Sau Khi Thức Tỉnh Không Làm Chị Cả [Thập Niên 90]

Chương 213: chương 215



 

 

 

 

 

 

 

Nhắc đến Bến Lầy, chính Nguyên Đường cũng động lòng.

Từ khi sống lại đến nay, cô không phải không biết bất động sản mới là ngành kiếm tiền nhất. Chẳng nói đâu xa, chỉ riêng Phổ Đông, tháp truyền hình Minh Châu Phương Đông hiện đã khởi công, mà xung quanh vẫn còn mang dáng dấp của những thị trấn nhỏ.

Có thể tưởng tượng, trong vài, mười năm tới, nơi đây sẽ có sự phát triển vượt bậc đến nhường nào.

Nguyên Đường và Hồ Yến cùng nhau đến Bến Lầy xem nhà. Hồ Yến nhìn thế nào cũng thấy nơi này thật tồi tàn, trong lòng không muốn mua cho lắm.

Nguyên Đường thì lại ưng ý một căn nhà dân bốn tầng, nằm sát ven đường. Tầng một đang cho thuê, có người mở một quán bán t.h.u.ố.c lá kiêm tạp hóa, tầng hai cũng là nơi ở của gia đình này.

Chủ nhà sống ở tầng ba, còn tầng bốn là nơi phơi quần áo của hai nhà.

Nguyên Đường rất hài lòng, cảm thấy căn nhà này chiếm diện tích lớn, mấy tầng trên cộng lại, diện tích sử dụng phải hơn 500 mét vuông.

Hồ Yến nhìn tới nhìn lui vẫn không ưng, thấy căn nhà quá cũ nát, trong ngoài đều bẩn thỉu.

Nguyên Đường nhanh chóng thương lượng xong giá cả với chủ nhà, chốt giá mười hai vạn.

Gia đình đó đã sớm muốn dọn đến Phố Tây, chỉ tiếc là không có ai mua lại nhà. Bây giờ gặp được Nguyên Đường, một kẻ tiêu tiền như rác lại còn trả tiền nhanh gọn, họ đương nhiên đồng ý.

Nguyên Đường vẫn nói rõ rằng cô muốn đưa luật sư đến ký hợp đồng, hôm nay chỉ là đạt được thỏa thuận sơ bộ.

Tâm trạng của đối phương có chút phức tạp, một mặt thì nghĩ không biết có phải mình đã ra giá quá thấp hay không, lòng ngứa ngáy muốn tăng giá. Mặt khác lại sợ Nguyên Đường đi rồi không quay lại, hay là đang trêu đùa họ.

Mãi đến khi thấy Nguyên Đường lái xe đi, gia đình này mới yên tâm, ánh mắt phức tạp tiễn cô đi.

Nguyên Đường mới lấy bằng lái, nên lái xe rất chậm. Hồ Yến ngồi ở ghế phụ, do dự hồi lâu rồi mới nói với cô: “Tiểu Đường, mình suy nghĩ kỹ rồi, hay là mình chưa mua nhà vội.”

Nguyên Đường: “Tại sao vậy?”

Hồ Yến cẩn thận nhìn cô: “Thực ra có chuyện này mình chưa nói với  cậu, mấy hôm trước không phải  cậu nhờ người nào đó giúp  cậu tìm nhà máy sao?”

Nguyên Đường dừng xe bên lề đường, nghiêm túc nói: “ Cậu nói Sử Nghị Thác à? Đúng vậy, mình nhờ anh ta tìm nhà máy thứ hai.”

Hồ Yến có chút ngượng ngùng: “Mình cũng tiện đường hỏi anh ta một chút, xem có xưởng quần áo nào muốn bán không…”

Nguyên Đường bừng tỉnh ngộ: “ Cậu vẫn muốn làm trong ngành may mặc à?”

Hồ Yến gật đầu: “Lúc đầu đến đây mình cũng chưa nghĩ kỹ sẽ làm gì, bạn nói để mình làm phó giám đốc, mình đã rất vui rồi.”

Hồ Yến ngượng ngùng cười: “Phó giám đốc cơ đấy, nói ra nghe oách thật.”

Trước khi đến thành phố này, cô chưa bao giờ nghĩ mình lại có thể trở thành một lãnh đạo cấp nhà máy.

Chỉ là thời gian trôi đi, cô nhìn sự nghiệp của Nguyên Đường ngày một thăng hoa, ngọn lửa trong lòng cũng ngày càng cháy bùng.

