Sau Khi Thức Tỉnh Không Làm Chị Cả [Thập Niên 90]

Chương 298:



 

 

 

Vì thế, mỗi năm cô đều phải đến ở lại một thời gian. Một là để xem môi trường sinh hoạt của các con, và tìm xem có chỗ nào có thể cải tiến không. Hai là để giám sát người quản lý trường học, phòng ngừa tình huống điều kiện sinh hoạt của các con không tốt.

Cho nên việc Giang Phái bảo cô dẫn Giang Mang đi, tuy có thể, nhưng cô nhất định phải “tiêm phòng” trước cho Giang Mang.

“Con đi rồi phải cùng làm việc với mẹ.”

“Phải vào bếp phụ giúp, còn phải quét dọn vệ sinh cho các anh chị, và giữa chừng không được than khổ, than mệt.”

Giang Mang hơi mong đợi: “Thế con có được ăn bánh kem nhỏ không?”

Nguyên Đường: “Không có bánh kem nhỏ, cũng không có đồ ăn vặt, chỉ có thể ăn cơm.”

Giang Mang có chút do dự: “Thế... Thế có được ăn thịt không?”

Nguyên Đường cười: “Có thể ăn.”

Giang Mang suy nghĩ một lát, cuối cùng hạ quyết tâm: “Con muốn đi!”

Cô bé chưa từng đi thăm quê nhà của mẹ.

Cô bé từng đi thăm nhà lúc nhỏ của ba, nhưng cô bé không thích lắm, vì ông nội lúc nào cũng lạnh mặt nhìn cô bé, còn người nên gọi là bà nội sau kia thì nói bóng nói gió hỏi mẹ cô bé kiếm được bao nhiêu tiền.

Giang Mang còn rất chán ghét mấy người cô, chú họ hàng kia, họ cười nói, nhưng nhìn lại căn bản không thích cô bé.

Họ hàng bên ba, cô bé thích nhất chính là chú Giang Nhuận!

Đáng tiếc chú Giang Nhuận hiện tại rất bận, bận rộn giống như dì Hồ Yến.

“Mẹ ơi, con có thể mang gì đi không? Có thể mang Đa Đa đi không?”

Thấy con gái nôn nóng muốn mang mèo về nông thôn, Nguyên Đường nhanh chóng từ chối: “Không được, Đa Đa xuống nông thôn sẽ chạy mất, con sẽ không bao giờ gặp lại nó nữa.”

“Con quên bộ dạng của Đa Đa khi mới về nhà chúng ta sao?”

Nguyên Đa Đa là từ mèo hoang trở thành mèo nhà. Lúc Giang Mang hơn một tuổi, cô bé vừa mới biết kéo tay người lớn đi lại khắp nơi, thì đã phát hiện một con mèo hoang thoi thóp trong bụi cỏ. Giang Mang không màng gì đã định đưa tay ra ôm, vẫn là Giang Phái nhanh tay lẹ mắt bế cô bé lên, sau đó bảo dì giúp việc cho mèo vào hộp, đưa đến bệnh viện chữa trị xong mới mang về nhà.

Nguyên Đường không chắc Giang Mang còn nhớ bộ dạng của Nguyên Đa Đa lúc lang thang không, nhưng việc mang mèo về là không thể.

Chân sau của Nguyên Đa Đa bị thương, hiện tại đã không thể tự mình sinh tồn được nữa.

Cũng may Giang Mang còn tính nghe lời, vừa nghe mẹ nói liền buông Nguyên Đa Đa ra: “Vậy thôi ạ!”

Cô bé đương nhiên nhớ bộ dạng của Đa Đa khi mới về nhà, rất hung dữ, lúc ăn cơm cả đầu mèo phải chôn vào trong bát. Mẹ nói Đa Đa bị lang thang lâu quá rồi, nên lúc nào cũng cảm thấy đói.

Giang Mang rất ít khi chịu đói, cho nên cô bé tưởng tượng đến việc mèo con bị đói không được ăn cơm, lập tức thấy sợ hãi.

