Sau Khi Thức Tỉnh Không Làm Chị Cả [Thập Niên 90]

Chương 239: chương 241



 

 

 

 

 

Chuyện nhà họ Trịnh nhanh chóng bị đưa lên TV.

Tổ chương trình đã bị giám đốc Chu mua chuộc, thủ pháp quay phim cũng cực kỳ có tính dẫn dắt. Đầu tiên, họ phỏng vấn những người hàng xóm xung quanh. Cầm tiền của dì Quách, những người này dĩ nhiên nói theo kịch bản đã được dặn trước.

“Ôi, con bé đó lúc mới bị gãy chân, cả ngày cứ ru rú trong nhà không ra ngoài. Mẹ kế nó kể lại mà cứ khóc suốt, nhìn mà xót xa.”

“Ba nó khoảng thời gian đó liều mạng tăng ca, kiếm được bao nhiêu tiền đều đổ hết vào bệnh viện.”

“Chỉ tiếc là, một cô bé ngoan ngoãn như vậy, vốn có thể thi đại học, vậy mà bị gãy chân, sau này cũng chỉ có thể ở không.”

“Gần đây á? Nghe nói là gặp may, một đứa học sinh cấp ba mà cũng được làm phó xưởng trưởng.”

“Xưởng nào ư? Là cái xưởng… mà bọn trẻ con hay ăn ấy, Ca Ca Hương, có hình Tây Du Ký đó!”

“Anh hỏi tôi xưởng trưởng là nam hay nữ à? Cái đó thì làm sao tôi biết được.”



Ngay sau đó là cuộc phỏng vấn ông Trịnh Toàn. Phóng viên hỏi câu nào, ông Trịnh Toàn trả lời câu đó một cách thật thà đến đáng thương.

“Lúc trước nó còn nhỏ, ông bà nhà tôi mất sớm, nếu không tìm dì Quách của nó về, tôi vừa phải đi làm vừa phải chăm nó, làm sao xoay xở cho xuể?”

“Dì Quách của nó đối xử với nó tốt lắm, anh cứ đi hỏi mà xem, xung quanh đây không ai là không nói vậy.”

“Bây giờ nó đòi đi, tôi có thể nói gì được, chắc chắn vẫn là do tôi làm cha chưa tốt.”

“Thiên hạ không có cha mẹ nào là không đúng cả? Ha, nhưng nó thì không nghĩ vậy.”

“Tôi tham gia chương trình này, tâm nguyện ban đầu chỉ là hy vọng nó có thể về nhà, có chuyện gì thì nói cho rõ ràng, vẫn tốt hơn là cứ để người khác đàm tiếu sau lưng.”



Cuối cùng, người xuất hiện là dì Quách.

Dì Quách tiếp nhận phỏng vấn với vẻ hiền dịu, nói được vài câu là lại khóc.

“Tôi muốn con bé trở về, chỉ muốn nói với nó một lời xin lỗi.”

“Mấy năm nay tôi đã có lỗi với nó, nhưng em trai em gái nó thì lúc nào cũng tốt với nó cả. Trong nhà có gì ngon cũng nhường cho nó, quần áo cũng là nó mặc xong rồi mới đến lượt các em. Tôi nghĩ con bé từ nhỏ đã không có mẹ, ông trời đã ban đứa con gái này cho tôi, tự nhiên là tôi phải chăm sóc nó thật tốt.”

“Nó có thể hiểu lầm tôi, nhưng tôi muốn nói rằng nhà vẫn là nhà. Chân cẳng nó không tiện, bây giờ dù chưa có trở ngại gì, nhưng sau này thì phải làm sao?”

“Tôi muốn nói rằng, chỉ cần nó chịu trở về, tôi có phải dọn ra khỏi nhà này cũng được.”



