Trong phòng bật một chiếc đèn treo tường, cộng thêm ánh sáng vàng cam của đèn đứng, chiếu rọi khắp không gian ấm áp, ánh sáng mờ ảo phản chiếu bóng dáng hai người quấn quýt bên nhau.
Tạ Hiểu Lâu chăm chú nhìn vào đôi mắt của Đinh Nhất Nhất, trong mắt cô vẫn còn ánh nhìn mê mị sau phút giây đong đầy mặn nồng, như viên ngọc trai ngập tràn ánh nước, vô cùng quyến rũ.
Dưới ánh đèn, đường nét bên hông mặt anh sắc nét nhưng đầy trìu mến, như những nét phác thảo bằng bút than vững chãi, từ từ tiến lại gần Đinh Nhất Nhất, đôi môi mỏng khẽ mím lại, hàng mi dài đen rủ xuống tạo thành đường cong tuyệt đẹp trên mí mắt, ánh mắt nửa khép nửa mở chứa chan tình cảm, càng thêm mê hoặc say đắm. Qua cổ áo sơ mi đang mở, xương quai xanh rõ nét, như đang khát, yết hầu nổi lên lăn tròn chậm rãi.
Tạ Hiểu Lâu đột nhiên tiến sát, hơi nóng phả lên má và tai cô, Đinh Nhất Nhất không khỏi run rẩy, dòng cảm giác ấm áp dâng trào làm lý trí chao đảo, máu sôi lên, tâm trí bùng cháy, tim đập mạnh như muốn vỡ tung.
Thế nhưng anh chỉ nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn trên môi cô.
Đinh Nhất Nhất khẽ thở ra một tiếng “hừ hừ”.
Góc miệng Tạ Hiểu Lâu nở một nụ cười nhẹ, một tay ôm lấy chiếc cổ mảnh mai, dùng môi vẽ lên gương mặt cô, từ đôi lông mày cong, đôi mắt long lanh ướt đẫm, chiếc mũi cao thanh tú, rồi đến má ửng hồng, cuối cùng nhẹ nhàng chạm lên bờ môi căng mọng như cánh hoa.
Ban đầu là nhẹ nhàng dễ chịu, trong sự dịu dàng mang theo chút dò xét, môi vốn dính chặt rồi cọ xát, dần dần trở nên mãnh liệt hơn, cuốn vào một cuộc rượt đuổi và nô đùa giữa môi và lưỡi.
Thời gian như ngừng trôi, họ đắm chìm trong thế giới của khoảnh khắc này, như thể tất cả mọi thứ đều bị nụ hôn này nuốt chửng. Xung quanh họ chỉ còn lại mỗi nhau, cùng với tình cảm và dục vọng giữa họ.
Rất lâu, rất lâu…
Nằm trên giường, Đinh Nhất Nhất trong đầu liên tục nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong ngày, có phần quá mơ hồ, như giấc mơ không thật.
Cô dùng đầu ngón tay vu.ốt ve đôi môi, cảm nhận hơi ấm khác thường, mới xác định được mọi chuyện đều là thật.
Tâm trạng lẫn lộn giữa ngọt ngào, bất ngờ, vui mừng và một chút tất nhiên, lúc thì cô nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay, lúc lại nhớ đến cảnh tượng ban ngày, lăn lộn trên giường, lúc lại buồn bã vì sắp phải chia xa, lúc thì lại hả hê vì “đánh bại” được Tạ Hiểu Lâu và thấy anh thật sự chẳng ra gì… Chiếc giường nhỏ trở thành khu vườn bí mật của cô, nơi cô thỏa thích xả hết cảm xúc.
Điện thoại reo, là cuộc gọi của Giản Thiến Nghiêu đến để “hỏi tội”.
Đinh Nhất Nhất cố kìm nén nụ cười, nhưng thật sự rất khó.
“Alo.”
“Sao rồi? Nhanh kể cho tớ nghe đi!” Giản Thiến Nghiêu không vòng vo, thẳng thắn nói, trong giọng nói có đầy sự mong đợi muốn trào qua dây điện thoại. Nếu không phải Chu Nhất Phàm lỳ lợm nán lại nửa ngày mới đi, có lẽ cô ấy đã lái xe đến đây để nói chuyện thâu đêm rồi.
