Sau Khi Thức Tỉnh Không Làm Chị Cả [Thập Niên 90]

Chương 88: chương 89



 

 

 

Thư Sách

 

 

 

 

 

Nguyên Đường trêu cô: “Tớ thấy cậu tò mò quá, cho cậu cái cớ để sang đó tìm hiểu đấy.”

Hồ Yến mặt hơi đỏ lên: “Làm gì có!”

Miệng nói vậy nhưng cô vẫn rất tò mò, liền cầm lấy trứng gà sang làm quen. Chính Hồ Yến cũng cảm thấy có chút không thể tin được, nếu là một tháng trước, cô chắc chắn không có dũng khí để bắt chuyện với người lạ như vậy.

Nhưng gần đây, Nguyên Đường luôn cổ vũ cô, dạy cô cách trang điểm. Bây giờ cô đã thuộc lòng các sản phẩm trong tiệm, trang điểm cũng rất thành thạo. Trải qua đợt khách đông trước Tết, ra Tết vốn dĩ việc kinh doanh sẽ ảm đạm, nhưng nhờ tài trang điểm của cô mà đã nhanh chóng thu hút được không ít người.

Nguyên Đường dứt khoát để Hồ Yến chuyên trách giới thiệu mỹ phẩm, thử màu và trang điểm cho khách. Hồ Yến dạo này ngày càng hoạt bát. Hơn nữa, được khen nhiều, cô cũng tự tin hơn hẳn, lúc bán hàng không chút e dè.

Nguyên Đường dựa vào cửa. Cửa hàng nhỏ này sau khi được trang hoàng lại, tấm tôn xi măng ban đầu đã được thay bằng những tấm kính lớn và phẳng phiu. Mặt tiền rộng hơn phân nửa là kính, chủ nhiệm Phương còn cho lắp cửa, sáng nay đã đưa cho Nguyên Đường một chiếc chìa khóa. Mái che trước đây cũng là tôn xi măng sơ sài, bây giờ đã được thay toàn bộ bằng nhựa, trong phòng cũng được quét một lớp sơn trắng.

Nguyên Đường nhìn cửa hàng nhỏ sáng sủa hẳn lên, giá sắt ban đầu chỉ giữ lại một bên, vị trí gần cửa sổ đặt một chiếc bàn, trải một tấm khăn lụa trắng có viền hoa. Nguyên Đường hỏi  Thạch Đầu có quen thợ mộc không, cô định đặt làm mấy con manơcanh nửa người.

Thạch Đầu còn chưa nghe qua cái gì là manơcanh nửa người. Nguyên Đường lấy giấy bút ra vẽ cho anh xem. Cố ý nhấn mạnh không cần làm đầu, chỉ cần cổ và vai. Lại làm thêm một cái giá để treo khuyên tai trưng bày.

 Thạch Đầu tuy không hiểu nhưng cũng thật thà gật đầu, cất tờ giấy vẽ manơcanh đi.

Nguyên Đường nhìn tiệm đối diện khí thế ngất trời, giọng bình tĩnh hỏi: “Anh  Thạch Đầu, anh và anh trai ra Tết có dự định gì không?”

Cục Đá: “Ở nhà cũng đến mùa gieo trồng rồi, anh trai tôi phải về. Tôi cũng phải về.”

Nguyên Đường không hỏi kỹ hoàn cảnh gia đình của hai anh em nhà họ Tôn. Trước đây chỉ nghe Hồ Minh nói qua, rằng hai người đều xuất thân nghèo khó,  Thạch Đầu là trẻ mồ côi, theo anh trai Tôn Tiểu Đông kiếm cơm ăn. Nhà họ Tôn cũng không khá giả, chỉ có một bà nội. Cho nên hai anh em đều là mùa vụ thì ở nhà làm, nông nhàn thì ra thành phố làm thuê kiếm tiền.

Nguyên Đường: “Anh  ThạchĐầu, anh và anh trai về bàn bạc lại xem, cái sạp nhỏ này của chúng ta vẫn định làm tiếp. Nếu hai anh có thể đi đi về về, việc kinh doanh này  em sẽ giao cho hai anh.”

