Sau Khi Thức Tỉnh Không Làm Chị Cả [Thập Niên 90]

Chương 277: chương 279



 

 

 

 

 

 

“Tổng giám đốc Nguyên, chúng ta về nhà tôi trước đã.”

Ngôi nhà cũ nằm sâu trong làng, dù cũ kỹ, nhưng ít ra vẫn còn chỗ để nghỉ ngơi. Về đến nơi này, họ có thể tranh thủ nghỉ chân một chút.

“Chiều nay tôi sẽ dẫn mọi người đi gặp trưởng thôn.”

Chu Toàn luôn có một lòng nhiệt huyết, không phải vì sĩ diện hay thể diện, mà anh thực sự muốn bà con quê nhà đều có một cuộc sống tốt hơn.

Thế nhưng, nhiệt huyết vừa đến cổng nhà đã bị dội một gáo nước lạnh.

Cánh cổng nhà cũ bị người ta cạy khóa, đồ đạc trong nhà vương vãi khắp nơi. Rõ ràng là đã bị trộm đột nhập.

Vợ chồng Chu Toàn nhìn cảnh tượng trước mắt, cả hai đều sửng sốt xen lẫn phẫn nộ.

Họ không sống trong làng, cha mẹ hai bên cũng đã qua đời từ lâu, nhưng vẫn còn chút họ hàng và người quen cũ. Không nói đâu xa, chỉ riêng sau khi nhà máy bán hàng trực tiếp, nhiều thanh niên trong làng, cứ đến tuổi là lại lên Thượng Hải vào làm trong xưởng của  ông.

Ngày thường, chỉ cần trong làng có việc, dù xa xôi thế nào, vợ chồng ông cũng không bao giờ ngoảnh mặt làm ngơ.

Dưới sự đối đãi tử tế như vậy, hình ảnh chiếc khóa bị phá nát trước mắt như một lời chế giễu cay độc.

Vợ Chu Toàn giận đến tối sầm mặt mày. Nếu không có người ngoài ở đây, chắc chắn  bà đã mắng Chu Toàn một trận nên thân.

Trước đây,  bà đã khuyên  ông không biết bao nhiêu lần là đừng cứ tùy tiện cho tiền người ta, nhưng  ông chưa bao giờ nghe. Giờ thì hay rồi, nhìn xem chiếc khóa cửa mục nát này cùng căn nhà tan hoang kia.

Cảnh tượng này hoàn toàn khác với những lần họ trở về, nhà cửa luôn sạch sẽ, gọn gàng.

Đây là quê hương, là nơi những người đồng hương mà  ông vẫn hằng nhớ nhung muốn quay về!

Lúc họ giàu có, ai trong làng cũng kính nể ba phần. Giờ gặp chuyện, chút tiền bạc ngày trước ông đã cho đi lại chẳng có lấy một người nhớ ơn!

Chu Toàn sao lại không hiểu tâm tư của vợ, chỉ là những suy nghĩ tốt đẹp mà Nguyên Đường vừa khơi dậy trong  ông lúc này cũng vơi đi phân nửa.

Nguyên Đường khoanh tay, thản nhiên nhìn quanh sân.

Chu Toàn định lên tiếng xin lỗi thì Nguyên Đường xua tay: “Chắc lát nữa sẽ có người đến thôi, chúng ta cứ chờ đã.”

Chu Toàn cười khổ một tiếng. Với chiếc xe hơi lịch lãm, nổi bật của Nguyên Đường đỗ ở đây, làm sao  ông lại không biết chuyện gì sắp xảy ra tiếp theo?

Quả nhiên, rất nhanh sau đó trưởng thôn cùng vài người cán bộ nhỏ chạy vội tới.

Trong nhóm người đó, còn có mấy người họ hàng xa bên nhà Chu Toàn.

Những lần gặp mặt trước, Chu Toàn đều phải hỏi thăm vài câu với các chú, các bác, rồi tặng quà cáp. Nhưng hôm nay, Chu Toàn lặng im không nói gì.

 Ông không chỉ không nói gì, mà còn không giới thiệu Nguyên Đường là ai.

Trưởng thôn chạy đến trước mặt rồi khựng lại, ánh mắt đầy vẻ dò xét, nhưng cố tình vợ chồng Chu Toàn lại không ai đáp lời ông.