Nhìn thấy con gái từ bỏ việc mang mèo về, Nguyên Đường lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, cô nói về những nhu yếu phẩm cần thiết, bảo Giang Mang đi thu dọn chiếc vali nhỏ của mình.

Rất nhanh hai mẹ con liền lên đường. Giang Phái đưa họ đến sân bay, dặn dò xuống máy bay phải gọi điện thoại.

Máy bay bay mấy tiếng, tâm trạng Giang Mang cũng từ hưng phấn ban đầu trở nên dần dần nhàm chán.

Mãi cho đến Thái Châu Thị, cô bé nhìn thấy một nơi chưa từng thấy bao giờ, đôi mắt càng mở to hơn.

“Mẹ ơi, chỗ này sao mà bằng phẳng thế ạ?”

Nguyên Đường giải thích: “Đây là đồng bằng đó con, nên con liếc mắt một cái có thể thấy được rất xa đúng không?”

Người phụ trách địa phương đến đón Nguyên Đường cũng cười nói: “Phương Nam nhiều núi, còn chỗ chúng ta đây chính là đồng bằng rộng lớn, chỉ những nơi đồng bằng lớn mới tốt để trồng lương thực.”

Giang Mang suốt dọc đường cứ như một em bé tò mò, chỉ trỏ vào các loại cây nông nghiệp ngoài cửa sổ và hỏi không ngừng.

Dù đã thấy trong sách, nhưng khi nhìn thấy vật thật, đặc biệt là những cánh đồng rộng lớn mênh mông, vẫn thật sự làm chấn động cô bé nhỏ này.

“Nhiều, thật sự nhiều quá...”

Nơi nào nhìn tới, tất cả đều là màu xanh lục của mạ non như một tấm t.h.ả.m nhung.

Xe chạy đến xung quanh huyện Bạch, đường núi nhiều hơn, bất quá mấy năm nay cùng với sự phát triển xây dựng của đất nước, đường ở huyện Bạch cũng không còn gồ ghề lồi lõm như trước, thay thế chính là đại lộ rộng rãi, bằng phẳng.

Nguyên Đường cùng con gái đi xe tới huyện lỵ huyện Bạch, nơi bồn địa nhỏ bốn phía đều có núi này, khí hậu lại không quá giống phương Bắc, cho nên Giang Mang thích ứng cũng tốt.

Nguyên Đường và con gái nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút ở huyện lỵ, ăn một bữa cơm xong mới mang theo một ít quà tặng lấy từ thành phố đi đến Tiểu Hà thôn.

Càng đến gần Tiểu Hà thôn, Giang Mang càng cảm thấy khó tin. Con đường tuy đã được sửa, nhưng đường trong thôn vẫn còn gồ ghề lồi lõm.

Nguyên Đường hỏi người phụ trách: “Con đường này vẫn là con đường mới sửa bốn năm trước mà, sao bây giờ lại thành ra như vậy?”

Người phụ trách giải thích: “Người trong thôn hiện tại không phải đều làm việc ở nhà máy ở thị trấn sao? Người qua lại nhiều. Thật ra chủ yếu vẫn là hiện tại mọi người đều làm miến, mỗi năm đến lúc này đều có rất nhiều xe lớn tới, nền đường nhỏ này không dày, xe lớn đi qua vài lần liền biến dạng hết.”

Nguyên Đường cau mày nghe xong, cũng không truy hỏi nữa, mặc dù con đường này vẫn là cô bỏ tiền ra sửa.

Giang Mang bị xóc đến suýt say xe, cũng may Tiểu Hà thôn không tính quá xa, hai người rất nhanh đã đến trường học.

Cuộc Sống Ở Trường

Hiệu trưởng trường học họ Khương, tên là Khương Mật.

Khương Mật là một giáo viên lớn tuổi hơn bốn mươi, ngày thường cũng là phong cách nói một là một, nói hai là hai. Nguyên Đường vẫn rất thưởng thức cách làm người của cô ấy, liền giao toàn bộ trường học cho cô ấy quản lý.

