Sau Khi Tôi Đòi Ly Hôn, Tổng Tài Lạnh Lùng Hoá Cún Con

Chương 4



Bình luận đều là những lời chế giễu.

 

【Xem cái bộ dạng không có tiền đồ của nam chính kìa! Một nụ hôn trong sáng mà đã mê mẩn anh đến ngu người, thật mất mặt đàn ông chúng ta.】

 

【Nam chính đang làm gì vậy? Có thể cứng rắn một lần không!】

 

【Đã nói chỉ cần nữ chính dùng chút thủ đoạn, nam chính sẽ lập tức bị câu thành cá mắc câu.】

 

Trong lúc đợi xe, tôi lục túi tìm điện thoại. Vô tình làm rơi đồ trong túi ra ngoài.

 

Anh ấy cúi người xuống nhặt đồ giúp tôi, ngón tay dừng lại trên tờ đơn ly hôn. Màn hình điện thoại đúng lúc sáng lên.

 

Trần Phong gửi tin nhắn đến: 【Ly hôn rồi em có chỗ nào để ở không? Hay là chuyển đến chỗ anh đi.】

 

Ninh Nghiên im lặng đưa túi cho tôi, ánh mắt tối sầm.

 

【Ôi trời, lần này nam chính thật sự cứng rồi, tính tình cứng rồi.】

 

【Hôm qua nữ chính chỉ nói miệng muốn ly hôn, nam chính đã tức muốn chết. Hôm nay tận mắt nhìn thấy tờ đơn ly hôn còn được à? Nữ chính không thể giấu kỹ một chút sao? Túi lại đúng lúc rơi vào lúc này.】

 

【Chắc trong đầu nam chính, đang tính toán làm thế nào để trói nữ chính về rồi.】

 

【Nữ chính mau giải thích đi!! Lại hiểu lầm nữa rồi! Tôi chịu thua cái cốt truyện ma quỷ này rồi!】

 

Tôi muốn giải thích, nhưng Ninh Nghiên đã không cho tôi cơ hội nữa.

 

"Anh có việc, đi trước."

 

Để lại một câu nói, vội vàng rời đi. Đạp ga phóng đi, tôi chỉ thấy đèn hậu xe mờ thành một bóng ảo.

 

Tờ đơn ly hôn này, tôi đã in từ rất lâu rồi, cứ để trong túi quên lấy ra.

 

Không thể để anh ấy cứ hiểu lầm mãi như vậy được.

 

Tôi nhắn tin cho Ninh Nghiên: 【Tối nay có thời gian không? Nói chuyện chút nhé?】

 

Sau đó, tôi lại giải thích đầu đuôi câu chuyện cho Trần Phong, bảo anh ấy không cần phải làm như vậy nữa.

 

Sau đó, tôi đợi mãi, đợi mãi, không thấy Ninh Nghiên trả lời. Lại nhận được điện thoại của bệnh viện.

 

4

 

Khi tôi đến nơi, Ninh Nghiên đang nằm yên tĩnh nghỉ ngơi trên giường bệnh. Anh ấy như một con búp bê bằng sứ, quý giá và dễ vỡ. Tôi bỗng nhiên thấy tự trách, mắt cay xè. Nếu anh ấy không nhìn thấy tờ đơn đó, có phải sẽ không bị phân tâm mà tai nạn giao thông không?

 

Bình luận cuồn cuộn hiện lên.

 

【Nữ chính đừng tự trách, nam chính cố tình đ.â.m vào lan can đấy! Làm gì có chuyện vô tình nhiều như vậy!】

 

【Nam chính là đang tự hành hạ bản thân để lấy lòng thương hại, ép nữ chính phải đau lòng cho anh ta, để cô ấy không muốn ly hôn. Thật lòng mà nói, nam chính cũng thật tàn nhẫn với bản thân...】

 

【Lần này nam chính vì không muốn ly hôn, không tiếc tạo ra tai nạn xe hơi. Vậy lần sau thì sao? Dùng mạng của ai?】

 

【Bệnh kiều nam chính đều như vậy, thích tỏ ra yếu đuối để lấy lòng thương hại. Đặt bản thân vào vị trí thấp nhất trong một mối quan hệ tình cảm. Khi yêu em, có thể cho em cả mạng sống, khi không yêu em nữa, có thể lấy mạng em.】

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi nhìn dòng bình luận hồi lâu mà không nói nên lời…

 

Tôi chưa bao giờ nghĩ, Ninh Nghiên có thể làm đến mức này.

 

Vì muốn níu kéo cuộc hôn nhân hợp đồng chỉ còn trên danh nghĩa này, anh lại không tiếc làm tổn thương chính mình.

 

May mà không quá nghiêm trọng.

 

Chỉ là gãy xương nhẹ cánh tay trái, chân phải thì bó bột.

 

Tôi thở dài bất lực, lục tìm điện thoại trong túi xách, định tìm người chăm sóc cho anh.

 

Ninh Nghiên khẽ mở miệng, nhỏ giọng nũng nịu: "Tay bị hỏng rồi, không ký được hợp đồng."

 

"Anh bị gãy tay trái, tay phải vẫn còn tốt mà?"

 

Ninh Nghiên cứng đờ, nhìn chằm chằm tay phải của mình, vẻ mặt ngây ra.

 

"Tóm lại, không ký được bất cứ thứ gì."

 

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

【Nữ chính à cô đừng nói nữa! Nam chính đang tính toán làm sao cho tay phải của mình cũng hỏng rồi đấy.】

 

【Đàn ông mà tỏ ra yếu đuối thì phụ nữ đều phải tránh sang một bên.】

 

【Nữ chính động não và giữ mồm giữ miệng chút đi, mau dỗ dành nam chính, không biết lần sau anh ta lại làm ra chuyện gì nữa đâu!】

 

Tôi nắm lấy tay phải của Ninh Nghiên, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa mu bàn tay anh.

 

"Quan trọng nhất là phải dưỡng cho khỏe, nếu không em sẽ đau lòng."

 

Ninh Nghiên không nói gì, chỉ nhìn tôi chằm chằm, tai đỏ ửng, ngón út lại len lén móc lấy ngón tay tôi.

 

"Em tìm người chăm sóc cho anh nhé."

 

Việc chuyên môn nên để người chuyên môn làm.

 

Vừa dứt lời.

 

Ngón út của Ninh Nghiên lập tức rụt về, đầu nghiêng sang một bên tránh né ánh mắt tôi.

 

【Tìm người chăm sóc, anh ta còn làm sao dính lấy cô nữa!】

 

【Nam chính đã như vậy rồi, còn chưa rõ ràng sao? Rõ ràng là muốn nữ chính chăm sóc cho mình.】

 

Tôi liếc nhìn bình luận, thử hỏi: "Nếu anh không chê, em cũng có thể…"

 

Chưa nói hết câu, đã bị anh ngắt lời.

 

"Được!" Ninh Nghiên lại bổ sung thêm, "Anh chỉ là không quen ở chung với người khác."

 

【Giả vờ! Tìm nhiều lý do vậy! Sợ nói chậm một bước, nữ chính lại đổi ý.】

 

Tôi nhớ có lần tôi bị mắc mưa, ốm nặng một trận.

 

Ninh Nghiên cũng ngồi bên giường tôi như vậy, dịu dàng lau người cho tôi, giữ đúng lễ nghĩa.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com