Lần này, cả nhà họ Hồ đều xuất phát. Hồ Thanh và Phạm Quyên dẫn theo cậu con trai 6 tuổi Hồ Khải Hoàn trên tay Hồ Thanh còn xách hai cái ba lô rất to. Hồ Khải Hoàn còn bé đã bám tay Phạm Quyên, miệng líu lo đòi ra đài phun nước ở cổng sân bay chơi.
Phạm Quyên lần đầu đi máy bay, cảm giác say xe làm cô ta khó chịu vô cùng, thế mà con trai lại cứ quấy. Bị con kéo càng lúc càng thấy buồn nôn, cô chỉ muốn nôn thốc nôn tháo.
Vợ chồng Hồ Minh cũng đi cùng con. Tô Hồng mặc một bộ váy thường ngày nhẹ nhàng, tay nắm cô con gái nhỏ xinh xắn, khuôn mặt như tạc từ ngọc, nhìn là biết thừa hưởng vẻ đẹp từ Tô Hồng.
Tô Hồng cầm túi nhỏ của con gái Hồ Tinh, trên túi in hình hoạt hình xinh xắn. Hồ Minh đi một mình bên cạnh, hai tay cũng không rảnh rang.
Người đầu tiên phát hiện ra Hồ Yến và Nguyên Đường là Phạm Quyên.
Phạm Quyên đang buồn nôn khó chịu, mắt cứ nhìn chằm chằm ra xa, chỉ muốn tìm một thùng rác để nôn cho đã. Đúng lúc đó, cô nhìn thấy Hồ Yến và Nguyên Đường.
Mắt bà Hồ hiện giờ đã kém, nghe Phạm Quyên nói liền vội vàng hỏi ở đâu.
Phạm Quyên chỉ tay về phía xa: “Kia chẳng phải là?”
Một cô gái trẻ đứng bên lề đường, người kia tựa vào một chiếc xe trông rất sang trọng – nhìn dáng người và hình dáng, không phải Hồ Yến và Nguyên Đường thì là ai?
“Không phải đâu.”
Bà Hồ chỉ nhìn đại khái, lập tức phủ nhận. Bà lạ lùng nhìn cô con dâu cả, thầm nghĩ con dâu mình chắc bị choáng rồi. Nghĩ mà xem, dù con gái có làm ăn tốt đến mấy, sao có thể mua nổi chiếc xe đắt tiền như vậy?
Phạm Quyên hơi choáng váng. Nghe bà Hồ nói không phải, trong lòng cô ta cũng lăn tăn. Cô ta nhìn kỹ một lần nữa, trực giác mách bảo cô gái kia chính là Hồ Yến, nhưng lý trí lại thấy lời bà Hồ nói cũng hợp lý.
Hồ Yến năm nay mới bao nhiêu tuổi? Đầu hai mươi thôi chứ, sao có thể trẻ tuổi như thế đã mua được chiếc xe đắt tiền?
Chiếc xe kia trông quá oai vệ, bốn cái vòng tròn ở phía trước—cô ta biết đó là xe Audi, nhìn là biết không hề rẻ.
Không do dự như bà Hồ và Phạm Quyên, Hồ Thanh và Hồ Minh lại nhận ra ngay người đứng bên kia chính là Hồ Yến. Hồ Minh còn đỡ, ngoài ngạc nhiên còn có chút vui mừng.
Anh ta mở miệng gọi vài tiếng "Yến Yến".
Hồ Yến cũng thấy mọi người, lập tức cùng Nguyên Đường đi về phía này.
Nhìn bóng dáng em gái dần tiến lại, Hồ Thanh lại càng trầm mặc. Anh xách mấy cái túi lớn, cảm thấy lúng túng, tự ti không biết phải làm sao.
Chuyến đi Thượng Hải lần này là do Phạm Quyên gợi ý, và cuối cùng Hồ Minh là người quyết định.
Anh ta vốn dĩ không hề nghĩ tới việc này.
Chỉ là Phạm Quyên cứ nói bây giờ cuộc sống mọi người đều tốt lên, nên đi ra ngoài du lịch để mở mang tầm mắt. Hơn nữa, Hồ Yến đi Thượng Hải mấy năm nay không chịu về nhà, dù sao cũng là em chồng, nên đến thăm một chuyến. Sợ nó ở ngoài lại tùy tiện lấy chồng, sau này không may gửi gắm lầm người.
