Dĩ nhiên, cứ đi theo sau Ca Ca Hương, nhặt lại những chiêu marketing người ta đã dùng thì cũng được, nhưng quá mất mặt. Vì vậy, công ty mới mời vị chuyên gia từ Hồng Kông này sang. Tốn một khoản tiền lớn, chỉ để mong vị Pete Lưu này thiết kế một kế hoạch marketing ra trò, tốt nhất là đè bẹp hoàn toàn Ca Ca Hương.
Giám đốc Chu rất tò mò về vị Pete du học sinh này, đồng thời cũng đã chuẩn bị rất đầy đủ. Không chỉ tài liệu về đối thủ, ông ta còn cài cắm được vài công nhân của đối phương.
Giám đốc Chu đưa tài liệu cho Pete, Pete nhận lấy rồi lật qua loa.
Pete đặt tập tài liệu xuống: “Giám đốc Chu, theo tôi thấy, những chiêu trò này vô cùng đơn giản và thô thiển.”
“Marketing không nên chỉ xoay quanh tiền bạc và vật chất một cách trần trụi như vậy, không đủ đẳng cấp.”
Giám đốc Chu: ...
Pete Lưu ngả người ra sau ghế, giọng điệu đầy vẻ tự cao.
“Tôi đã du học ở Mỹ 5 năm, anh có biết người Mỹ họ làm quảng cáo như thế nào không?”
“Họ sẽ lồng quảng cáo vào các clip công ích. Trong quá trình phát clip, họ sẽ vô tình để lộ ra thương hiệu và bao bì sản phẩm.”
“Cách quảng cáo như vậy mới thực sự là đỉnh cao, không chỉ thể hiện mặt tốt đẹp của xã hội, mà còn cống hiến giá trị doanh nghiệp.”
Giám đốc Chu c.h.ế.t lặng. Ông ta cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng lại không nói ra được. Muốn phản bác, lại sợ bị Pete nói là không đẳng cấp.
Nín nhịn hồi lâu, giám đốc Chu nặn ra một câu hỏi.
“Vậy anh định làm thế nào?”
Mắt Pete sáng lên: “Tôi muốn quay một clip quảng cáo kêu gọi mọi người không ăn vây cá mập, anh biết không? Vây cá được cắt từ cá mập, và mỗi con cá mập sau khi bị cắt vây sẽ không thể sống sót. Chính sự tàn phá của con người đã cướp đi sinh mạng của chúng.”
“Chúng ta đều nên cảm thấy hối lỗi vì điều đó.”
Giám đốc Chu suýt nữa thì tắt thở.
Vây cá mập? Mẹ kiếp, liên quan quái gì đến mình! Cả đời này ông còn chưa được ăn vây cá mấy lần! Kể cả cá mập trên thế giới này có c.h.ế.t sạch cũng chẳng ảnh hưởng đến ông!
Cơn tức dồn nén trong lồng ngực, giám đốc Chu chỉ muốn phun một ngụm m.á.u vào mặt Pete.
Nhưng Pete vẫn chưa nhận ra sự im lặng của giám đốc Chu. Anh ta lấy từ túi áo vest ra một chiếc khăn tay, cẩn thận chấm chấm lên khóe mắt.
“Xin lỗi (sorry), tôi hơi xúc động.”
“Chỉ cần nghĩ đến những con cá mập mất đi sinh mạng là tôi lại cảm thấy đau lòng.”
“Tôi vừa nói đến đâu rồi nhỉ? À, vây cá mập. Tôi nghĩ chúng ta hoàn toàn có thể tìm một đạo diễn lớn để quay clip quảng cáo lần này. Giữa clip, chúng ta có thể sắp xếp một đứa trẻ cầm gói mì vụn đi ngang qua. Anh thấy sao?”
Giám đốc Chu thấy chẳng ra làm sao cả. Ông ta cảm thấy mình đang ngồi đối diện một thằng siêu ngu, và việc ông ta nghiêm túc ngồi nghe thằng ngu này nói chuyện còn khiến ông ta ngu hơn.
“Pete, tôi nghĩ… những ý tưởng này có lẽ không phù hợp với tình hình trong nước.”
