Thư Sách
Hôm qua bà cũng đã nhận được tiền lãi, hai nghìn đồng tiền vốn, lãi suất được 300 đồng.
Lúc bà Hồ cầm tiền, tay còn run run. Đời này, chồng mất sớm, sau này trong nhà ngoài ngõ đều dựa vào hai người con trai gánh vác, bà không có chút tác dụng nào. Bà biết con gái trách mình thiên vị con dâu, bà Hồ miệng thì không thừa nhận, nhưng trong lòng cũng hiểu mình có chút thiên vị thật.
Nhưng bà không làm vậy thì biết làm sao?
Bà là một góa phụ không có bản lĩnh gì, tương lai phải dựa vào hai người con trai dưỡng lão, không bây giờ tạo dựng quan hệ tốt với con dâu, chẳng lẽ sau này về già lại dựa vào con gái dưỡng lão sao?
Bà phải nhân lúc mình còn chưa già, tạo ra chút giá trị cho gia đình.
300 đồng này chính là giá trị của bà.
Bà Hồ bây giờ biết ơn “hội tiêu” hơn bất kỳ ai. Nếu không có cái hội này, bà lấy đâu ra mà kiếm được 300 đồng. 300 đồng đấy, một bà lão không có bản lĩnh gì, không biết chữ như bà lại có thể kiếm được 300 đồng!
Vui mừng, bà lại càng cảm thấy con trai hai và con gái út quá mệt mỏi.
Thế là bà bảo Hồ Thanh đi tìm Hồ Minh và Hồ Yến, hôm nay gom đủ cả nhà, bà phải khuyên nhủ cho ra nhẽ.
Hồ Yến im lặng không nói, không lâu sau Hồ Minh cũng đạp xe về, anh về tay không. Phạm Quyên ngó ra xem, liền bĩu môi. Nhưng đây là em chồng, cô ta không thể chèn ép như đối với cô em chồng được. Chỉ có thể quay vào phòng giận dỗi.
Hồ Minh về liền tùy tiện nằm vật ra trong phòng, hỏi mẹ làm cơm gì.
Bà Hồ: “Yến về mang theo giò heo và gà quay, mẹ xào thêm hai món rau, hấp một nồi cơm.”
Lâu rồi không thấy con trai hai về, bà tự nhiên cũng rất nhớ, vội hỏi con muốn ăn món gì, trong nhà không có thì bảo con gái ra ngoài mua.
Buổi tối, Hồ Thanh cũng đã về, cả nhà hiếm khi đông đủ. Trên bàn cơm, mọi người nói chuyện về thời gian làm việc của Hồ Minh, rồi lại nói về cái thai của Phạm Quyên, cuối cùng vòng đến chuyện chính.
Bà Hồ hắng giọng, làm công tác tư tưởng cho con trai hai và con gái.
“Chị dâu các con đều là vì muốn tốt cho các con. Hồ Minh, con sắp cưới vợ rồi, tiết kiệm thêm chút tiền, lúc đó làm việc cũng đẹp mặt. Cũng để cho nhà Tô Hồng thấy được thành ý của nhà mình. Yến, con cũng vậy, vài năm nữa là phải lấy chồng rồi, kiếm được tiền mẹ giữ cho, sau này làm của hồi môn, về nhà chồng cũng không bị bắt nạt. Trong ngoài đều là chỗ tiêu tiền, các con đừng cố chấp nữa…”
Hồ Minh rất bất đắc dĩ, đang định nói gì đó lại bị Hồ Yến ngắt lời.
“Mẹ, con biết rồi. Con thấy mẹ nói rất đúng. Có chuyện này con chưa nói với mẹ, là con và anh hai đã tìm mấy nhà, đầu tư vào ‘hội nâng’ rồi.”
Bà Hồ kinh ngạc: “Con đầu tư rồi à? Sao không nói với mẹ?”
Hồ Yến: “Vốn định nói, nhưng mẹ vứt quần áo của con, con giận nên không nói.”
Bà Hồ oán trách: “Chỉ dời tủ quần áo của con đi thôi, xem cái tính của mày kìa, thôi thôi đừng nói chuyện đó nữa. Nói xem các con đầu tư với nhà nào, có an toàn không?”
Hồ Yến ở dưới bàn đạp chân anh hai, trên mặt vẻ mặt bình thản: “Con có thể cùng ai được chứ, là Nguyên Đường đấy ạ. Anh con lại rủ thêm mấy người bạn, bạn bè rủ bạn bè, chọn một người làm chủ hội, dù sao tiền cũng đều do mọi người tự giữ, chắc chắn không có vấn đề gì.”
Bà Hồ vừa nghe, lòng cuối cùng cũng yên tâm lại. Không phải bà cứ khăng khăng bám lấy chuyện này, mà là bà nghĩ xa. Trong nhà có hai người con trai, các nàng dâu khó hòa hợp, lỡ một nhà sống quá tốt, nhà kia lại quá chênh lệch, sau này bà làm mẹ khó xử. Có lòng giúp đỡ nhà kém hơn, lại sợ bị chỉ trích thiên vị, càng lo con dâu tỏ thái độ.