Không phải cô không muốn làm cùng Nguyên Đường, thực tế, Nguyên Đường chưa bao giờ đối xử tệ với cô. Từ khi cô làm phó giám đốc đến nay, lương tháng mà Nguyên Đường trả còn nhiều hơn cả một tháng cô mở cửa hàng ở Thái Châu.

Hồ Yến đôi khi cảm thấy may mắn vì có một người bạn tốt như vậy, cô không chỉ giúp đỡ bạn một tay, mà còn chia sẻ hết kinh nghiệm của mình, thúc giục bạn tiến về phía trước.

Chẳng qua…

Hồ Yến l.i.ế.m môi: “Bận rộn một hồi, mình phát hiện ra mình vẫn rất thích quần áo đẹp.”

Hồ Yến không thể quên được lần đầu tiên Nguyên Đường trang điểm cho mình, đẹp đến nhường nào. Cũng chính từ lúc đó, cô dần trở nên tự tin, hoạt bát hơn.

Kể cả khi bán quần áo, cô cũng chưa bao giờ có suy nghĩ rằng kinh doanh nhỏ lẻ là không vẻ vang, cô luôn cảm thấy mình đang làm một sự nghiệp thật vĩ đại.

Hồ Yến tự giễu: “Có lẽ cũng không vĩ đại đến thế, nhưng mình chính là muốn làm công việc này.”

Muốn cho càng nhiều cô gái trở nên xinh đẹp hơn.

Nói ra những lời đã đè nặng trong lòng suốt thời gian qua, điều duy nhất Hồ Yến cảm thấy có lỗi chính là với Nguyên Đường.

Nguyên Đường lại không cảm thấy có gì, ngược lại, cô rất có thể hiểu được Hồ Yến.

“Muốn làm gì thì cứ làm đi.”

Cũng giống như cô, rõ ràng có ngàn vạn con đường, trong thời đại đầy cơ hội này, cách làm ổn thỏa, an toàn nhất không nghi ngờ gì là cầm tiền đi mua đất, mua nhà, ít nhất ba mươi năm tới cô đều có thể sống an nhàn.

Nhưng cô lại chọn mở nhà máy, làm kinh doanh thực tế.

Nguyên Đường lại khởi động xe, trò chuyện như thường với Hồ Yến về nguồn gốc tên của mình.

“Thực ra trước khi đi học, tên mình là Nguyên Đường (đường). Hồi nhỏ mình siêu thích ăn đường, lúc đó bạn cũng biết đấy, nhà nào có chút đường cũng là để dành cho người lao động ăn.”

Đường trắng, dù là bây giờ, ở rất nhiều vùng nông thôn xa xôi vẫn là hàng hiếm.

“Có một lần Tết, nhà mình mua một ít đường rời, dùng giấy xi măng gói lại, bên trên dán một tờ giấy đỏ. Từ lúc mua về, trong nhà đã nói là để dành đến đêm giao thừa mới dùng.”

Triệu Hoán Đệ dặn đi dặn lại, cất đường ở chỗ cao nhất trong chạn bát, sợ lũ nhóc con chúng tôi lấy ăn mất, đến lúc đó đi thăm họ hàng không có gì mang đi. Bà còn bắt từng đứa chúng tôi phải hứa trước tượng Chủ tịch.

Nguyên Đường: “Lúc đó mình thèm ăn lắm, nhưng lại không dám. Cuối cùng mình liền nghĩ ra một cách, mình đi thỏa thuận với bà nội, nói là mình giặt quần áo cho bà, đến lúc đó quà Tết mang đến, bà chia cho mình một ít.”

Bây giờ nghĩ lại thật ngốc, khi đó bà nội sống cùng nhà bác cả, bình thường cô đến, bà đều giấu đồ ăn không cho, chỉ khi nào bà muốn sai vặt thì mới gọi cô đến.

Đi mấy lần cô cũng biết bà nội cố ý, dần dần cũng không đến nữa.

Chỉ là lần đó, cô thực sự quá thèm đường. Liền nghĩ đến việc thỏa thuận với bà nội, mình giặt quần áo cho bà, bà cho mình đường.

Mùa đông khắc nghiệt, cô không chỉ phải làm việc nhà mình, mà còn phải đi giặt quần áo cho một bà lão bị liệt nửa người.