Thư Sách

Sau ba đoạn phỏng vấn, phóng viên còn dẫn hai vợ chồng ông Trịnh Toàn đến nhà máy. Phóng viên ra hiệu cho nhà quay phim nấp ở ngoài quay lén, còn vợ chồng ông Trịnh Toàn thì nhờ bảo vệ vào thông báo. Dĩ nhiên, bảo vệ không đồng ý.

“Phó xưởng trưởng Trịnh đã dặn, nếu hai vị đến thì không cần báo lại, cô ấy không gặp.”

Phóng viên quay được những hình ảnh mình muốn, mãn nguyện tổng kết trước ống kính.

“Chúng tôi không biết vì sao Trịnh Tiểu Vân lại có oán hận lớn như vậy với cha mẹ mình. Nhưng một người không có tình thân như vậy, dù có đắc ý nhất thời, liệu sau này có thể thuận buồm xuôi gió được không? Và một doanh nghiệp tuyển dụng một người như vậy liệu có thực sự đứng vững được trước thử thách của thị trường? Nhưng tôi biết rằng, một con người, dù có thành tựu lớn đến đâu, nếu nhân cách không đủ, thì cũng là vô ích.”

Phóng viên vừa nói, vừa để lộ ra tấm biển hiệu nhà máy sáng loáng phía sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Quay phim xong, ông Trịnh Toàn và dì Quách mong chờ nhìn về phía giám đốc Chu, người đang có mặt tại hiện trường để giám sát tiến độ. Thư ký của giám đốc Chu cảm thấy hai người này thật vô ý, tỏ vẻ vô cùng chán ghét.

Giám đốc Chu đang kéo tay phóng viên, rủ đi ăn cơm: “Thật sự cảm ơn các anh, tôi đã đặt tiệc ở nhà hàng Lâm Gia rồi, tối nay không say không về nhé.”

Người phóng viên lúc nãy còn đầy vẻ căm phẫn, nay nhanh chóng chuyển sang bộ mặt nịnh nọt. Anh ta vừa giả vờ từ chối, vừa vỗ n.g.ự.c đảm bảo.

“Ngài cứ yên tâm, kỳ này chương trình chắc chắn sẽ hot.”

Thấy cả nhóm chuẩn bị rời đi, dì Quách sốt ruột định kéo tay người thư ký. Anh ta bực bội, tiện tay ném cọc tiền trong túi vào lòng dì Quách. Dì Quách không cầm chắc, tiền suýt nữa bị gió thổi bay. Bà ta không thèm để ý đến ánh mắt của người xung quanh, vội vàng luống cuống nhặt lại.

Xác nhận trong tay có đủ 4500 đồng, bà ta mặt mày hớn hở.

“Ông Trịnh, chúng ta phát tài rồi!”

Tổng cộng 6000 đồng, nhiều tiền như vậy đủ để cả nhà sống sung túc một thời gian. Bà ta vui mừng khôn xiết, trong lòng tràn đầy đắc ý.

Trịnh Tiểu Vân không đưa con bà ta vào xưởng thì đã sao? Chỉ riêng lần này kiếm được tiền đã nhiều hơn số tiền Trịnh Tiểu Vân nộp về nhà rồi!

“Phát tài rồi, phát tài rồi.”

Bà ta mải vui mừng mà không hề nhận ra bàn tay đang nắm chặt rồi lại buông thõng trong tuyệt vọng của ông Trịnh Toàn.

Trịnh Tiểu Vân biết chuyện này là do công nhân trong xưởng kể lại. Nhà ăn có lắp TV, dạo này đơn hàng không nhiều nên TV được mở cả ba bữa. Sau này vì số người ở lại xưởng đông hơn, Nguyên Đường cũng không tiếc chút tiền điện, buổi tối cũng cho mở. TV thường chiếu từ 7 giờ đến 9 giờ tối, rất nhiều công nhân sẽ tụ tập ở nhà ăn xem.

Trịnh Tiểu Vân thường không đến, vì cô luôn bận rộn với công việc. Gần đây, Nguyên Đường còn đề nghị cô đăng ký một lớp học buổi tối.