“Đợi đã,” cô chợt cảnh giác, nhìn đồng hồ, đã hơn 11 giờ tối rồi, “Tạ Hiểu Lâu có đang ở bên cậu không?”
“Không có.” Đinh Nhất Nhất không suy nghĩ nhiều, anh mà ở đây bây giờ thì chẳng phải kỳ lạ sao?
“Hai đứa thế nào vậy? Mấy ngày trước còn dứt khoát không thể, vậy mà trong chốc lát đã thành đôi rồi?”
Dù tình cảm vốn là chuyện trong chớp mắt, nhưng cũng nhanh quá mức.
Đinh Nhất Nhất tóm tắt sơ qua những chuyện đã xảy ra trong hai ngày, rồi hỏi lại: “Cậu nghĩ anh ấy có thật sự thích mình không?”
Nói thật cô vẫn còn hoang mang trong mối quan hệ này. Cô không chắc mình có thích anh thật sự hay chỉ vì bên nhau có thể tránh được nhiều phiền phức không cần thiết. Cô cũng không biết anh có giống cô không, nghĩ đến chuyện tốt nghiệp sắp tới sẽ rơi vào vòng mai mối vô tận, có lẽ anh cũng nghĩ ra cách giải quyết một lần cho xong.
“Cậu ấy có thích cậu hay không, cậu chẳng phải nên biết từ lâu rồi sao?” Giản Thiến Nghiêu từ tốn nói, “Cậu ấy nếu không thích cậu thì bao nhiêu năm qua, với điều kiện của cậu ta, sao lại không thể tìm được bạn gái? Cậu ấy nếu không thích cậu thì tại sao lúc học, lúc làm việc, lúc nào cũng mang cậu theo bên cạnh? Cậu ấy nếu không thích cậu thì tại sao lúc cậu bị thương, cậu ấy lo lắng còn hơn bản thân bị thương?”
“Câu hỏi cậu nên đặt ra bây giờ là, liệu cậu có thích cậu ấy không? Hay cậu ấy chỉ là con đường ít khó khăn hơn trong hoàn cảnh hiện tại của cậu?”
Ngay từ khi quen hai người họ, Giản Thiến Nghiêu đã cảm thấy là Tạ Hiểu Lâu thích Đinh Nhất Nhất, nhưng sau khi chứng kiến mối quan hệ tưởng chừng hiển nhiên mà lại khó hiểu của họ, cô bắt đầu mất tự tin. Nhưng bây giờ, đây chính là lúc cô được ngẩng cao đầu, chứng minh rằng mình chưa từng đoán sai.
Trận cá cược với Chu Nhất Phàm cũng đến lúc phải thực hiện rồi.
Chuỗi câu hỏi liên tục của Giản Thiến Nghiêu làm Đinh Nhất Nhất bối rối.
Từ trước đến giờ, cô vốn đã khá vụng về trong chuyện tình cảm, đôi khi thật khó phân biệt đâu là yêu, đâu là thói quen. Nghĩ kỹ lại, trong những năm qua, cô và Tạ Hiểu Lâu sống cùng nhau nhiều đến mức, rốt cuộc đó là thói quen hay tình yêu?
Cô dường như chưa từng trải qua cuộc sống không có Tạ Hiểu Lâu bên cạnh. Từ nhỏ đến lớn, mọi sinh hoạt đều gắn bó. Họ sinh ra chỉ cách nhau một bức tường, mẫu giáo cách một lớp, tiểu học cách một tầng, trung học cách một hành lang dài, cấp ba cách một toà nhà học, đại học cách một khuôn viên, dù anh đi xa học y ở nước ngoài, họ chỉ cách nhau một màn hình điện thoại.
Lẽ ra họ có thể giống như biết bao cặp thanh mai trúc mã ngoài đời, theo thời gian và khoảng cách mà dần dần xa cách. Nhưng họ không như thế. Dù ở đâu, lúc nào, họ vẫn luôn như đang kề bên nhau.
Sự đồng hành ấy có thể là thói quen, nhưng nào phải không phải là một dạng tình yêu?