Bác dâu cả mừng như bắt được vàng, lập tức ném hết quần áo của bà lão cho cô, kể cả những tấm đệm ướt đẫm nước tiểu, những chiếc chăn dày bị nôn bẩn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nguyên Đường cứ ngây ngô giặt quần áo suốt nửa tháng, năm đó tay cô bị cước nứt nẻ, mưng mủ.

Cuối cùng cũng chờ đến ngày giao thừa, cô tràn đầy mong đợi chờ đến tối. Mọi năm, vào bữa cơm tất niên, nhà cô đều mang quà Tết đến nhà bác cả, mọi người cùng nhau ăn Tết.

Nguyên Đường thầm nghĩ, tối nay mình sẽ được ăn đường.

Nhưng hôm đó lúc sắp đi, Triệu Hoán Đệ nảy sinh nghi ngờ, mở gói đường ra xem, bên trong không biết từ lúc nào đã bị ăn mất một nửa!

Sợ bà phát hiện, ai đó còn nhét nửa cục đất cứng vào trong giấy.

Triệu Hoán Đệ nổi trận lôi đình, tra hỏi từng đứa một. Nhưng ai cũng không thừa nhận, đều nói không phải mình ăn.

Cuối cùng chỉ có thể mắng Nguyên Đường một trận, nói cô là chị cả mà không có mắt, không phụ giúp mẹ quản lý.

Vừa mắng vừa cạy, cạy đất ra, số đường còn lại chỉ có thể gói lại, cuối cùng chỉ còn một gói nhỏ.

Quà Tết ít đi, bác dâu cả vừa vào cửa đã nói mát.

Đợi đến khi mang quà Tết cho bà nội, bà lão nằm nghiêng trên giường, mắt gần như không nhìn thấy gì, chỉ có cái miệng còn sắc lẻm.

“Ăn đường? Con gái ăn đường làm gì!”

Bà lão lật lọng, gọi cháu trai con nhà bác cả đến, miệng ngọt xớt “cháu ngoan của bà”, rồi đưa đường cho nó.

“Cẩn thận một chút, đừng để người khác thấy, tự mình từ từ mà ăn.”

Nguyên Đường không nhớ được ngày hôm đó mình đã làm gì, có lẽ là đã khóc, cuối cùng bị Triệu Hoán Đệ nắm tai mắng là đồ vô dụng, xách một mạch về nhà.

Năm đó, cuối cùng cô cũng không được ăn miếng đường nào, lại còn mang tiếng xấu.

Triệu Hoán Đệ đi khắp nơi kể chuyện này như một trò cười, ai thấy cô cũng nói “Nguyên Đại Nha, tao có đường này, mày làm giúp tao cái này cái kia, tao cho mày”.

Cô trở thành một con khỉ bị chế giễu, cả làng cười hả hê, lời trong lời ngoài đều nói cô ham ăn, bị người ta lừa.

Thư Sách

Chuyện cũ đã quá xa xôi, rất nhiều chuyện cuối cùng cũng chẳng đi đến đâu.

Ví dụ như, đến nay Nguyên Đường cũng không biết ai đã ăn vụng đường, hay là mấy đứa em trong nhà đều có phần, chỉ trừ cô.

Hay như, từ lúc đó cô đã cảm thấy rất kỳ quái. Ham ăn thì có sao?

Trong làng có rất nhiều người đàn ông nổi điên vì một ngụm rượu, một miếng thịt, những đứa trẻ đ.á.n.h nhau vì một viên kẹo, một mẩu bút chì.

Tại sao phụ nữ một khi dính đến ăn uống, lại dễ bị người khác chỉ trích về mặt đạo đức?

Như thể bất cứ điều gì liên quan đến hưởng thụ đều là sai lầm, chịu khổ mới là bản chất của phụ nữ. Hễ bạn sung sướng một chút, là có người phán xét bạn.

Mãi đến khi cô ra ngoài, mới dần dần biết không phải vậy.

Có những nỗi khổ, vốn dĩ không cần phải chịu đựng.

Nhưng có lẽ là chấp niệm thời thơ ấu quá sâu, nên khi có thể lựa chọn, cô đã không do dự mà chọn mì giòn, một loại đồ ăn vặt.

Cũng giống như Hồ Yến cố chấp muốn gắn bó với quần áo đẹp, cô biết rõ tuổi thơ của mình sẽ không bao giờ trở lại, nên đã chọn cách này để bù đắp cho cả cuộc đời.



Hồ Yến quyết định sẽ rời khỏi nhà máy mì giòn, Nguyên Đường hỏi cô dự định sau này sẽ làm gì.

