Nếu là người khác nghe, có lẽ họ sẽ cho rằng anh ta quá viển vông.
Nhưng đối với Nguyên Đường, cô không hề nghi ngờ mà tin rằng những ý tưởng của Hàn Vân đều vô cùng chính xác.
“Khoản đầu tư đợt đầu anh định dùng thế nào, lát nữa anh viết cho tôi một bản kế hoạch. Còn vấn đề cổ phần, anh cũng có thể suy nghĩ kỹ xem nên phân chia ra sao.”
Nguyên Đường giao toàn quyền quyết định cho Hàn Vân. Cô hiểu rõ mình hoàn toàn không am hiểu về lĩnh vực này. Hiện tại, cô đặt cược chẳng qua là vì nhìn trúng tầm nhìn của Hàn Vân.
Nhưng trong kinh doanh, có thực lực đôi khi cũng chưa chắc đã thành công. Rốt cuộc, ở kiếp trước có biết bao nhiêu nền tảng mua sắm trực tuyến ra đời, nhưng cuối cùng sống sót cũng chỉ có vài cái tên.
Biển rộng đãi cát, những gì còn lại chưa chắc đã là xuất sắc nhất, đôi khi chỉ đơn giản là may mắn nhất.
Nguyên Đường hy vọng Hàn Vân sẽ là người may mắn đó.
Hàn Vân đã chạy vạy vì chuyện đầu tư hơn nửa năm nay, cuối cùng cũng đạt được điều mình mong ước. Anh như c.h.ế.t lặng tại chỗ.
Đơn giản vậy sao?
Nguyên Đường: “Có gì phức tạp đâu? Nhưng mà…”
Cô ngập ngừng hỏi: “Tại sao anh lại tìm đến tôi? Theo lẽ thường… anh cứ nói chuyện tử tế, chắc chắn Giang Phái sẽ đầu tư cho anh chứ?”
Nhắc đến Giang Phái, Hàn Vân thở dài: “Chuyện này cũng không thể trách anh Giang…”
Anh ta kể lại hoàn cảnh khó khăn của mình.
Hóa ra hai năm trước, Giang Phái đã đầu tư vào một công ty máy tính chuyên về xây dựng hệ thống, nhưng hai năm trôi qua mà vẫn chưa có kết quả gì.
Ai ngờ ngay trước khi Hàn Vân định tìm kiếm đầu tư, công ty kia lại nảy ra ý tưởng kinh doanh mua sắm trực tuyến.
Hàn Vân nói: “Anh Giang có một nguyên tắc đầu tư, đó là mỗi ngành chỉ đầu tư vào một công ty.”
Ý tưởng mua sắm trực tuyến của công ty kia trưởng thành hơn của anh, hơn nữa ngay từ đầu họ đã tập trung vào việc mua sắm, con đường kiếm tiền rõ ràng hơn của anh rất nhiều. Vì vậy, cuối cùng Giang Phái đã chọn đầu tư cho họ.
Hàn Vân tiếp lời: “Anh Giang cũng nói, nếu tôi không tìm được nhà đầu tư, anh ấy sẽ giới thiệu cho tôi vài người khác. Nhưng tôi vẫn muốn tự mình thử một lần, nên đã đi chào mời tất cả những người tôi quen.”
May mắn thay, cuối cùng Nguyên Đường đã cho anh một tia hy vọng.
Hàn Vân vô cùng cảm kích, hứa với Nguyên Đường rằng mình sẽ nhanh chóng chuẩn bị xong hồ sơ đầu tư.
Nguyên Đường vẫn còn đang chìm trong sự ngạc nhiên khi biết Giang Phái đã đầu tư vào một nền tảng mua sắm trực tuyến. Nghe vậy, cô chỉ gật đầu.
Cũng tốt, như vậy cô sẽ không phải áy náy vì đã nẫng tay trên, làm Giang Phái vuột mất một cơ hội làm giàu.
Mùa xuân năm ấy, cuộc sống của Nguyên Đường vẫn trôi qua trong bận rộn.
Năm nay, mặc dù nhà trường vẫn phân công công việc cho sinh viên, nhưng những dấu hiệu đầu tiên của việc bãi bỏ chính sách này đã manh nha xuất hiện. Không ít bạn học của Nguyên Đường trong mùa tốt nghiệp này đã từ chối sự sắp xếp của trường để chuyển sang làm việc cho các doanh nghiệp tư nhân.
Nguyên Đường dĩ nhiên không cần phải lo lắng về những chuyện đó. Bạn cùng phòng của cô, Lâm Phỉ, cũng vậy. Trong hai năm qua, Lâm Phỉ đã mở khách sạn của riêng mình. Bây giờ khi ra ngoài, danh thiếp của cô ấy cũng ghi chức danh: Tổng giám đốc khách sạn XXX.
Vì thế, trong khi mọi người đang lo lắng, sốt sắng vì chuyện phân công hay tìm việc, Nguyên Đường và Lâm Phỉ lại có một tâm trạng vô cùng bình thản.
Hai người thậm chí còn dành thời gian cùng nhau đi ăn ở quán Tứ Xuyên cay nồng bên ngoài trường mà họ vẫn thường lui tới.