Hồ Thanh hiểu rõ ý đồ thực sự của vợ.
Mọi chuyện bắt nguồn từ việc năm ngoái anh ta cuối cùng cũng tích cóp đủ tiền, mua được một căn hộ ở thành phố Thái Châu, giúp Phạm Quyên cuối cùng cũng thoát khỏi cảnh ở huyện lỵ để lên thành phố.
Tuy nhiên, so với nhà Hồ Minh, căn hộ này vẫn còn nhỏ.
Hồ Minh từ khi làm thầu nhỏ, đã nhanh chóng nắm bắt được vài dự án công trình. Ban đầu là xây trường học, bệnh viện, sau này anh ta cùng mấy người bạn mạnh dạn lập hẳn một công ty xây dựng.
Họ mua vài khu đất ở Thái Châu và xây dựng nhà ở thương mại để bán.
Anh ta không đẹp trai nhưng biết cách nói chuyện và làm việc, mấy năm nay đã trở thành một ông chủ nhỏ có tiếng ở địa phương.
Ngay lúc Hồ Thanh mua căn hộ chung cư ở Thái Châu, Hồ Minh đã bắt đầu đổi nhà. Ở khu chung cư cao cấp nhất Thái Châu, Hồ Minh là chủ đầu tư, tự mình giữ lại một căn biệt thự nhỏ mà anh ta rất ưng ý.
Phạm Quyên cứ nghĩ mình về thành phố thì cuối cùng cũng ngang hàng với cô em dâu, ai ngờ em dâu lại vượt lên một bậc, giờ người ta không ở chung cư nữa, mà chuyển sang biệt thự nhỏ!
Phạm Quyên tức giận, cãi nhau với Hồ Thanh. Cãi đi cãi lại, tư tưởng cốt lõi vẫn là một: Hồ Thanh không đủ cố gắng, không cho cô ta một cuộc sống tốt.
Không thể so sánh với em dâu, cục tức trong lòng Phạm Quyên cứ nghẹn lại, không sao xả ra được.
Cuối cùng nghĩ đi nghĩ lại, cô cảm thấy mình nhất định phải hơn cô em chồng Hồ Yến.
Nghĩ đến mấy năm nay, Hồ Yến bỏ nhà cửa chạy lên Thượng Hải, vẫn luôn không về nhà, chắc là vì ở ngoài không làm ăn nên hồn, nên không dám về chăng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nói về người Phạm Quyên ghét nhất, Hồ Yến và Tô Hồng đều đứng đầu.
Tô Hồng chẳng làm gì mà cuộc sống vẫn tốt hơn cô ta. Cái vẻ làm phú thái thái (vợ ông chủ giàu) hài lòng, sung sướng của Tô Hồng khiến Phạm Quyên nhìn lần nào cũng ghen tị.
Còn Hồ Yến thì quá đa tâm, từ lúc cô ta về làm dâu, nó đã đề phòng cô ta người chị dâu này.
Giờ không thể so với Tô Hồng, ít nhất cũng phải so được với Hồ Yến chứ?
Thế là, Phạm Quyên lôi kéo mẹ chồng ra sức thuyết phục. Ý chính là khuyên bà cụ nên đi thăm con gái.
“Giờ nhà mình cũng khá giả rồi, nhỡ đâu Yến Yến ở ngoài không làm nên trò trống gì, mẹ cũng khuyên nó mau chóng về. Tuổi nó hơn hai mươi rồi, anh cả anh hai kiểu gì chẳng tìm được mối tốt cho nó. Chúng ta cứ sống sung sướng ở thành phố, chẳng phải tốt hơn sao?”
Lời này đúng là chạm vào lòng bà Hồ.
Mấy năm Hồ Yến bỏ đi, nó cũng không cãi nhau với bà nữa, lễ Tết vẫn có thăm hỏi.
Nhưng bà Hồ vẫn cứ lo lắng. Giờ cháu trai, cháu gái trong nhà đều có cả, chỉ còn mỗi Hồ Yến là chưa yên bề gia thất.
Nếu chưa thấy Hồ Yến lấy chồng, bà luôn cảm thấy nhắm mắt không yên.
Nhưng mỗi lần bà định nói chuyện này, Hồ Yến lại viện cớ công việc bận rộn rồi cúp máy.