Ông  ta vừa nhìn vào sân nhà, không khỏi đỏ mặt tía tai.

“Toàn  Tử, hôm qua chú đã định gọi điện thoại cho con để nói rồi… Con đừng để bụng, chuyện là mấy hôm trước con trả lương chậm, mấy cái nhà hỗn xược trong làng nói là không có tiền mua phân bón, nên mới sinh ra cái ý đồ xấu này…”

Trưởng thôn nói mà cảm thấy mặt nóng bừng lên, đã lớn tuổi rồi mà còn phải đi giải quyết hậu quả cho mấy cái đứa không nên thân này, quả là mất mặt quá đi.

“Chú đang định nói, nếu con đã về thì qua nhà chú ở vài hôm đi. Chú đã bảo họ trả lại đồ rồi, nhân cơ hội này sửa sang lại nhà cửa cho con ở được đàng hoàng hơn…”

Phía sau trưởng thôn, có người nháy mắt với bạn đồng hành.

Mọi người đều co rúm lại, không dám nói nhiều lời, chỉ cần có mắt đều có thể nhìn ra là Chu Toàn đang rất giận.

Cũng phải, mấy nhà kia trong làng quá đáng thật.

Chu Toàn giờ đây dù có sa cơ thất thế, nhưng hồi phát đạt đã giúp đỡ mọi người không ít.

Nếu không phải Chu Toàn cần người, lũ trẻ trong làng làm gì có cơ hội ra ngoài kiếm tiền?

Lũ trẻ mấy nhà kia, nói công bằng là chẳng ra gì. Hồi đi học thì suốt ngày quậy phá, người như vậy đừng nói là đưa đi trong huyện tìm việc, ngay cả trong làng cũng chẳng mấy ai ưa.

Sau này, mấy nhà đó phải cầu xin đến chỗ Chu Toàn, anh mới tạo công ăn việc làm cho con cái họ.

Mọi người nghĩ, Chu Toàn cần người, lại trả lương tháng không ít, đã là quá tử tế với những người này rồi.

Nhưng mấy nhà đó không biết điều, được một lại muốn mười, được mười lại muốn trăm. Đặc biệt là lũ trẻ sau khi ra ngoài mở mang tầm mắt, về lại cứ suốt ngày ca thán về việc kỹ thuật viên nhà máy lấy lương cao hơn.

Nếu là bậc trưởng bối hiểu chuyện, chắc chắn sẽ khuyên con cái rằng người ta làm công việc kỹ thuật, lương cao là điều hợp lý. Nếu con muốn kiếm nhiều tiền như vậy, thì tự đi học mà làm kỹ thuật viên đi.

Đáng tiếc, mấy nhà này lại khác, vừa nghe con cái nói Chu Toàn có người trả lương cao, lập tức bất bình lên.

“Thế này là thế nào? Mày chạy xa như vậy đi làm cho hắn, hắn đã chiếm được lợi ích từ mày, tại sao lại có thể trả lương cho người khác cao như vậy, còn trả cho chúng ta thấp?”

Mấy lời đó ban đầu chỉ là nói bâng quơ, nhưng người lớn trong nhà khích bác vào, họ cũng càng lúc càng cố chấp.

Đúng vậy, đây rõ ràng là họ hàng trong làng, gọi một tiếng chú, cớ gì lại trả cho người khác cao như thế, trả cho mình thấp như vậy?

Sự bất bình này chưa kịp lớn thành xung đột nhỏ thì Chu Toàn phá sản.

Sau khi phá sản, Chu Toàn không trả được lương công nhân, cuối cùng miễn cưỡng trả trước cho kỹ thuật viên, nghĩ rằng những người còn lại đa phần là người nhà, khất nợ một thời gian rồi trả cũng được.

Nhưng chính những người này lại là những người gây rối ầm ĩ nhất ở nhà máy.

Tinh thần Chu Toàn bị suy sụp một nửa từ lúc đó. May mắn là Nguyên Đường đã mua lại nhà máy với một mức giá khá cao, nhờ vậy   ông mới tạm thời thở phào nhẹ nhõm.

Chẳng qua Chu Toàn không ngờ rằng,  ông về đến quê hương lại còn có một món quà bất ngờ như thế này.