Lâm Phỉ thở dài: “Thời gian trôi nhanh thật, cứ ngỡ như mới hôm qua vào trường mà hôm nay đã tốt nghiệp rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong nháy mắt, mấy năm đại học đã qua. Cô và Nguyên Đường đều là những người bận rộn nhất.
Nguyên Đường cũng có cảm giác tương tự, nhưng khi nhìn lại quá khứ, cô cảm thấy bốn năm đại học của mình không có gì đáng để hối tiếc.
Cô đã đỗ vào trường đại học mình mơ ước, không phụ lòng nỗ lực của bản thân, như vậy là đủ rồi.
Ngoài Lâm Phỉ, trong mùa tốt nghiệp, Nguyên Đường còn nhận được một thứ khiến cô vô cùng kinh ngạc.
Thiệp mời cưới của Hoàng Hân Nam.
Năm ba và năm tư, Nguyên Đường gần như không ở ký túc xá nữa, nên cô biết rất ít về cuộc sống của Hoàng Hân Nam.
Vì vậy, khi Hoàng Hân Nam đưa tấm thiệp mời cưới này, cô suýt nữa không giữ nổi vẻ mặt bình tĩnh.
“Cậu nghĩ kỹ chưa? Thật sự muốn kết hôn sớm như vậy sao?”
Nhìn vẻ mặt như gặp phải kẻ thù của cô, Hoàng Hân Nam phì cười.
“Mấy lời này mà thốt ra từ miệng cậu thì chẳng có gì lạ cả.”
Hoàng Hân Nam dựa vào ghế, dùng tay xoắn lọn tóc.
“Thật ra trước đây tớ cũng không hiểu cậu và Lâm Phỉ. Dù có nỗ lực làm việc đến đâu, cuối cùng chẳng phải cũng phải kết hôn sao? Nếu đã vậy, tại sao không giải quyết sớm cho xong?”
Nguyên Đường nhíu mày: “Kết hôn đâu phải là việc bắt buộc trong đời, còn phải xem duyên phận và sự hòa hợp nữa chứ.”
Hoàng Hân Nam đảo mắt: “Thôi đi, miệng cậu thì nói duyên phận, nhưng với những người theo đuổi cậu, cậu còn chẳng thèm tìm hiểu sở thích của họ. Còn nói đến hòa hợp thì càng nực cười. Tớ thấy đôi khi cậu thực sự chẳng muốn kết hôn, đúng không? Cho nên từ đầu đến cuối cậu chẳng cho mình bất kỳ cơ hội nào.”
Nguyên Đường im lặng. Hoàng Hân Nam tuy thực dụng, nhưng những gì cô ấy nói đều là sự thật.
Hoàng Hân Nam nói tiếp: “Nguyên Đường, nể tình chúng ta cùng ở một ký túc xá, tớ nói một câu cậu không thích nghe nhé.”
“Tớ biết cậu và Lâm Phỉ đều có chút coi thường tớ, cho rằng tớ ham vật chất. Tớ cũng biết mình là người thế nào, nhưng thật lòng mà nói, tớ không muốn thay đổi.”
“Mỗi người có một hoàn cảnh sống khác nhau. Từ khi lớn lên, tớ đã biết mình muốn gì. Đương nhiên, cậu và Lâm Phỉ cũng vậy.”
“Chỉ là cái các cậu muốn là thành tựu, là sự nghiệp, còn cái tớ muốn là một tình yêu có lợi nhất, vừa đáp ứng được nhu cầu vật chất, vừa thỏa mãn nhu cầu tinh thần của tớ.”
“Tớ không thấy mình có gì đáng xấu hổ. Nhìn thẳng vào nhu cầu của bản thân thì có gì sai? Tớ thành thật với chính mình, nên tớ chấp nhận sự ích kỷ và thực dụng của bản thân.”
“Cậu còn nhớ Điền Mật không?”
“Thời gian bảo lưu của cô ấy đã hết, giờ đang học dưới chúng ta một khóa. Cách đây không lâu tớ có gặp, cô ấy bây giờ không còn hống hách như trước, nhưng tính tình lại có phần cực đoan.”
Thư Sách
“Cô ấy cứ lặp đi lặp lại với tớ rằng đừng tin đàn ông. Mấy hôm trước tớ sang ký túc xá khác phát thiệp mời, cô ấy kéo tớ lại nói cả buổi, tư tưởng cốt lõi chỉ có một: đừng để bị đàn ông lừa.”
Hoàng Hân Nam khẽ cười: “Không phải tớ nói xấu sau lưng, tớ chỉ muốn nói với cậu rằng, con người tốt nhất đừng sống cố chấp như Điền Mật.”
“Trên đời này ai cũng có thể sống tốt, nhưng chỉ có một loại người chắc chắn sẽ không sống tốt, đó là những người thấy người khác muốn gì thì mình cũng phải có cái đó. Bỏ qua tiếng nói trong lòng mình, cuối cùng chỉ có thể tự lừa dối bản thân mà thôi.”
Nguyên Đường im lặng một lúc lâu, cuối cùng chúc cô ấy tương lai thuận buồm xuôi gió.
Hoàng Hân Nam lẩm bẩm: “Chắc chắn rồi.”
Con đường cô ấy tự chọn, tuyệt đối sẽ không nửa đường thay đổi như Điền Mật.