Sau Khi Thức Tỉnh Không Làm Chị Cả [Thập Niên 90]

Chương 275: Chương 277



 

 

 

 

 

“Đàn anh!”

Giang Phái bị tiếng gọi này của cô làm cho bao nhiêu tâm sự cũng tan biến. Cuối cùng, anh chỉ có thể “ừ” một tiếng.

Nguyên Đường đã uống quá nhiều. Đầu óc tuy còn miễn cưỡng tỉnh táo, nhưng miệng lại có chút không nghe lời.

Cô dùng hết tài ăn nói khéo léo như khi bàn chuyện làm ăn, liên tục trò chuyện với Giang Phái.

“Đàn anh về lúc nào thế, sao không nói một tiếng để em ra đón.”

“Mấy năm ở nước ngoài thật phiền anh quá. Đợi mấy hôm nữa, em mời anh một bữa cơm.”



Giang Phái một bên cẩn thận dìu cô đi, một bên phải nghe Nguyên Đường nói đủ thứ lời khách sáo.

Hai người đi một mạch đến cổng trường, Nguyên Đường xua tay: “Đàn anh, em đến nơi rồi. Hẹn gặp lại nhé, hôm nào em mời anh ăn cơm.”

Giang Phái đột nhiên nghiêm túc: “Nguyên Đường.”

Lời muốn nói của Giang Phái nghẹn lại nơi cổ họng. Trong mắt Nguyên Đường cũng thoáng chút bối rối.

Một lúc lâu sau, Giang Phái mới tự giễu nói: “Thôi bỏ đi.”

“Tháng sau anh phải đi rồi. Đến lúc đó sẽ viết thư cho em.”

“Nhớ phải trả lời thư anh đấy.”

Nguyên Đường ngơ ngác: “Đi đâu ạ?”

Giang Phái cười: “Đại học cũng học xong, nước ngoài cũng đã đi. Ông nội nói sản nghiệp trong nhà giờ đã ổn định, bảo anh đi làm chút chuyện mình muốn.”

“Học nhiều năm như vậy, dù sao cũng phải có nơi để dùng. Anh muốn đi cơ sở làm mấy năm.”

Nguyên Đường có chút ngỡ ngàng: “Vậy công việc kinh doanh của anh…”

Giang Phái đáp: “Còn có Trương Tuyết và mọi người. Hơn nữa, công ty dù sao cũng là của cô út anh để lại, sớm muộn gì cũng phải giao lại cho Giang Nhuận. Bây giờ để cho giám đốc chuyên nghiệp quản lý mấy năm cũng không sao.”

Từ khi về nước, Giang Phái đã biết con đường tương lai của mình không thể nào bỏ lại gia đình để tùy hứng lựa chọn. Bước đi trên một con đường xa lạ như vậy, đối với anh là một thử thách, và giờ đây còn thêm một chút lưu luyến.

“Anh sẽ viết thư cho em.”

Anh lại một lần nữa nhấn mạnh.

Giang Phái thầm nghĩ, có lẽ đây cũng là ý trời, ý trời muốn anh cho cả hai một chút thời gian.

“Nhất định phải trả lời anh.”

Chu Toàn “A” một tiếng, rõ ràng là không hiểu tại sao Nguyên Đường lại hỏi như vậy.

Nguyên Đường lại tỏ ra vô cùng thành khẩn: “Tôi biết trước đây giám đốc Chu là kỹ thuật viên ngành thực phẩm công nghiệp, xưởng đồ uống cũng nhờ có ông mới ngày càng phát triển. Vì vậy, tôi muốn nghe ý kiến của ông về cửa hàng này của tôi. Đương nhiên, nếu ông có thể kể về kinh nghiệm khởi nghiệp của mình thì càng tốt.”

Chu Toàn cũng là một kỳ nhân. Kiếp trước sau khi rời Thượng Hải, ông quay về quê hương và chỉ trong ba năm ngắn ngủi đã vực dậy từ vực thẳm, kiếm được thùng vàng thứ hai. Sự nghiệp làm giàu của Chu Toàn sau này cũng bắt đầu từ kinh doanh hàng nông sản lớn, sau đó mở rộng sang nhiều ngành nghề khác, cuối cùng trở thành một ông trùm trong giới đầu tư.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nguyên Đường tin rằng một người như vậy chắc chắn có tầm nhìn xa trông rộng, vì vậy cô xem cuộc gặp gỡ này như một buổi giao lưu chuyên ngành.

Từ sau khi gặp vận rủi, Chu Toàn đã quen với thói đời nóng lạnh. Ngoại trừ vợ, những người xung quanh gần như đã bỏ đi chỉ sau một đêm, những "bạn bè" trên thương trường cũng tránh ông như tránh tà.

Rơi xuống đáy vực của cuộc đời, đôi khi không chỉ đơn giản là vài lời nói suông. Nó còn kéo theo bao nhiêu nỗi không cam lòng và oán hận, bị trói buộc bởi những ánh mắt khác thường và lời châm chọc của người khác.