Họ đã cùng tham dự vào cuộc đời của nhau, hiểu rõ từng thói quen, từng cử chỉ, biết tính cách và tâm trạng của đối phương, chứng kiến những lúc người kia lúng túng, khổ sở, đau buồn nhất, cùng trải qua vinh quang lẫn tủi nhục…
Cô không biết những cặp đôi khác có thể làm được như vậy hay không, nhưng cô có thể chắc chắn rằng giữa họ tồn tại đầy đủ sự đam mê và ăn ý mà một cặp đôi cần có, sự quan tâm và tình cảm, thậm chí có thể là nhiều hơn.
Dù đó chỉ là thói quen thì sao? Thói quen cũng là một loại yêu thương.
“Tớ ở bên anh ấy, không phải vì anh ấy là lựa chọn duy nhất của tớ bây giờ, mà vì người duy nhất tớ muốn chọn, chính là anh ấy.”
Đinh Nhất Nhất chưa bao giờ nghiêm túc và chắc chắn đến vậy khi nói về chuyện này.
“Vậy là xong rồi còn gì!” Giản Thiến Nghiêu nghe cô nói thế thì thở phào nhẹ nhõm “Thế tiếp theo, nói xem, hai người đính hôn mà không báo cho tụi này là sao? Là sợ Chu Nhất Phàm với Triệu Thanh Huỳnh tới cướp hôn hả?”
Hồi lâu trước, khi hai cô bàn về mối quan hệ mờ ám giữa Triệu Thanh Huỳnh và Tạ Hiểu Lâu, đã tiện thể lôi cả Chu Nhất Phàm vào phân tích. Cả hai đều cho rằng với thái độ của Chu Nhất Phàm đối với Tạ Hiểu Lâu, thật khó mà không nghi ngờ rằng anh ta đang “trong tủ” (*ám chỉ người che giấu giới tính thật), còn việc trăng hoa chỉ là cái cớ để che mắt thiên hạ.
Dù suy nghĩ đó sau này đã bị Chu Nhất Phàm phản bác kịch liệt: “Đầu óc hai người chứa toàn phân à?! Sao ý tưởng toàn một cục một cục vậy?!!” Anh ta bị dọa đến mức trong đêm đã đi tán tỉnh thêm hai cô gái nữa.
Nhưng họ vẫn kiên trì với ý nghĩ ấy suốt một thời gian dài.
Cho đến một ngày, Chu Nhất Phàm đột nhiên bắt đầu theo đuổi Giản Thiến Nghiêu, và dai dẳng suốt nhiều năm không bỏ cuộc.
Từ đó trở đi, Giản Thiến Nghiêu không còn dám bịa đặt lung tung về người khác nữa, bởi cô luôn cảm thấy việc Chu Nhất Phàm theo đuổi mình chính là quả báo cho những lời nói trước kia của mình.
Và giờ, quả báo đã rơi xuống đầu Đinh Nhất Nhất.
“Không có!” Đinh Nhất Nhất suýt nữa thì thề thốt với trời “Tớ với Tạ Hiểu Lâu cũng chỉ biết lúc đó thôi. Cậu còn nhớ hôm mọi người đến nhà tớ ăn cơm, ba tớ lén lút giấu cái gì đó không? Chính là đồ dùng để đính hôn…”
Giản Thiến Nghiêu dù ngày nào cũng tiệc tùng say sưa, nhưng cố gắng nhớ lại hôm đó, mới sực nghĩ đến cái cuộn dài gần hai mét, “Vậy cái cuộn đó là…”
“Là một cái standee in ảnh của bọn em.” Đinh Nhất Nhất bổ sung.
Giản Thiến Nghiêu thầm nghĩ, may mà ba mẹ hai bên khá có tâm, biết “tiền trảm hậu tấu” để thúc đẩy, chứ nếu cứ để Tạ Hiểu Lâu chậm rãi, Đinh Nhất Nhất chậm hiểu thế kia, không biết đến bao giờ mới chịu nhận ra tình cảm thật của mình.
“Chú dì đúng là Nguyệt lão thời hiện đại!” Giản Thiến Nghiêu chân thành tán thưởng.
“À đúng rồi, sao Chu Nhất Phàm lại ở chỗ cậu?” Đinh Nhất Nhất vẫn luôn muốn hỏi mà chưa có dịp.
