Sau Khi Thức Tỉnh Không Làm Chị Cả [Thập Niên 90]

Chương 86: chương 86



 

 

 

 

 

Đời trước, người bà sai bảo thuận tay nhất, ngoài Nguyên Đường ra chính là hai cô con gái. Nguyên Đống và Nguyên Lương ít khi về nhà, bà cũng không dám gọi điện thoại đi kêu, có khi thiếu thốn gì, lại rất đường hoàng gọi cho Nguyên Cần và Nguyên Liễu.

 

 

 

 

Nguyên Đường sắp xếp đồ đạc, cô không cảm thấy mình là vị thần cứu rỗi tất cả. Giống như Hồ Yến, là con gái trong gia đình nông thôn, họ có thể là người vá víu những lỗ hổng trong nhà, nhưng tuyệt đối không phải là người có thể quyết định phương hướng khi cả nhà đưa ra quyết sách.

Bà Hồ đối xử với Hồ Yến như vậy, Triệu Hoán Đệ cũng đối xử với cô như vậy.

Cô đã từng cảm thấy mình may mắn hơn Trần Châu một chút, Hồ Yến may mắn hơn mình một ít. Nhưng cuối cùng, không ai trong số họ thực sự may mắn.

Trước khả năng có thể hy sinh vì con trai, cả bà Hồ và Triệu Hoán Đệ đều sẽ mất lý trí mà lao vào. Dù có sai lầm họ cũng không sợ, đường lui cuối cùng chính là các cô con gái.

Thật nực cười, cái gọi là “nuôi con trai dưỡng già”, cuối cùng lại trở thành một lời nói suông.

Nguyên Đường cảm thấy ở một mức độ nào đó, Triệu Hoán Đệ cũng giống như mình. Mình bị cha mẹ lừa gạt, hy sinh cả đời, còn Triệu Hoán Đệ thì bị một câu “nuôi con trai dưỡng già” lừa cho đến khi nhắm mắt xuôi tay.

May mà cô đã tỉnh ngộ, còn Triệu Hoán Đệ thì sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Sau khi khai trương đầu năm, cứ tưởng việc kinh doanh sẽ ảm đạm một thời gian, nhưng sau khi Nguyên Đường đốt pháo hóa vàng, khách hàng lại kéo đến.

Nguyên Đường thấy rất nhiều khách hàng mặc quần legging, liền hỏi họ mua ở đâu.

Cô gái trẻ chỉ ra ngoài: “Mấy nhà bên ngoài đều có bán đấy ạ, bây giờ một chiếc chỉ cần mười lăm đồng.”

Thư Sách

Nguyên Đường mỉm cười, trước đây cô đã biết trào lưu này sẽ sớm lan đến. Rốt cuộc, 60-70% các cửa hàng trong khu thương mại đều bán quần áo, việc tìm được nguồn hàng là chuyện hết sức bình thường.

Và những món đồ trang sức nhỏ của cô, sau này khó tránh khỏi sẽ có người bắt chước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nguyên Đường thầm nghĩ lần sau gọi điện cho chị Chu phải nói rõ, có đối thủ cạnh tranh không sợ, theo sự phát triển của thời đại, xu hướng thời trang là không thể tránh khỏi. Thị trường rất lớn, một mình cô cũng không thể chiếm hết được. Nhưng nếu đụng hàng thì không được, ở huyện này, chị Chu chỉ có thể cung cấp hàng cho một mình cô.

Lần này Nguyên Đường đi mua sơn móng tay đều là màu đỏ rực. Nguyên Đường giới thiệu nhiều lần, có vài khách hàng rõ ràng rất thích, nhưng cuối cùng vẫn không mua. Nguyên Đường không hiểu tại sao, giữ một người lại hỏi nguyên nhân.

Cô gái trẻ có chút ngượng ngùng: “Đẹp thì đẹp thật, nhưng… hơi quá.”

Nguyên Đường khựng lại một chút, cô cứ nghĩ sơn móng tay màu đỏ chắc chắn sẽ không sai, lại không ngờ rằng tâm lý của mọi người lúc này vẫn dừng lại ở mức có thể ăn mặc theo phong cách tây, nhưng không thể quá lố.