Nguyên Đường không để ý đến sự kinh ngạc của  Thạch Đầu, nói tiếp: “Nước sốt các thứ tôi sẽ chuẩn bị, khoai tây, trứng gà và than hai anh tự lo. Tôi ra mặt bằng, hai anh ra người, việc kinh doanh này chúng ta tính là hợp tác. Một tháng hai anh nộp cho tôi đủ 500 đồng, còn lại đều là của hai anh. Cửa hàng này của tôi chỉ cần còn mở một ngày, chúng ta cứ định như vậy.”

 Thạch Đầu đột nhiên đứng dậy, không giấu được sự phấn khích: “Tôi đi nói với anh trai tôi ngay!”

Nguyên Đường bảo anh ngồi xuống: “Lát nữa cũng được, hai anh cứ suy nghĩ kỹ rồi cho  em câu trả lời chắc chắn. Nhưng  em có một yêu cầu,  em không quan tâm mỗi ngày là ai đến, nhưng bên này không thể thiếu người. Hai anh bán hàng ở đây, tiện thể phải trông chừng giúp  em.”

Nguyên Đường không hề che giấu: “Sau khi khai giảng  em sẽ rất bận, Hồ Yến một mình trông cửa hàng,  em sợ nó gặp chuyện. Hai anh ở đây, phải giúp  em trông coi mặt tiền. Em không yêu cầu hai anh gặp nguy hiểm phải đảm bảo hàng hóa không mất một món nào, chủ yếu là hy vọng hai anh có thể giúp đỡ Hồ Yến, gặp chuyện đừng để cô  ấy đứng ra trước.”

Quyết định này Nguyên Đường đã suy nghĩ rất lâu. Hồ Yến bây giờ gần như không còn đến nhà máy dệt nữa, gần đây cô toàn tìm người làm thay, lương tháng đưa hết cho người ta, còn mình thì ngày nào cũng ở đây giúp Nguyên Đường. Nguyên Đường cũng cố ý muốn Hồ Yến ở lại trông quán cho mình, người khác cô không yên tâm.

Nhưng chỉ có một mình Hồ Yến, cô còn lo có người đến gây sự. Nghĩ đi nghĩ lại, không bằng cứ tiếp tục mở sạp, hai anh em nhà họ Tôn quen biết lâu như vậy cũng thấy được nhân phẩm không tồi. Cô chia lợi nhuận cho họ, một là có thêm người giúp đỡ, hai là cũng thêm một lớp bảo vệ cho sạp hàng.

Sau Tết, cô cũng đã tính toán kỹ lưỡng thu chi của sạp khoai tây nghiền. Bỏ qua đợt cao điểm trước Tết, sau Tết doanh thu ước tính mỗi ngày khoảng ba bốn mươi đồng. Sau khi khai giảng, cuối tuần có lẽ sẽ có một đợt cao điểm nhỏ, trung bình một ngày là 40 đồng.

Chi phí hai bên gần như tương đương, cô lo tiền thịt và gia vị, anh em nhà họ Tôn lo khoai tây, trứng gà và than. Một tháng thu nhập khoảng một nghìn hai, một nghìn ba. Cô lấy 500 đồng, trừ chi phí có thể còn lại hơn 300 đồng. Anh em nhà họ Tôn trừ các loại chi phí và phần phải nộp cho cô, trong tay cũng còn lại khoảng đó.

Nguyên Đường không có thời gian để tính toán chia đôi, đơn giản là định ra một mức giá cố định, hai bên cũng ít rắc rối.

Theo cô thấy, một tháng bỏ ra chút tiền đó nếu có thể đổi lại sự yên ổn, thì không còn gì tốt hơn. Dù không yên ổn, có hai người họ ở đó, cũng có thể hạn chế được tổn thất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nguyên Đường cảm thấy đề nghị của mình chắc chắn sẽ không bị từ chối.

Thạch cũng cảm thấy anh trai mình chắc chắn sẽ đồng ý. Ruộng nhà họ vốn không nhiều, lại còn là ruộng dốc, năng suất thấp, nếu không hai anh em họ đã không tranh thủ thời gian rảnh rỗi ra thành phố kiếm sống. Nếu không làm vậy, mỗi năm đến lương thực cũng thiếu thốn.

Bây giờ Nguyên Đường cho một cơ hội tốt như vậy, một tháng có thể kiếm được hơn 300 đồng, chẳng phải tốt hơn nhiều so với việc đi làm thuê sao?