Mẹ nó, mày thử ra ngoài đường hỏi xem có mấy người Trung Quốc đã từng ăn vây cá mập chưa?! Kể cả có quay quảng cáo công ích, thì cũng phải chọn chủ đề nào mà mọi người hiểu được chứ!
Pete giơ một ngón tay lên: “Không không không (nonono), giám đốc Chu, anh cho rằng công chúng không thể hiểu được ý nghĩa sâu sắc của quảng cáo công ích chỉ là một sự hiểu lầm. Thực tế, chính vì bây giờ chưa có ai làm, chúng ta mới phải là người tiên phong.”
“Quảng cáo của chúng ta chắc chắn sẽ thức tỉnh được cả quốc gia, đó mới là ý nghĩa của việc làm doanh nghiệp.”
Giám đốc Chu: ...
Mẹ kiếp, ai lôi thằng ngu này đi giùm cái! Doanh nghiệp nhà nào mà ý nghĩa tồn tại không phải là kiếm tiền? Mày đang nói cái thứ tiếng Tây tiếng Tàu gì thế!
Pete dường như đang đắm chìm trong niềm vui sắp được khai sáng cho người dân trong nước, quyết định chiến dịch mì vụn phải được quay như vậy.
Giám đốc Chu hết cách, đối phương từ trên cử xuống mang chức danh giám đốc marketing tập đoàn, cao hơn ông ta nửa cấp. Ông ta chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, đề nghị: “Anh có thể gửi phương án lên tập đoàn để họ xét duyệt.”
Ông ta không tin tập đoàn có thể duyệt cho qua!
Bản thân giám đốc Chu tuy không du học nước ngoài như Pete, nhưng ông ta cảm thấy phương pháp này không khả thi. Người ta đang "nước sôi lửa bỏng", nhà mình lại đi kêu gọi người Trung Quốc bớt ăn vây cá mập. Chẳng thà cứ dùng mấy chiêu cài cắm nội gián tuy bẩn nhưng hiệu quả của ông ta còn hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đáng tiếc thay, kế hoạch marketing của Pete lại được thông qua!
Giám đốc Chu tối sầm mặt mũi, gọi điện cho người quen ở tổng bộ.
Người ở đầu dây bên kia cũng rất bất lực.
“Hết cách rồi ông Chu ơi, lúc họp, hơn một nửa lãnh đạo cấp trung đều không đồng ý. Nhưng sếp lớn lại bảo người ta là du học sinh tài năng từ nước ngoài về, là dân chuyên nghiệp.”
Giám đốc Chu cao giọng: “Dù nó có tốt nghiệp từ Liên Hợp Quốc về thì cũng vô lý! Ai xem quảng cáo công ích mà lại để ý đứa trẻ bên trong cầm món ăn vặt gì chứ?”
Giám đốc Chu nói mà như sắp khóc.
“Hơn nữa, hắn còn muốn tìm một đứa trẻ da đen để đóng vai cậu bé đó, nói là muốn quan tâm đến cộng đồng người da đen.”
Mẹ nó, thế giới này điên rồi. Sao không có ai quan tâm đến tôi, người đang phải đối mặt với một thằng siêu ngu kinh điển này!
Người ở đầu dây bên kia cũng bó tay: “Thôi ông Chu, nghĩ thoáng ra đi.”
Dù sao sếp lớn đã quyết rồi, sau này có lỗ thì cũng là sếp gánh.
Giám đốc Chu cúp máy, lòng dạ rối bời.
Pete đã bắt đầu phân công công việc bên ngoài. Hắn thậm chí còn bắt chi nhánh công ty mua một cái máy pha cà phê!
Thư Sách
Giám đốc Chu chỉ nghĩ đến thôi đã thấy hoa mắt.
Đúng lúc này, ông ta nhận được một cuộc điện thoại. Nội gián mà ông ta cài vào gọi đến, giọng hoảng hốt.
“Giám đốc Chu, tôi bị phát hiện rồi!”
Hắn ta hoảng loạn cực độ: “Trước đây ông nói, nếu tôi bị phát hiện, ông sẽ cho tôi nghỉ việc rồi qua chỗ ông làm!”
Giám đốc Chu mặt không cảm xúc: “Ồ, bây giờ tôi không phụ trách mảng đó nữa.”
Pete đã được tổng bộ chống lưng, như cầm được lệnh bài miễn tử, bây giờ hắn mới là người có quyền quyết định ở chi nhánh.