Đeo khăn lụa, khuyên tai, mũ thì gọi là phong cách tây, còn sơn móng tay thì lại quá nổi bật. Rất nhiều người có công việc, đều không muốn bị người ta thấy móng tay màu đỏ.

Nguyên Đường ghi nhớ suy nghĩ của mình, dự định lần sau sẽ không nhập sơn móng tay màu đỏ nữa. Chờ đến khi trong tiệm bán gần hết rồi mới nhập, chỉ cần giữ cho hàng không bị đứt quãng là được.

Đầu năm mới, còn có không ít cô bé gái cầm tiền mừng tuổi đến mua kẹp tóc bướm. Trong dịp Tết, những đứa trẻ mua được kẹp tóc của Nguyên Đường hầu như ngày nào cũng đeo. Điều đó khiến những đứa trẻ còn lại thèm thuồng không thôi, dành dụm tiền mừng tuổi chỉ chờ cô mở cửa.

Mua được rồi, ai nấy đều vội vàng kẹp lên đầu, tung tăng nhảy nhót bỏ đi, chỉ muốn cử động mạnh hơn một chút để cánh bướm trên đầu rung rinh thật mạnh.

Hồ Yến ủ rũ, Nguyên Đường liền kẹp lên đầu cô hai chiếc. Nhân lúc không quá đông khách, cô chọn cho Hồ Yến một chiếc khăn lụa và một chiếc bờm tóc.

Hồ Yến được Nguyên Đường thay đổi kiểu tóc, mái tóc xõa xuống, trông thanh xuân, xinh đẹp hơn hẳn.

Đôi mắt Hồ Yến dần sáng lên, không còn nghĩ đến chuyện nhà phiền lòng nữa. Nguyên Đường nhân cơ hội kéo cô thử phấn mắt và chì kẻ mày.

Trước đây cô đã phát hiện, so với son đổi màu, khách đến tiệm phần lớn đều rất hứng thú với phấn mắt và chì kẻ mày, nhưng cuối cùng lại lựa chọn rất cẩn thận. Giá cả là một nguyên nhân, chủ yếu là vì những người này không rành về trang điểm.

Nguyên Đường còn gặp cả khách hàng kẻ lông mày đậm và thô như Crayon Shin-chan, vừa nhìn là biết tự mày mò vẽ, không chút kinh nghiệm.

Cô cũng muốn dạy người ta, đời trước dù không ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy, bao nhiêu video ngắn của các beauty blogger được đề xuất đến trước mặt cô, cô dù chỉ xem cũng biết được một chút.

Nhưng thời gian của cô có hạn, có khi vì bán hàng mà không thể dành thời gian ra được.

Thôi thì trước tiên cứ dạy Hồ Yến đã.

Hồ Yến được Nguyên Đường dỗ dành rửa mặt, thoa một chút phấn. Nguyên Đường liếc nhìn nhãn hiệu, thầm thán phục sạp hàng của chị Chu tuy nhỏ nhưng hàng hóa thật sự đầy đủ. Phấn Tạ Phức Xuân, chất phấn cũng khá mịn. Nguyên Đường cầm lấy bộ cọ mà chị Chu tặng, tán đều phấn lên mặt Hồ Yến.

Dùng d.a.o cạo tỉa gọn lông mày, kẻ theo dáng mày, rồi chọn phấn mắt màu đất tán đều lên hốc mắt, chấm một chút màu hồng vào giữa mí mắt. Son môi thoa một lớp, rồi chồng thêm một lớp màu cam đất, dùng lòng bàn tay tán một chút son môi ra, rồi thoa nhẹ lên má, coi như là phấn má.

Hồ Yến trang điểm xong nhìn vào gương, tức thì vui như nở hoa.

“Tiểu Đường! Cậu giỏi quá!”

Cô không thể nào ngờ được Nguyên Đường lại có thể làm được như vậy! Nhìn mình trong gương, rõ ràng dường như không thay đổi gì nhiều, nhưng lại có cảm giác cái gì cũng đã thay đổi.

Nguyên Đường vỗ tay: “Ngày mai nhớ mặc quần legging nhé.”

Hồ Yến xinh đến ngất ngây, gật đầu lia lịa: “Được!”