Thư Sách

Lời giải thích của trưởng thôn quá nhạt nhẽo, nhưng Chu Toàn vẫn có thể hình dung được tình hình cụ thể.

Chắc chắn là lúc  ông chưa trả hết lương cho mấy nhà kia, người lớn nghe tin  ông phá sản, nghĩ ông sẽ không trả được, liền vội vàng chạy đến nhà cướp đồ đạc.

Dương Viên, vợ Chu Toàn, không nhịn được nữa. Cô không thèm nhìn Chu Toàn một cái, mà chĩa thẳng sự bực bội vào trưởng thôn.

“Chú ơi, nhà chú chúng cháu không ghé được đâu. Nếu chú có lòng, thì hối thúc người ta, mau chóng trả lại đồ đạc cho cháu.”

“Tiền lương chúng cháu nợ đã trả hết rồi. Hơn nữa, số tiền lương thiếu nợ trước đây cũng chỉ hơn một trăm đồng mỗi người thôi, còn TV, tủ lạnh, máy giặt nhà cháu cộng lại thì đắt hơn nhiều.”

“Hôm nay chúng cháu không có chỗ ở. Trường học trong thôn buổi tối không có ai ở phải không ạ? Vợ chồng cháu ở nhà thờ tổ cũng được, ở trường học cũng được. Dù sao lúc trước chúng cháu cũng đã tốn tiền rồi, ở nhà thờ tổ chắc tổ tiên cũng không trách tội đâu nhỉ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bị nói thẳng vào mặt, trưởng thôn chỉ muốn độn thổ.

Ông thừa nhận, từ khi tin vợ chồng Chu Toàn phá sản lan truyền, ông cũng có phần sơ suất.

Nhưng trời đất chứng giám, ông tuyệt đối không phải là người trước sau bất nhất, coi thường người nghèo.

Chu Toàn là một thanh niên có triển vọng trong làng, có thể nói là người có năng lực hiếm có.

Dù chỉ là gặp nạn tạm thời, nhưng ông biết rõ cậu thanh niên này, sẽ không chịu thất bại mãi mãi, biết đâu sau này lại phất lên thì sao?

Cho nên ngay từ đầu ông đã không có ý định làm khó dễ vợ chồng họ.

Nhưng một mình ông nói đâu có được?

Trình độ văn hóa của người dân trong làng chỉ có thế, ghen ghét người giàu, cười nhạo kẻ thất bại là chuyện thường. Vợ chồng Chu Toàn sống quá tốt, không ít người trong làng thầm ghen tị.

Và đây, Chu Toàn vừa gặp chuyện, mấy nhà kia liền không kịp chờ đợi mà đi lấy đồ đạc.

Hôm đó ông vừa hay đi vắng. Khi trở về, ông đã thấy cảnh tượng như thế này. Ông cũng đã thúc giục trả lại, nhưng mấy nhà kia lại mặt dày mày dạn, không biết xấu hổ.

Ông nghĩ nên chờ đợi một chút, ai ngờ vợ chồng Chu Toàn lại về nhanh như vậy?

Bây giờ, nói gì cũng chỉ khiến ông có vẻ sơ suất, thiếu trách nhiệm, trước sau bất nhất.

Trưởng thôn bị Dương Viên nói cho khó xử, Chu Toàn lau mặt, kéo vợ ra phía sau.

Anh đứng ra giữ thể diện cho mọi người.

“Chú ơi, đây là giám đốc lớn đến khảo sát ở làng mình. Lát nữa còn có cả đoàn kỹ thuật cũng sẽ đến. Chú sắp xếp giúp cháu, tìm một nơi nào đó có thể ở lại là tốt nhất. Dạo gần đây họ bận lắm, tốt nhất là đừng để ai làm phiền.”

Trưởng thôn mừng rỡ khôn xiết: “Đến khảo sát? Tốt, tốt, tốt, chú đi sắp xếp ngay đây!”

Ông chẳng hề nghi ngờ gì về lời nói của Chu Toàn, đừng nhìn cô gái kia trẻ tuổi, nhưng cô ấy lái xe hơi xịn!

Phải biết, ngay cả chiếc xe Chu Toàn từng lái trước đây cũng không bằng cấp chiếc xe của cô ấy!

