Có lẽ thấy anh cả sắp cưới vợ nên anh cũng sốt ruột, dạo này tần suất xem mắt tăng vọt, đến nỗi Hồ Yến về nhà cũng chẳng thấy mặt anh mấy lần.
Nguyên Đường và Hồ Yến đến quán trà và sới bài mà Hồ Minh thường lui tới, chẳng mấy chốc đã tìm thấy anh đang ngồi xem người khác đánh bài.
Vừa nghe Nguyên Đường nói muốn đổi chỗ ở, Hồ Minh liền hỏi ngay xem cô có gặp chuyện gì không.
"Chủ nhà bắt nạt em à?"
Nguyên Đường lắc đầu: "Cũng không hẳn, chỉ là bà cụ nhà đó tính toán quá, em ở thấy không tiện, muốn đổi sang một căn nhà có sân nhỏ. Tốt nhất là chủ nhà ở nơi khác, không có ràng buộc gì. Cách trường học xa một chút cũng được."
Hồ Minh: "Chuyện này dễ thôi, nhưng em thật sự không gặp chuyện gì chứ? Cần anh giúp thì cứ nói."
Nguyên Đường nghĩ một lát, quả thật có việc cần đến Hồ Minh: "Em muốn dọn đi sớm. Lúc chuyển nhà phiền anh tìm giúp em hai người."
Cô cảm thấy bà Lưu kia không đến nỗi xấu xa, nhưng cô cũng lười dây dưa lằng nhằng, gọi hai người đến để ra oai, dọn đi sớm cho xong chuyện.
Hồ Minh đồng ý ngay, nói sẽ báo tin cho Nguyên Đường sớm.
Hồ Yến đi vòng quanh anh hai mấy vòng, chậc chậc ra tiếng, bị Hồ Minh cốc cho một cái vào trán: "Nhìn gì?"
Hồ Yến cười hì hì: "Anh, anh theo đuổi chị dâu hai thành công chưa?"
Vẻ mặt vừa mới tốt lên của Hồ Minh lập tức sa sầm: "Toàn nói chuyện xui xẻo."
Thời gian trước có người giới thiệu cho anh một cô gái tên Tô Hồng, trông rất xinh đẹp, Hồ Minh rất thích, nhưng cô gái kia lại không thích anh, khiến anh dạo này tâm trạng rất tệ, đến uống rượu cũng mất hứng.
Hồ Yến chọc vào nỗi đau của anh hai, tâm trạng vui vẻ hẳn lên: "Xong rồi, em còn tưởng năm nay có thể thấy cả chị dâu cả và chị dâu hai cùng về một lúc, thế này là hết hi vọng rồi."
Hồ Minh tức giận lườm em gái một cái: "Mai anh báo tin cho hai đứa."
Ngụ ý là mau đi đi, đừng chọc tức anh nữa.
Hồ Yến cười hì hì rồi cùng Nguyên Đường rời đi, hai người bày sạp hàng trước cổng Cung văn hóa.
Thư Sách
Chẳng bao lâu sau, đã có những đứa trẻ đứng tần ngần trước sạp hàng.
Loại kẹp tóc kết từ nhiều mảnh vải sa nhiều màu sắc này, nhìn qua là biết chất lượng rất tệ, nhưng trẻ con lại rất thích. Kiểu kẹp tóc này vẫn chưa phổ biến, lô hàng của Nguyên Đường là một trong những lô sớm nhất trong huyện.
Hết một ngày, số kẹp tóc bán không còn một chiếc, thu về hơn mười đồng.
Dọn nhà
Nguyên Đường và Hồ Yến chia tiền, sau đó nghe chú bảo vệ ở nhà máy dệt nói ngày mai Hồ Thanh lại đi, liền vội vàng chạy đến tìm anh.
Hồ Thanh nghe nói số hàng đó đã bán gần hết cũng rất ngạc nhiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Nhanh vậy sao?"
Nguyên Đường cười hì hì, lấy ra một trăm hai mươi đồng, Hồ Yến cầm tám mươi, gộp thành hai trăm đưa cho Hồ Thanh.
"Anh, lần này anh đi đâu thế?"
Hồ Thanh cười nói: "Lần này vừa hay, vẫn là đi tỉnh."
Hồ Yến reo lên một tiếng: "Vậy vẫn là quần lót và tất chứ ạ?"
Nguyên Đường gật đầu: "Đồ lót và tất đều cần, nhưng không cần nhiều quá, số lượng tương tự lần trước là được. Còn lại... Anh Hồ, lần này anh đi tìm giúp em một thứ được không?"