Hồ Yến nói chưa nghĩ ra, có lẽ sẽ kiếm tiền trước, sau này xem có thể mở một xưởng nhỏ không.

“Tất nhiên không phải quy mô như của  cậu, mình nghe người ta nói, bây giờ cũng có loại nhà máy nhỏ vài, mười vạn, dây chuyền sản xuất không cần nhiều.”

Nguyên Đường trầm ngâm một lát: “Thực ra có một nơi phù hợp đấy.”

Sử Nghị Thác mấy hôm trước lại đến hỏi, nói rằng lúc đầu tìm nhà máy, xưởng may mà Nguyên Đường không mua, sau đó đã có người mua lại. Kết quả là người đó mua xong được vài hôm cũng không làm, bây giờ muốn bán nhà máy đi.

Sử Nghị Thác còn mừng thầm: “Phong thủy của căn nhà đó chắc chắn có vấn đề, may mà chúng ta không mua.”

Người làm kinh doanh đều mê tín, xưởng may đó trước sau đã xảy ra hai lần chuyện, bây giờ đã rất khó bán.

Nguyên Đường kể lại tình hình cho Hồ Yến: “Mình nghe nói nhà máy đó bây giờ đã bán đi vài dây chuyền sản xuất, nhà xưởng cũng bán đi hai tòa, chỉ còn lại một tòa nhà và mấy dây chuyền. Nếu bạn có hứng thú thì có thể đến xem.”

Hồ Yến tuy động lòng, nhưng cũng biết mình không mua nổi.

Đang định từ chối, lại nghe Nguyên Đường nói: “Nếu bạn muốn, việc kinh doanh này tính là hai chúng ta hợp tác. Bạn cũng thấy rồi đấy, bên mình rất bận, không phân thân ra quản lý được. Hai chúng ta, chẳng nói đâu xa, về chi phí, mình sẽ góp phần lớn, về quản lý, bạn toàn quyền phụ trách, mình chỉ kiểm tra sổ sách. Sau đó chia đôi lợi nhuận, thế nào?”

Nguyên Đường tính toán lại số tiền tiết kiệm của mình, dạo này cô chi tiêu khá nhiều. Hai căn hộ ở Phổ Đông, cô lại mua thêm hai căn và một mảnh đất xung quanh, bây giờ đã liền nhau thành một khu đất rộng hơn một nghìn mét vuông.

Lại có căn chung cư ở Phố Tây, chiếc ô tô nhỏ mới mua, và căn nhà dân ở Bến Lầy còn chưa trả tiền.

Tiền tiết kiệm trên người cô còn gần 3 triệu, mua nhà máy vẫn đủ.

Hồ Yến cảm thấy ngượng ngùng, đã bao nhiêu năm trôi qua, cô dường như vẫn đang lợi dụng Nguyên Đường.

Trước đây chia đôi là cô được hưởng ké từ anh cả, bây giờ chia đôi, cô lấy mặt mũi đâu ra?

Nhưng Nguyên Đường lại rất lạc quan: “Nếu bạn làm tốt, biết đâu mình còn được thơm lây nữa đấy.”

Người khác không biết, chứ cô thì biết rõ, mấy năm tới, ngành may mặc vẫn sẽ phát triển ổn định, lợi nhuận chưa chắc đã chậm hơn đầu tư bất động sản.

Tuy không biết Hồ Yến có năng khiếu về phương diện này không, nhưng Nguyên Đường cảm thấy với tình bạn bao năm, đặt cược một phen vào cô bạn thân cũng không phải là chuyện khó.

Hồ Yến do dự mãi, sau khi xem qua nhà máy đó, cô mới thực sự đặt lời nói của Nguyên Đường vào lòng.

Thế là vào lúc không khí Giáng sinh ở Thượng Hải ngày càng nồng đậm, Nguyên Đường đã trở thành cổ đông lớn của công ty may mặc Chim Én.

Chức danh của Hồ Yến từ phó giám đốc biến thành giám đốc Hồ. Ngày khai trương cắt băng, Trịnh Tiểu Vân, Trịnh Tùng, giám đốc Lý, Sử Nghị Thác, và Nguyên Đường đều gửi lẵng hoa đến chúc mừng.

Hồ Yến kích động mặt mày hồng hào, tấm biển hiệu “Công ty may mặc Chim Én” dưới ánh mặt trời rực rỡ lấp lánh.