Cho nên bà mới một mực khuyên con trai hai cũng đầu tư, chỉ cần con trai hai cũng kiếm được tiền, đến lúc đó hai nhà đều giàu có, sẽ không có nhiều chuyện như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bà không quan tâm con trai hai đầu tư vào nhà ai, dù sao chỉ cần đầu tư, có thể kiếm được tiền là tốt.
Bên kia, Phạm Quyên lại trong lòng khó chịu. Hồ Minh thì thôi, kiếm tiền hay không cũng chẳng liên quan gì đến mình. Nhưng tiền của Hồ Yến không nằm trong tay nhà, cô ta trước sau vẫn không thoải mái.
“Yến à, em đầu tư bao nhiêu vậy?”
Từ khi cô ta về làm dâu, không biết bao nhiêu lần đã hỏi dò Hồ Yến hiện có bao nhiêu tiền. Hồ Thanh nói khoảng gần một nghìn, bà Hồ nói chắc hơn trăm. Cô ta luôn nghĩ Hồ Yến phải có nhiều tiền hơn, nhưng mỗi lần hỏi, Hồ Yến đều lảng sang chuyện khác.
Cô ta nhịn đến bây giờ, cuối cùng không nhịn được nữa, trực tiếp hỏi.
Hồ Yến sắc mặt tự nhiên: “Toàn bộ ạ. Đương nhiên không nhiều bằng chị dâu rồi, em chỉ có chút tiền tiết kiệm đó, vốn định tự mình giữ, nếu chị dâu và mẹ đều nói kiếm được tiền, em liền bỏ vào hết.”
Phạm Quyên còn muốn hỏi kỹ hơn, Hồ Thanh lại chau mày nhìn cô ta một cái.
Phạm Quyên đành phải ngậm miệng lại, cười gượng nói: “Vậy thì tốt rồi, chị dâu là sợ em cẩn thận quá, đầu tư ít tiền sau này lại kiếm được ít.”
Ăn cơm xong, Hồ Minh một bụng nghi ngờ bị em gái kéo ra khỏi phòng.
“Yến, em có ý gì? Anh nói muốn đầu tư lúc nào?”
Gần đây hai cái hội này nổi lên, Hồ Minh không phải không động lòng, nhưng anh sắp cưới vợ rồi, lại cưới người mình yêu, tiền bạc thật sự không xoay x sở được. Ví dụ về việc cưới chị dâu cả còn đó, anh không muốn làm Tô Hồng tủi thân, vì vậy rượu thuốc, trà bánh đều định lấy loại tốt. Anh gần đây còn liên hệ với một người anh làm công trình, người ta có một chiếc xe hơi. Anh nghĩ sẽ tốn chút tiền, đến lúc đó dùng xe hơi đi đón Tô Hồng, làm cho vợ mình được nở mày nở mặt.
Nhiều chỗ tiêu tiền như vậy, tiền tiết kiệm của anh còn không đủ, lấy đâu ra tiền mà đi đầu tư cái hội gì chứ.
Hồ Yến nắm một cọng cỏ đuôi chó: “Không có gì đâu anh, em chỉ lừa mẹ thôi. Tiền của em cũng không đầu tư.”
Dừng một chút, cô lại nói thêm: “Chị dâu là người nhiều chuyện, em không muốn cho chị ấy biết em kiếm được bao nhiêu tiền.”
Hồ Minh rất tán đồng, cách hành xử của Phạm Quyên anh cũng không thích. Nhưng đó là chị dâu, dù sao anh cũng ít khi về nhà, phiền thì không thấy.
Hai anh em cùng nhau đi về nhà, Hồ Yến đột nhiên nhắc đến một chuyện chẳng hề liên quan: “Anh hai, em và Tiểu Đường đầu tư làm ăn, nhưng lô hàng lần trước không tốt, bây giờ bán không được rồi.”
Hồ Minh vừa nghe em gái nói vậy liền vội vàng hỏi hàng gì.
Hồ Yến: “Anh đừng hỏi, cũng đừng đi hỏi Tiểu Đường và Thạch Đầu bọn họ. Mất tiền mọi người đều không vui, em lừa mẹ nói em đầu tư, cũng là không muốn để bà nói em.”
Hồ Minh vỗ vai em gái, xót xa nói: “Được rồi, có khó khăn gì nhất định phải nói với anh nhé.”
Hồ Yến “ừm” một tiếng, quay người lại lặng lẽ rơi một giọt nước mắt.
Cô không biết mình khóc vì điều gì, là vì hôm nay đã nói dối, hay là vì trước mặt người anh trai thương mình nhất lại bắt đầu nói dối để phòng bị.
Nhưng cô biết, đối với cô, những điều này đều là cần thiết phải làm.
Cô không thể cứ mãi đứng ngoài cuộc như vậy. Nguyên Đường nói loại đầu tư này chắc chắn sẽ vỡ lở. Chờ đến ngày đó, nếu trong nhà chỉ có một mình cô không hề hấn gì, thì sẽ là một cục diện thế nào?
Cô không muốn dùng ác ý để phỏng đoán người nhà mình, nhưng cô cũng rất sợ hãi phải đối mặt với ngày đó.
Cứ như vậy đi. Cô không thể giống như Nguyên Đường, dứt khoát cắt đứt với gia đình, chỉ đơn giản là vì tuy mẹ có thiên vị, nhưng bà cũng đã thật sự cho cô một khoảng thời gian may mắn hơn người khác trong mười mấy năm qua.