Người ở đầu dây bên kia suy sụp.
“Mẹ mày, mày nói không giữ lời! Chính mày đã bảo tao tuồn tin tức cho mày! Đồ khốn, tao đã làm ở công ty hơn một năm rồi, nếu không phải vì mày, tao đã sắp được lên làm phó xưởng trưởng dự bị! Tất cả là tại mày! Mày cứ chờ đấy, tao không để yên cho mày đâu!”
Giám đốc Chu cười khẩy: “Ồ, vậy anh sắp được lên phó xưởng trưởng dự bị rồi, sao còn tuồn tin tức cho tôi làm gì? À, chắc là vì 500 đồng tôi cho anh.”
Đầu dây bên kia gào lên một tiếng “Đồ khốn” rồi cúp máy.
Giám đốc Chu không do dự cúp máy, lẩm bẩm c.h.ử.i một câu “Thằng ranh con”.
Một lát sau, ông ta lại cảm thấy đau đầu. Pete đã được trao toàn quyền, bây giờ cả chi nhánh đều xoay quanh anh ta, khắp nơi tìm kiếm nhân sự quay phim. Trong khi đó, hầu hết những người ông ta cài cắm trước đây đều đã bị Ca Ca Hương phát hiện. Kế hoạch phá hoại Nguyên Đường cũng bị cô ta phanh phui với giới truyền thông. Tuy không chỉ mặt điểm tên, nhưng nhiều người cũng đoán ra đó là Cảng Sinh.
Vào thời điểm then chốt như vậy, Pete vẫn đang loay hoay với cái quảng cáo công ích vô nghĩa kia.
Giám đốc Chu cảm thấy năm nay mình thật xui xẻo. Vốn đến để khai phá thị trường phía Nam, kết quả đối thủ còn chưa ra chiêu gì, thì người nhà đã liên tục tung ra những nước đi ngớ ngẩn.
Ông ta cười khổ, dự đoán được thất bại của chiến dịch thị trường phía Nam lần này sớm hơn bất kỳ ai.
Ở một diễn biến khác, sau khi dọn dẹp nội bộ, Nguyên Đường bắt tay vào giải quyết vấn đề thiếu hụt công nhân kỹ thuật ở xưởng số Một.
Trịnh Tiểu Vân thống kê lại, gần đây do tình hình kinh doanh của nhà máy chững lại và bị đối thủ lôi kéo, đã có tổng cộng hơn ba mươi người nghỉ việc.
Việc thiếu người này tạm thời chưa thấy ảnh hưởng rõ rệt, nhưng cũng đã khiến nhà máy phải tạm dừng hai dây chuyền sản xuất.
Trịnh Tiểu Vân cũng không dám tuyển người mới. Trong giai đoạn nhạy cảm này, cô không chắc người mới tuyển vào là người thế nào. Lỡ lại xảy ra chuyện gián trong sản phẩm, cô biết ăn nói sao với Nguyên Đường?
Nhưng không tuyển người, hai dây chuyền cứ dừng mãi cũng đồng nghĩa với việc thua lỗ.
Trong lúc do dự, Nguyên Đường hỏi Trịnh Tiểu Vân: “Tiểu Vân, tôi nghe nói trước đây cô từng làm việc ở hội người khuyết tật một thời gian phải không?”
Trịnh Tiểu Vân gật đầu. Sau khi cô gặp tai nạn, cô đúng là đã được phường giới thiệu đến hội người khuyết tật. Vì cô có học thức và chân chỉ bị thương nhẹ, nên cô đã làm công tác ở đó một thời gian.
Nguyên Đường hơi ngập ngừng: “Vậy… cô có thể giới thiệu một số người khuyết tật sẵn lòng làm việc không?”
Trịnh Tiểu Vân đột ngột ngẩng đầu lên, ánh mắt ngỡ ngàng không tin nổi.
Nguyên Đường nhẩm tính các vị trí: “Công nhân bốc vác có thể tìm người thiểu năng trí tuệ nhẹ, công nhân kỹ thuật có thể tìm những người không gặp trở ngại trong thao tác. Các công việc phổ thông khác thì yêu cầu có thể nới lỏng hơn một chút, tốc độ dây chuyền chậm lại một chút cũng được.”