“Xưởng trưởng Hồ vừa tốt nghiệp đấy, học được không ít thứ, rất có ích.”

Khóa học ngắn hạn của Hồ Yến đã kết thúc, Nguyên Đường có thể nhận thấy rõ ràng Hồ Yến bây giờ tự tin hơn rất nhiều. Trước đây, định vị của cô về xưởng quần áo vẫn là kiểu cũ, mẫu mã vạn năm không đổi. Khi đó, Hồ Yến không có niềm tin vào sự thay đổi, có lẽ là do bằng cấp, có lẽ là do kiến thức, khiến cô cảm thấy trước mặt mình là một bức màn vô hình, dù cố gắng thế nào cũng không thể bước qua được.

Thực ra, sau khi tham gia lớp đào tạo danh tiếng này, cô cũng không phải là giác ngộ chỉ sau một đêm. Chỉ là trong quá trình học, ngoài kiến thức, cô còn gặp gỡ rất nhiều ông bà chủ nhỏ giống mình. Có một lần trên lớp, giáo sư gọi mấy người lên chia sẻ về quá trình khởi nghiệp. Lần đầu tiên, Hồ Yến phát hiện ra, so với họ, khó khăn của mình chẳng đáng là gì.

Có người đã khởi nghiệp ba lần, đều thất bại. Lần cuối cùng may mắn kiếm được tiền, bây giờ mở một nhà xưởng, nghe lời vợ đến đây học thêm. Hồ Yến cứ nghĩ một người như vậy hẳn sẽ trầm mặc ít nói, nhưng người đó lại ung dung kể về những “thất bại” của mình trước mọi người.

“Haizz, bao năm nay tôi sớm đã hiểu ra, từ khi tôi chọn con đường kinh doanh, nó đã không phải là một con đường bằng phẳng. Tôi từ một làng chài nhỏ đi ra, nên hiểu một đạo lý: Sóng càng lớn, cá bắt được càng bán được giá cao.”

“Nguy cơ, nguy cơ, không có nguy hiểm thì làm sao có cơ hội cho những người không có xuất thân tốt như tôi?”

“Cho nên, đời người quan trọng nhất là phải lăn lộn.”

Bài diễn thuyết đầy nhiệt huyết đó như một tiếng sét, đ.á.n.h tan hết chút tự ti còn sót lại trong lòng Hồ Yến. Cô vỗ tay đến đỏ cả tay, cảm thấy thái độ sống của người đó không giống bất kỳ ai xung quanh mình.

Một người khác đứng lên, so với người đầu tiên, quá trình khởi nghiệp của anh ta bình lặng hơn. Anh ta kể lại hai bước đi rất đơn giản, đầu tiên là kiếm được một khoản ở Hải Nam, sau đó đem tiền đầu tư vào một trung tâm thương mại ở địa phương.

“Thất bại thì không có, nhưng lúc nào cũng đi trên con đường đúng đắn cũng là một áp lực rất lớn.” Không ai có thể lúc nào cũng đúng, nên anh ta luôn chờ đợi thanh gươm Damocles trên đầu mình rơi xuống.

Những con người khác nhau, có người lo âu, có người tích cực, có người lại rất thản nhiên. Hồ Yến đột nhiên phát hiện ra, cuộc đời này có khả năng chịu đựng sai lầm cao đến không ngờ, và cô hoàn toàn không cần phải bị giới hạn trong bất kỳ khuôn mẫu nào.

Sau khi bước ra bước đó, Hồ Yến như được mở ra một tầm nhìn mới. Cô tự tin hơn khi đối mặt với những công nhân cũ khuyên cô đừng thay đổi sản phẩm.

“Phải thay đổi!” Cô không cần phải đi theo lối mòn nữa.

Vì vậy, khi Nguyên Đường đến xưởng may lần nữa, cô thấy Hồ Yến đang hừng hực khí thế chỉ đạo mọi người may quần.