám đốc Hoàng đã dần thay thế được nhà máy cũ.
Đến giai đoạn sau, nhà máy kia cũng nhận ra vấn đề, muốn tự cứu mình. Nhưng hợp đồng phân phối độc quyền đã ký, xưởng bánh quy chỉ có thể tự mình đi phân phối. Nhưng giá cả lại không cạnh tranh được với đối phương, công ty của giám đốc Hoàng lại còn bỏ đá xuống giếng, giảm lượng hàng nhập mỗi lần xuống chỉ còn một chút ít.
Cuối cùng, xưởng bánh quy lâu đời đó đã phải đóng cửa.
Sau khi đóng cửa, công ty của giám đốc Hoàng đã mua lại thương hiệu của xưởng bánh quy đó, rồi lại sản xuất bánh quy dưới tên của họ.
Sau khi biết được thông tin này, Nguyên Đường đã loại công ty của giám đốc Hoàng ra khỏi kế hoạch của mình. Đồng thời, điều đó cũng cảnh tỉnh cô rằng, kênh phân phối và quyền chủ đạo, cô nhất định phải nắm trong tay mình.
Vì vậy, đối mặt với lời đe dọa của giám đốc Hoàng, Nguyên Đường biết rất rõ đối phương có thể sẽ làm gì.
Chẳng qua cũng chỉ là một màn đổi trắng thay đen nữa mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Quả nhiên, không lâu sau khi giám đốc Hoàng trở về, giám đốc Lý đã không biết từ đâu lấy được tin tức.
“Thiên Tầm chuẩn bị tìm một nhà máy lớn.”
Thư Sách
Nguyên Đường không hề ngạc nhiên: “Họ tìm nhà máy lớn, có phải cũng định làm thẻ bài không?”
Giám đốc Lý: “Đúng vậy, giá cả của họ chắc chắn sẽ rẻ hơn chúng ta.”
Nguyên Đường bán 5 hào, đám người này sẽ dám bán 4 hào.
Cuộc chiến giá cả sở dĩ khó chịu là vì nó thực sự hiệu quả.
Đặc biệt là đối với những đứa trẻ không có nhiều tiền tiêu vặt, chênh lệch một hào cũng đủ để chúng lựa chọn thứ khác.
Hơn nữa, thẻ bài cũng không phải là thứ có rào cản kỹ thuật cao, chỉ cần tìm người vẽ, in ra thì tốn bao nhiêu tiền?
Giám đốc Lý: “Tay họ Hoàng dốc sức như vậy, cũng là vì rất coi trọng tiềm năng phát triển của thị trường mì giòn.”
Biến mì ăn liền thành mì giòn rất đơn giản, in thẻ bài cũng rất đơn giản, một gói mì giòn nhỏ lại có thể bán được 5 hào. Công ty Thiên Tầm đó vốn đã có tiền lệ từ phân phối chuyển sang nắm giữ nhà máy, gặp được mối làm ăn tốt như vậy, sao có thể không động lòng?
Nguyên Đường: “Vậy thì nhân lúc họ còn chưa chiếm lĩnh được thị trường, chúng ta phải tăng tốc lên.”
Việc cho thẻ bài vào mì giòn không phải là độc quyền, cô làm sao có thể cấm người khác không được làm?
Điều duy nhất cô có thể làm, là khiến mọi người công nhận thẻ bài của cô mới là hàng chính hãng.
Nguyên Đường đứng dậy: “Giám đốc Lý, ông soạn một chiến lược marketing đi, sáng mai chúng ta họp bàn. Còn nữa, thị trường Thượng Hải cứ theo mạng lưới của ông, bên Thiên Tầm tạm thời gác lại.”
“Ngày mai tôi sẽ đến thị trường nhân lực xem xét, thành lập một đội ngũ cho ông.”
Tiếp theo, chính là cuộc chạy đua với thời gian.