Nguyên Đường phải mất một lúc để giải thích cho Hồ Thanh, đó là một loại quần liền tất, màu đen, trẻ em và phụ nữ trẻ hay mặc nhất.
"Còn gọi là quần tất dẫm gót, hoặc quần dẫm gót."
Nguyên Đường cũng không nhớ rõ món đồ này bây giờ đã có ở tỉnh hay chưa, nên chỉ nhờ Hồ Thanh đi xem thử.
Phải biết rằng, với những người sinh vào thập niên 80, ai mà chẳng có một chiếc quần dẫm gót thời thơ ấu? Màu đen, màu xanh lam, sau này còn phát triển ra đủ các màu sắc.
Sắp đến thu đông rồi, nếu có được món hàng này, cô có thể kiếm được một khoản lớn!
Hồ Thanh có chút kỳ lạ, Nguyên Đường chưa từng ra khỏi huyện, rốt cuộc cô nghe được những thứ mới mẻ này từ đâu?
Quần dẫm gót, anh nghe Nguyên Đường miêu tả, nhớ mang máng mình đã từng thấy người ta mặc ở các thành phố phía Nam, nhưng ở huyện Bạch bây giờ hoàn toàn không ai mặc. Sao cô lại biết được?
Nguyên Đường cười trừ cho qua chuyện, chỉ nói là cô có một người bạn học rất sành điệu, đều là nghe người đó nói.
Bàn bạc xong chuyện đặt hàng, Nguyên Đường không về phòng trọ mà lại theo Hồ Yến đến ký túc xá ở nhờ.
Ở nhờ một đêm, ngày hôm sau Hồ Minh báo đã tìm được nhà.
Lần này Nguyên Đường rất hài lòng với căn nhà tìm được. Đó là một ngôi nhà cấp bốn chỉ có hai gian, cách trường cấp ba một chút, đi bộ mất hơn mười phút. Nhưng điểm tốt của căn nhà này là nó nằm trong khu tập thể của công nhân đường sắt.
Khu tập thể này có hai loại nhà, một là nhà cũ được thu hồi, hai là nhà ngang mới xây. Khu tập thể có hơn một trăm hộ dân, cổng có bảo vệ.
Ngôi nhà này có một bức tường sân riêng, tính riêng tư tốt hơn nhiều. Chủ nhà là vợ chồng công nhân viên chức, con cái họ được phân nhà mới nên họ dọn đến ở cùng con, căn nhà nhỏ có sân này liền được cho thuê.
Nguyên Đường xem một vòng, cảm thấy mọi thứ đều rất tốt. Tiền thuê là mười hai đồng một tháng, đắt hơn so với tám đồng, nhưng hai gian nhà cộng thêm sân rộng chừng bốn, năm mươi mét vuông, thế này thì còn gì bằng?
Nguyên Đường trả trước ba tháng tiền thuê, nhận chìa khóa xong liền đưa cho Hồ Yến một chiếc.
"Thường ngày cậu cũng có thể đến ở, đây cũng là kho hàng của chúng ta."
So với nhà bà Lưu, chủ nhà lần này cũng khá tử tế, họ để lại giường và tủ quần áo cơ bản, một phòng còn có bàn học. Nguyên Đường thích nhất cái bàn này, thời gian qua cô toàn phải còng lưng đọc sách trước bếp lò, khó chịu vô cùng. Có bàn rồi, cuối cùng cô cũng có thể ngồi thẳng lưng đọc sách.
Hồ Yến cũng không từ chối, cô nhận chìa khóa mà có chút ghen tị với Nguyên Đường.
Ở một mình! Tự do biết bao!
Hồ Minh vốn đã gọi người đến giúp Nguyên Đường chuyển nhà, nhưng đột nhiên có người đến tìm anh nói vài câu, anh liền vui mừng khôn xiết chạy đi, bỏ lại hai người anh em được gọi đến giúp cùng Nguyên Đường và Hồ Yến ngơ ngác nhìn nhau.
Cuộc đối đầu
Nguyên Đường nhanh chóng trấn tĩnh lại, nói rõ tình hình với hai người kia.
Đại khái là, cô muốn dọn đi ngay bây giờ, bà chủ nhà kia không đạt được mục đích, chắc chắn đang tức giận trong lòng, lát nữa có thể sẽ nói những lời khó nghe. Nhiệm vụ của hai người họ là đi theo để đóng vai ác.
Hồ Yến hăm hở: "Tớ cũng đi!"