Thạch Đầu nén lại sự phấn khích trong lòng, cúi đầu gọt khoai tây lại càng có sức hơn. Trước đây là làm thuê cho người ta, gọt khoai tây một tháng đã thấy chán, bây giờ nhìn lại, củ khoai tây trong tay như đang mỉm cười.

Lúc này Hồ Yến đã trở về, không biết đã nói chuyện gì bên kia, mặt cô đỏ bừng, về liền kéo Nguyên Đường hỏi xem tóc mình nếu uốn có đẹp không.

Nguyên Đường lùi lại một bước nhìn: “Nuôi thêm đi, tóc cậu bây giờ ngắn, uốn lọn nhỏ dễ bị bết vào da đầu, không đẹp đâu.”

Hồ Yến cũng không nản lòng, gật đầu lia lịa: “Được! Tớ nuôi đến cuối năm rồi tính!”

Nguyên Đường hỏi: “Gặp ông chủ bên kia chưa? Là người thế nào?”

Hồ Yến hứng thú, luyên thuyên kể: “Gặp rồi, tớ cứ tưởng chênh lệch tuổi tác nhiều lắm, ai ngờ cũng trẻ. Trong tiệm anh ấy còn có hai người phụ việc…”

Nguyên Đường thấy mặt cô đã hết đỏ, nhưng tai vẫn còn ửng hồng, theo bản năng hỏi: “Sao vậy, phụ việc đẹp trai à? Đẹp trai đến mức nào?”

Hồ Yến mặt đỏ bừng lên, cô đẩy Nguyên Đường một cái, giận dỗi nói: “Không nói chuyện với cậu nữa.”

Nguyên Đường: …

Chết thật, đời trước xem nhiều video ngắn nên nhiễm thói nói năng bạo dạn, đời này vẫn chưa thay đổi lại được tâm thái.

Nhưng xem bộ dạng của Hồ Yến, có lẽ người phụ việc kia thật sự rất đẹp trai?

Nguyên Đường lén lút ghé mắt qua cửa, không lâu sau liền thấy hai cậu trai trẻ.

Cô vẻ mặt “ờm” nhìn về phía Hồ Yến.

Hồ Yến càng thêm ngượng ngùng: “Cậu nhìn tớ làm gì?”

Nguyên Đường chỉ muốn kéo cô lại để giáo huấn một trận, ví dụ như “cái cậu tóc vàng kia thật sự rất bình thường”, “thẩm mỹ cần phải nâng cao lên cô gái à”, “thằng bé kia có mười tám tuổi không mà trông như mới bỏ học không lâu vậy”…

Nhưng đối với vẻ mặt tình đầu chớm nở của Hồ Yến, Nguyên Đường không nói nên lời.

Thôi bỏ đi, thiếu nữ mộng mơ là điều không thể tránh khỏi, chờ sau này thẩm mỹ của cô ấy nâng cao rồi sẽ không thích kiểu này nữa.

Đến giờ cơm, tiệm đối diện cuối cùng cũng sắp xếp xong xuôi. Sau khi đốt một dây pháo, ông chủ bên kia rất biết điều sang chào hỏi.

Anh ta mặc áo da, để tóc dài ngang vai, mặt đeo kính râm, bên dưới là chiếc quần ống loe mà Nguyên Đường đã thấy ở tỉnh thành, chân đi một đôi giày da bóng loáng.

Nguyên Đường nghiêng đầu đoán xem trong quần anh ta có mặc quần giữ nhiệt không. Lúc này còn chưa sang xuân, chiếc quần kia vừa nhìn là biết không có lót nỉ, không sợ lạnh sao? Còn đôi giày da kia, không lạnh buốt đầu ngón chân à?

Cô lặng lẽ dời mắt đi, cảm thấy xương khớp của mình cũng bắt đầu đau nhức. Loại “người sành điệu” này, dù ở thời đại nào cũng khiến cô phải lùi lại ba bước.

“Người sành điệu” nhanh chóng mở lời, giọng nói không phải kiểu điệu đà như sau này, ngược lại còn rất trẻ trung. Anh ta mang sang một lọ Mousse.

“Người đẹp sau này qua lại nhiều nhé, đến uốn tóc anh giảm giá cho.”