Khương Mật đứng ở cửa, nhìn thấy Nguyên Đường liền tiến lên chào hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nguyên Đường dẫn con gái xuống xe: “Hiệu trưởng Khương.”

Thư Sách

Khương Mật không lường trước Nguyên Đường còn dẫn theo một đứa bé đến, đầu tiên là sững sờ một chút, sau đó mới cười nói: “Hai mẹ con đi xe một quãng đường dài mệt mỏi rồi chứ? Vào trong nghỉ ngơi chút đi, sắp đến bữa cơm chiều rồi.”

“Đây là...”

Nguyên Đường kéo Giang Mang lại một chút: “Đây là con gái tôi, lần này đi cùng tôi.”

Khương Mật thì chưa nói gì, Giang Mang ngoan ngoãn chào hỏi rồi đi theo sau lưng Nguyên Đường. Trẻ con đến nơi lạ, nói gì thì nói vẫn thấy sợ.

Nguyên Đường đưa Giang Mang vào khuôn viên trường.

Khương Mật sắp xếp hai mẹ con ở trong một căn ký túc xá. Căn ký túc xá này diện tích không lớn, chỉ có năm sáu mét vuông, đặt một chiếc giường lớn.

Nguyên Đường rất tự nhiên bắt đầu dọn dẹp đồ vật. Giang Mang cảm thấy căn phòng này thật nhỏ, cô bé lén chạy ra ngoài, nhìn xem căn phòng bên cạnh, rồi lại bay về thì thầm với Nguyên Đường.

“Phòng bên cạnh thật lớn.”

Cô bé muốn qua ở phòng lớn.

Nguyên Đường: “Bên cạnh là các chị sẽ ở, hơn nữa...”

Cô dẫn Giang Mang đi xem: “Căn phòng này phải chứa mười mấy chị lận.”

Vừa rồi Giang Mang không đi vào bên trong, chưa thấy được những hàng giường tầng này.

Lúc này Giang Mang mới thành thật, ngoan ngoãn đi theo mẹ mở chiếc bọc nhỏ của mình ra, đặt đồ vật xuống.

Nguyên Đường thấy con bé không nói gì nữa, còn tưởng rằng cô bé hối hận, lập tức cảm thấy lời Giang Phái nói không sai.

Hai người họ dường như đã bảo bọc con gái quá mức, đến nỗi đứa bé vừa tiếp xúc với thế giới hiện thực liền trở nên lạc lõng.

Cô vốn còn nghĩ nếu con gái không quen ở đây, cô có thể đưa con đến thuê phòng ở huyện lỵ, nhưng nhìn tình hình này, cô lại cảm thấy ở lại trường học cũng không tồi.

Ít nhất phải kiên trì qua bảy tám ngày này.

Hai người dọn dẹp chăn đệm xong liền đi ăn cơm. Cơm chiều làm đơn giản, một bát cháo bột ngô, còn có bánh rán thừa lại từ buổi sáng, cùng với xúc xích xào giá đỗ.

Có lẽ là đã đi đường cả ngày, Giang Mang vùi đầu vào bát cơm, không hề quấy đòi ăn thịt.

Trẻ con ở trường học không thể mất cảnh giác, Nguyên Đường dặn dò con bé không được ra khỏi cửa, lại dẫn con gái đi cho bảo vệ nhận mặt, không để cô bé đi ra ngoài. Sau đó cô để mặc Giang Mang chơi ở đâu cũng được, còn cô thì đi thẳng đến nhà bếp để tìm hiểu tình hình.

Sau khi kiểm tra độ tươi của nguyên liệu nấu ăn, Nguyên Đường đề nghị ngày mai cô sẽ đến đây phụ giúp.

Mấy năm nay, nhân viên bếp núc ở đây đều đã nhận ra cô, nghe vậy cũng không từ chối, bảo cô 5 giờ sáng mai đến.

Ngày hôm sau, hơn 5 giờ, Nguyên Đường tỉnh dậy liền đi nhà bếp. Buổi sáng làm cơm ít hơn, nhưng thời gian vẫn rất gấp gáp.