Thiên Tầm lo giấy phép, sản xuất, vẽ thẻ bài và đóng gói, tính toán kỹ lưỡng cũng chỉ mất một tháng là có thể tung ra thị trường.
Cô phải tận dụng một tháng này để quảng bá danh tiếng của mình.
Dây chuyền sản xuất được mở rộng, Trịnh Tiểu Vân lại bắt đầu tuyển người.
Trịnh Tùng cũng bị Nguyên Đường gọi đi, giao cho ông việc mua máy móc.
“Yêu cầu là phải nhanh chóng đưa vào sử dụng, nếu không có máy mới, ông cứ đi mua máy cũ, chỉ cần có thể sử dụng bình thường.”
“Thời gian này sẽ bận rộn một chút, sau này tôi sẽ tăng lương cho ông.”
Trán Trịnh Tùng như thắt lại, ông cũng đã nghe Nguyên Đường nói về việc sắp có đối thủ cạnh tranh, vì vậy mà lo lắng đến mất ngủ.
Mắt thấy công việc vừa mới tốt lên, sao lại nhanh chóng bị người khác nhòm ngó như vậy?
Ông thầm nghĩ có nên đề nghị tạm thời không mua máy móc hay không, bây giờ còn chưa thu hồi vốn, mua nhiều máy móc như vậy, chi phí sẽ tính thế nào?
Chỉ cần nhà máy duy trì được thị trường hiện tại, tồn tại được, sau này hãy tính chuyện sau.
Ánh mắt Nguyên Đường trong veo: “Sợ châu chấu phá hoại mà không trồng lúa sao? Chúng ta tự thu hẹp thị trường, chẳng khác nào khoanh tay nhường cho người khác.”
Không phải là cạnh tranh sao, nhà nào làm kinh doanh mà không phải cạnh tranh với người khác?
Nguyên Đường kiên quyết yêu cầu, Trịnh Tùng chỉ có thể thu dọn đồ đạc, đặt vé xe rồi đi công tác.
Nguyên Đường sắp xếp xong công việc của mọi người trong nhà máy, còn cô thì trở về trường ôn tập.
Sắp đến kỳ thi cuối kỳ, mọi việc dồn dập kéo đến. Nguyên Đường bận tối mắt tối mũi, còn phải thức đêm ôn bài.
Lâm Phỉ, người cũng đang mệt mỏi vì mảnh đất xây nhà của mình, thấy Nguyên Đường thức đêm đọc sách, cũng cắn răng đứng dậy.
Điền Mật không có ở ký túc xá, Hoàng Hân Nam thấy hai người kia đều đang học, mình cũng tham gia.
Cô cười khổ: “Các bạn đều đang học, mình làm sao ngủ được.”
Hai người tuy đều kéo rèm để không ảnh hưởng đến cô, nhưng cô nằm trên giường cũng không yên.
Thế là ba người cùng nhau ôn tập.
Thức trắng một đêm, ngày hôm sau cả ba người đều mang quầng thâm mắt.
Điền Mật sáng sớm trở về ký túc xá, thấy ba người ai cũng mắt gấu trúc, liền chế nhạo vài câu.
Sắc mặt Hoàng Hân Nam không tốt: “Bạn về làm gì?”
Điền Mật bây giờ tình yêu thuận lợi, cũng không còn xù lông như trước.
Cô cầm lấy chậu và khăn mặt: “Bạn quản được à, mình về rửa mặt không được sao?”
Hoàng Hân Nam cười lạnh: “Tối qua bạn đi đâu mà ngay cả chỗ rửa mặt cũng không có à?”
Tay cầm khăn của Điền Mật run lên, chiếc khăn rơi xuống đất.
Hoàng Hân Nam xếp cặp sách, trước khi ra khỏi cửa còn ném lại một câu.
“Yêu đương thì trường không nói gì, nhưng đừng có mà gây ra án mạng, đến lúc đó đừng nói là trường, mẹ bạn cũng đánh c.h.ế.t bạn đấy.”