Nghe Nguyên Đường nhắc đến xưởng đồ uống mà ông từng cứu vớt, những quá khứ huy hoàng ấy giờ đây như một bức tranh sơn dầu đã phai màu, không còn ai quan tâm. Chỉ còn lại ông tự tay gỡ bức tranh đó xuống tường, nhét vào hành lý cũ nát để trở về quê.

Thư Sách

Vẻ mặt Chu Toàn thoáng chút hoài niệm. Ông bắt đầu kể về quá khứ huy hoàng, càng kể càng trôi chảy.

Nguyên Đường lắng nghe say sưa. Rốt cuộc, kinh nghiệm khởi nghiệp của một ông trùm trong ngành, trong đó có rất nhiều cạm bẫy, đều là những bài học quý giá có ý nghĩa cảnh tỉnh đối với cô.

Chu Toàn vừa kể vừa ăn. Món lẩu cay vừa vào miệng đã mang đến hương vị thơm cay đậm đà quen thuộc. Chu Toàn cảm thấy vị giác vốn đã tê liệt của mình trong suốt thời gian qua như được đ.á.n.h thức. Vị cay nồng kích thích dạ dày đang đói cồn cào của ông.

Nguyên Đường đã quen với tay nghề của chú Trâu nên không cảm thấy gì đặc biệt. Nhưng Chu Toàn thì lại tấm tắc khen ngon.

Hai người trò chuyện rất hợp ý. Khi kết thúc, đồ ăn trên bàn đã hết sạch. Chu Toàn thậm chí còn ăn hết một phần lẩu cay rồi gọi thêm phần nữa.

Khi đã no đến không thể động đậy, nhân lúc cô Trâu đến dọn bát đĩa, Chu Toàn quan sát một lượt cách bài trí trong ngoài của quán.

“Tổng giám đốc Nguyên, cô có hứng thú mở rộng cửa hàng nhỏ này theo hình thức nhượng quyền không?”

Chu Toàn nói rất nhanh nhưng lời lẽ lại rất mạch lạc.

“Nếu mở nhượng quyền, sẽ nhanh chóng phủ sóng thị trường. Cô có thể kiểm soát nguyên liệu và công thức. Sau khi thương hiệu nổi tiếng, có thể kết hợp trực tiếp cửa hàng vịt và cửa hàng lẩu cay. Cô có thể giữ lại cửa hàng vịt làm cửa hàng kinh doanh trực tiếp, và mỗi đối tác nhượng quyền đều phải đồng ý cho cô mở một cửa hàng đồ ăn chín kinh doanh trực tiếp bên cạnh…”

Nguyên Đường sững người một chút, nhưng cô nhanh chóng hiểu ra mấu chốt vấn đề.

Phương pháp mà Chu Toàn đề xuất có tính khả thi rất cao. Mô hình cửa hàng lẩu cay rất dễ bắt chước, dù tạm thời không mở nhượng quyền cũng sẽ nhanh chóng bị sao chép. Chẳng bằng cứ mở ra rồi hạ thấp phí nhượng quyền, đó là cách nhanh nhất để quảng bá thương hiệu.

Việc lựa chọn địa điểm và xây dựng một cửa hàng kinh doanh trực tiếp rất phiền phức, nhưng nếu mở trực tiếp cửa hàng đồ ăn chín ngay cạnh quán lẩu cay, cô sẽ tiết kiệm được quá trình chọn địa điểm.

“Thậm chí cô có thể đưa ra một hình thức nhượng quyền kết hợp, đó là chia ra vài mét vuông trong cửa hàng lẩu cay để bán đồ ăn chín. Như vậy, chi phí của cô có thể được giảm thiểu hơn nữa.”

Nguyên Đường thầm kinh ngạc, Chu Toàn đã cho cô một ý tưởng hoàn toàn mới.

Trước đây, dù đã chuẩn bị cho việc chuyển sang làm đồ ăn vặt cao cấp, nhưng cô vẫn chưa biết phải xử lý mảng vịt ướp và lẩu cay này như thế nào.

Cửa hàng lẩu cay vốn là một lựa chọn bổ sung cho cửa hàng đồ ăn chín và vịt ướp chân không. Sau khi hai cửa hàng của cô nổi tiếng, ở Thượng Hải đã có không ít cửa hàng bắt chước.

Bản thân mô hình này không có hàm lượng kỹ thuật cao, cũng không có công nghệ độc quyền. Thậm chí, những việc lặt vặt trung gian cũng đủ phiền phức.

Chưa kể, mỗi tháng chỉ riêng việc kế toán cũng đã tìm đến cô rất nhiều lần.

Không vì lý do gì khác, chỉ vì sổ sách của mảng cửa hàng lẩu cay quá lộn xộn.

Vừa vụn vặt vừa lợi nhuận thấp, Nguyên Đường thậm chí đã cân nhắc việc từ bỏ mảng này, bán thẳng những nguyên liệu thừa với giá cực thấp cho các gánh hàng rong.

Nhưng những lời của Chu Toàn không nghi ngờ gì đã cho cô một góc nhìn mới.

Nguyên Đường nhanh chóng hình dung ra những việc cần làm tiếp theo. Mảng kinh doanh lẩu cay này nhất định phải được tách ra. Nếu cứ để nó lẫn lộn với mảng kinh doanh chính, sau này sẽ còn nhiều rắc rối hơn.