Nồi to nấu cháo, chảo sắt xào rau, bánh rán và quẩy từng cái ra lò, còn có các loại bánh nướng, bánh bao.

Nguyên Đường đã lâu không làm việc lặt vặt, lúc này làm cũng không thấy lạ lẫm.

Rất nhanh cùng với từng đợt khói trắng mịt mờ, bữa sáng cuối cùng cũng ra lò.

Nguyên Đường vốn định đi gọi Giang Mang dậy, lại nhìn thấy con gái đã sớm hòa vào trong hàng ngũ học sinh. Cô bé còn ngái ngủ, trong tay còn bưng chiếc bát công cộng ở một góc nhà ăn.

Giang Mang có vóc dáng tính là cao so với bạn cùng lứa tuổi, giả làm học sinh lớp một cũng coi như không thành vấn đề. Vì thế cô bé thuận lợi đ.á.n.h một bát cháo đậu xanh, lại cầm một cái bánh bao, trong lúc Nguyên Đường bận rộn chia cơm cho các học sinh, cô bé ngồi ở đó ăn ngon lành.

Đợi đến khi Nguyên Đường làm xong, Giang Mang đã ăn xong sớm, nhảy nhót chạy ra sân thể d.ụ.c xem mọi người học thể dục.

Nguyên Đường cũng mặc kệ con bé, tự mình đi ra ngoài mua thức ăn, buổi sáng chính là sơ chế rau củ, sau đó làm bữa trưa.

Cơm trưa là mì nước kho thịt và canh trứng. Giang Mang sáng nay không biết bận rộn chuyện gì, khuôn mặt nhỏ đen nhẻm. Trước khi ăn cơm, cô bé vội vàng đi rửa tay, sau đó liền hòa mình vào một đám học sinh, từng ngụm từng ngụm ăn cơm ngon lành.

Nguyên Đường thật sự không thể chịu nổi khuôn mặt hoa mèo của con bé, liền gọi cô bé lại đây.

Mọi người trong nhà ăn lúc này mới biết cô bé hơi lạ mắt này lại chính là con gái của Nguyên Đường.

Giang Mang nhảy nhót lại đây, đề nghị muốn theo học lớp một.

“Mẹ ơi, con cũng phải đi học.”

Nguyên Đường sớm đã từ bỏ ý niệm để con gái cùng mình bận rộn, một đứa bé nhỏ có thể bận rộn gì chứ. Hiện tại cô bé nói muốn đi học, vậy thì đi thôi.

Một chiếc ghế được thêm vào trong lớp học lớp Một. Nguyên Đường đi ngang qua lúc liếc mắt một cái, phát hiện con gái ngồi rất đoan chính.

Cứ như vậy đi.

Nguyên Đường bận rộn phụ giúp ở nhà bếp và các bộ phận trong trường, tiện thể xác định danh sách trợ cấp hàng năm.

Trong danh sách này, Nguyên Đường gặp phải một cái tên:

Ngô Đại Bảo.

Nguyên Đường nhìn đối phương điền vào cột mẹ là Nguyên Cần, không biết nên nói gì.

Thật ra, sau khi cô về quê mở trường học, Nguyên Cần cùng Nguyên Liễu đều “hảo vết sẹo đã quên đau” đến tìm cô.

Có lẽ chuyện Nguyên Đường về quê đã làm cho họ thấy được tia hy vọng phá băng. Vì thế, hai người thay đổi đủ mọi cách để đến trường học tìm cô.

Nguyên Cần thiếu kiên nhẫn hơn một chút, không vài lần sau đã nói lên ý đồ của mình.

Cô ta muốn đến trường học làm giáo viên.

Nguyên Đường đương nhiên từ chối, sau đó Nguyên Cần tủi thân hỏi có thể đến làm nhân viên hậu cần không.

Nguyên Đường chưa nói có được hay không, chỉ nói đến lúc đó hiệu trưởng sẽ tìm người, nếu cô ta muốn đến thì cứ đăng ký, còn việc có dùng hay không thì do hiệu trưởng quyết định.