Trưởng thôn nở nụ cười lấy lòng, chào hỏi Nguyên Đường: “Tôi sẽ sắp xếp ngay, đảm bảo mọi người sẽ ở thoải mái, dễ chịu.”

Dương Viên hằm hằm đi thẳng vào nhà, đóng sầm cánh cửa đã bị phá khóa, tạo ra tiếng động vang trời.

Nguyên Đường cười một tiếng rồi cũng đi theo Dương Viên vào trong.

Trưởng thôn thấy hai người đi rồi, cẩn thận kéo tay áo Chu Toàn.

“Toàn  Tử, chú…”

Ông muốn nói rằng mình đã thực sự khuyên can, nhưng không có kết quả. Ông muốn Chu Toàn đừng để những chuyện nhỏ nhặt này trong lòng, mấy cái đứa vô học đó, có đáng để chí khí hay không?

Giờ đây, giám đốc lớn đã đến, rõ ràng là do vợ chồng họ mời về, mấy nhà kia dù có làm gì đi chăng nữa, giờ cũng phải ngoan ngoãn mang đồ vật đến trả.

Nếu đã như vậy, thì bỏ qua đi thôi.

Nhưng những lời muốn nói của ông đều bị Chu Toàn ngăn lại.

Chu Toàn: “Chú, chú không cần nói đâu, cháu hiểu hết. Chú bảo họ trả lại đồ đạc ngay hôm nay là được.”

Lòng trưởng thôn thót lại.

“Toàn  Tử, con đừng để bụng nhé, người xấu chỉ là số ít thôi. Con xem trong làng có biết bao nhiêu hộ gia đình, mọi người đều nhớ ơn con, chỉ có mấy hộ hỗn xược kia làm chuyện này thôi.”

Chu Toàn không nói gì.

Đúng là chỉ có mấy nhà kia đến cướp đồ của anh, nhưng những người khác thì sao, họ đứng nhìn sao?

Anh Chu Toàn không phụ lòng bất kỳ ai, nên không hổ thẹn với lương tâm. Nhưng tại sao lúc nãy những người đó không một ai dám đứng ra bênh vực?

E rằng chính họ cũng cảm thấy khoanh tay đứng nhìn là một chuyện thiếu đạo đức.

“Chú, cháu đi tiếp đãi khách trước đã.”

Trưởng thôn duỗi tay ra rồi lại co vào, ông muốn níu kéo Chu Toàn để hỏi về lai lịch của bà chủ lớn này, nhưng dáng vẻ hiện tại của Chu Toàn khiến ông lo lắng không yên.

Nếu Chu Toàn thực sự giận dữ, liệu lần làm ăn này có thất bại không?

Trưởng thôn mong ngóng nhìn Chu Toàn, hy vọng anh nói điều gì đó để trấn an ông.

Nhưng Chu Toàn im lặng, cùng với tài xế xách hành lý xuống từ xe.

Những người đi theo trưởng thôn gãi gãi đầu, lúc này mới nhanh mắt muốn tiến lên giúp đỡ.

Chu Toàn khách sáo từ chối: “Không cần đâu, đồ đạc không nhiều.”

Đúng là không nhiều, đồ đạc của vợ chồng anh chỉ có mấy cái rương, ngược lại Nguyên Đường đi công tác, mang theo hai cái vali hành lý lớn.

Chu Toàn dỡ đồ xong, thấy cửa đã bị phá nên đơn giản bảo tài xế lái xe vào thẳng sân nhà mình.

Trưởng thôn dẫn theo người, vào trong thì không tiện mà đứng ngoài cũng không xong.

“Chú ơi, chú nói xem, có phải Toàn nó giận thật rồi không…”

Lúc này người trong làng cũng cảm thấy xấu hổ. Giá mà ngày đó nên ngăn cản họ lại.

Giờ thành ra thế này… Haizz.

Trong lòng trưởng thôn cũng nén một cục tức, chỉ là không thể trút cơn tức này vào khổ chủ.

“Đi!”

“... Đi đâu ạ?”

Trưởng thôn: “Dọn đồ.”

Ông tin Chu Toàn, dù anh có không vui đến mấy, việc anh dẫn người về đây đã chứng tỏ trong lòng anh vẫn còn nghĩ đến bà con lối xóm.

Ông không thể bỏ lỡ cơ hội này.