Bà Hồ cũng muốn hỏi Hồ Yến làm công việc gì, nhưng Hồ Yến chỉ nói đơn giản là làm trong xưởng.
Bà Hồ càng lo lắng hơn. Bây giờ người đi làm ăn xa nhiều, ai cũng biết trong nhà máy có nhiều cậu trai tỉnh lẻ. Nhỡ Hồ Yến phải lòng một người nơi khác, lấy chồng xa thì làm sao?
Bà Hồ sốt ruột, nhưng cách xa ngàn dặm, không quản được, không nhìn thấy, chỉ có thể lo suông.
Thư Sách
Phạm Quyên vừa nói, bà liền động lòng, bèn bóng gió hỏi ý Hồ Minh.
Hồ Minh mấy năm nay kiếm được nhiều tiền, thường ngày cũng bắt đầu tỏ vẻ người có văn hóa, tu thân dưỡng tính.
Rõ ràng không uống trà, nhưng trong nhà lại bày một cái bàn trà to đùng. Thường ngày không cùng người đi Nông Gia Lạc thì cũng hẹn nhau đi câu cá. Sau khi có tiền, ngay cả lòng hiếu thảo cũng có vẻ tăng lên nhiều.
Bà Hồ vừa nói, anh ta liền đồng ý.
Ban đầu định là anh ta và Hồ Thanh đưa mẹ đi, ai ngờ Tô Hồng đột nhiên cũng nói muốn đi, còn muốn mang cả Hồ Tinh theo.
Thế là Phạm Quyên cũng không chịu kém cạnh, xin nghỉ cho con trai, cả nhà rầm rộ lên đường đến Thượng Hải.
Cả nhà đến thăm Hồ Yến, nhưng mỗi người lại mang một tâm tư khác nhau.
Nếu nói ai không muốn đến nhất, người đó chính là Hồ Thanh.
Hồ Thanh bất động thanh sắc giấu cái túi trên tay ra phía sau. So với nhà Hồ Minh tay không đi tới, Phạm Quyên vì là lần đầu đi máy bay nên không chắc phải mang theo gì, hơn nữa cô luôn muốn giữ thể diện nên đã gói mấy cái túi lớn.
Bên trong đủ thứ thượng vàng hạ cám, đặc biệt là quần áo của Hồ Khải Hoàn, mang theo một lúc mấy chục bộ.
Đống hành lý này đã gây phiền toái lớn trước khi làm thủ tục. Hành lý nhà Hồ Minh vừa vặn có thể xách lên, không cần ký gửi. Đồ của Phạm Quyên dĩ nhiên phải ký gửi, phí ký gửi tính ra không ít tiền, khiến Phạm Quyên xót ruột than vãn suốt đường.
Hồ Thanh cảm thấy mất mặt, dọc đường đi không nói năng gì. Dù sao tiền đã tiêu, Phạm Quyên có xót cũng chỉ nói miệng thôi.
Nhưng đến nơi, anh ta mới thấy khó chịu. Vì phải lấy hành lý, họ ở trong đó thêm một tiếng. Sau đó anh ta xách hai cái túi to trông rất quê mùa kia, chỉ cảm thấy lạc lõng với sân bay Thượng Hải sáng sủa, hiện đại.
Hồ Thanh lúng túng, Phạm Quyên như bị sét đánh, và Hồ Minh thì vui vẻ. Khi Hồ Yến và Nguyên Đường bước đến, khung cảnh đó trở thành một bức tranh khiến Hồ Yến cảm khái muôn vàn.
Đôi mắt đục ngầu của bà Hồ rưng rưng khi nhìn thấy Hồ Yến.
“Mẹ, anh cả, anh hai, chị dâu cả, chị dâu hai.”
“Con còn nhớ mình có một người mẹ đấy à.”
Bà Hồ mở miệng đã là lời hờn tủi.
Hồ Minh vội vàng kéo mẹ một cái, rồi chuyển hướng câu chuyện.
“Yến Yến, thấy em sống tốt, cả nhà yên tâm rồi. Lâu rồi không gặp, chúng ta về khách sạn sắp xếp đã, có gì đợi đến khách sạn rồi nói.”
Ở nơi đông người qua lại, lẽ nào lại muốn em gái và mẹ làm một màn đại hòa giải thế kỷ?