Nhắc đến Chu Nhất Phàm, trong lòng Giản Thiến Nghiêu dâng lên một cảm xúc khó tả. Sau bao năm lăn lộn tình trường, cô thật không muốn ngã ngựa ở chỗ anh ta.
“Hôm đó anh ta tan làm đi ngang qua tiệm tớ, đúng lúc tớ đang bê đồ, anh ấy giúp xong thì bảo tớ mời anh ấy ăn cơm…”
“Mời ăn cơm mà mời đến nhà luôn hả?” Giọng Đinh Nhất Nhất vô thức cao vút lên.
“Cái nhà hàng anh ấy muốn ăn lại đúng lúc đóng cửa, bọn tớ mới đi siêu thị mua ít đồ về nhà nấu.”
Giọng Giản Thiến Nghiêu rõ ràng đã bình tĩnh hơn. Bao năm nay cô chẳng lạ gì tình cảm của Chu Nhất Phàm dành cho mình, nhưng cô hiểu quá rõ con người anhnăm, trái tim anh ta có thể chia thành vô số mảnh, cô chỉ là một phần trong đó. Có chăng thì phần cô chiếm được có hơi lớn hơn những người khác, nhưng về bản chất cũng chẳng khác gì. Cô quen với việc được nhiều người đàn ông yêu thật lòng cùng lúc, thế nên chẳng mặn mà gì với một mảnh thật lòng rơi rớt từ anh ta.
Vả lại, cô còn chưa chơi đủ, không muốn bị trói buộc bởi bất kỳ mối quan hệ nào.
Gia đình cô giàu có, không kết hôn cũng chẳng sợ bị thiên hạ bàn ra tán vào là “gái ế không ai thèm”. Đến lúc cô lớn tuổi, mấy tên đó ngược lại còn phải quỳ gối năn nỉ: “Chị ơi, em không muốn cố gắng nữa rồi…”
“Chu Nhất Phàm cũng thật là, không biết cậu ta nghĩ gì nữa.” Đinh Nhất Nhất cũng trầm ngâm. Cô là người chứng kiến toàn bộ quá trình trưởng thành của Chu Nhất Phàm, cũng không ngờ anh ta lại có thể chung tình đến vậy.
Tất nhiên, cũng có khả năng thứ không có được mới là tốt nhất. Nếu như anh ấy đã ở bên Giản Thiến Nghiêu từ sớm, với tính cách của hai người họ, có lẽ bây giờ đã sớm đoạn tuyệt, không qua lại gì nữa rồi. Hiện tại như thế này cũng khá tốt rồi.
“Cậu là người ba mươi tuổi mới nhìn rõ được tình cảm của mình thì đừng có mà phán xét người khác.” Giản Thiến Nghiêu hừ lạnh một tiếng “Cậu cũng vừa mới thoát khỏi vai trò người trong cuộc thôi đấy.”
Ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra rằng mình đang thay anh ấy biện hộ.
“Được rồi, được rồi, tớ không nói nữa.” Đinh Nhất Nhất lúc này đang trong tâm trạng vui vẻ, đúng là không buồn so đo với cô ấy, “Tớ phải cúp máy đây, Tạ Hiểu Lâu đã gọi tới mấy cuộc rồi…”
Trên gương mặt cô vô thức hiện lên nụ cười, mong đợi không biết lát nữa anh sẽ nói gì.
“Đồ trọng sắc khinh bạn!” Giản Thiến Nghiêu vừa cười vừa mắng, “Đến khi Tạ Hiểu Lâu đi rồi, đừng có mà quay sang tìm tớ đấy nhé!”
Đinh Nhất Nhất vừa nghe thấy Tạ Hiểu Lâu mấy hôm nữa sẽ rời đi, nụ cười cũng dần phai nhạt. Tuy cô đã từng trải qua nhiều lần tiễn biệt như thế này, lần nào cũng không có cảm giác gì, thậm chí đôi khi còn thầm vui vì sau khi anh đi rồi, cô có thể một mình độc chiếm tình yêu của cả hai bên gia đình. Nhưng lần này, cô thực sự cảm thấy nơi lồng ng.ực như có một luồng khí nghẹn lại không thể thoát ra được.