Lúc này, tôi không biết Ninh Nghiên đang ủ mưu gì trong lòng.
Tôi có linh cảm chẳng lành, nhưng bất đắc dĩ chỉ có thể cắn răng gõ cửa.
“Vào đi.”
Giọng nói lạnh lùng của Ninh Nghiên vang lên, nghe có vẻ bức bối qua cánh cửa.
Tôi vừa mở hé cửa, người bên trong liền đưa tay ra, kéo tôi vào.
Choáng váng một trận, tôi bị anh ấn vào tường.
Ninh Nghiên ôm eo tôi, bàn tay mân mê bên hông tôi.
Cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng, giọng nói run run: “Ở công ty đấy! Đừng làm loạn!”
Anh bá đạo hôn xuống, khiến tôi trở tay không kịp.
Cuối cùng, Ninh Nghiên khẽ cắn môi tôi, ánh mắt nhìn tôi lạnh lùng và cố chấp.
“Thật muốn trói em về, nhốt lại, không cho ai nhìn thấy.”
Ngay lập tức, tôi giơ tay tát Ninh Nghiên một cái.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Anh che mặt, hơi sững sờ, nhưng không giấu được nụ cười thoáng qua trên khóe miệng.
[Mọi người nhìn nam chính vẻ mặt say mê kìa, đúng là bị đánh sướng rồi!]
[Ở một mức độ nào đó, tôi thấy nữ chính cũng khá biến thái, cái tát vừa rồi, nhanh, chuẩn, tàn nhẫn độc ác! Mà cô ấy đánh thì đánh, vấn đề là cô ấy còn cười nữa chứ!]
Tôi cười sao?
Không có mà.
Tôi nghiêm túc nói: “Sao anh lại có thể có suy nghĩ như vậy?”
Ninh Nghiên dùng cái đầu nhỏ như cún con của anh, cọ cọ vào xương quai xanh của tôi, tỏ vẻ đáng thương.
Thấy tôi giận, anh vội vàng giải thích.
“Vợ à, đừng giận, anh sai rồi.”
Chúng tôi giận dỗi nhau, anh luôn là người xuống nước trước.
Nhìn anh, tôi thấy hơi đau lòng.
Tôi thản nhiên nói: “Em không giận.
“Chỉ là anh có suy nghĩ như vậy là không đúng.
“Yêu một người không phải là giấu người đó đi, biến thành của riêng mình, mà là tự do và tôn trọng.
“Em yêu anh, nên em hiểu anh, bao dung anh.
“Anh yêu em, thì có phải cũng nên cho em tự do và tôn trọng không?”
Dòng bình luận cũng đang bày tỏ quan điểm của mình.
[Tình yêu đích thực, chưa bao giờ là ép buộc.]
[Đồng ý, không có tự do tôi thật sự sẽ nghẹt thở, cái gì cũng bị quản thúc, chẳng khác nào tìm người lớn tuổi hơn để chăm sóc mình cả.]
[Trên đời này thật sự có người bạn đời hợp nhau đến vậy sao? Phần lớn đều là sống tạm bợ qua ngày thôi.]
[Không có tự do và tôn trọng, tôi thà không sống tạm bợ.]
Tôi yêu anh, nên tôi muốn cố gắng hết sức để hiểu anh, để giúp anh trở thành một người tốt hơn.
Chứ không phải để mặc anh sa đà vào những khuyết điểm về nhân cách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Anh dè dặt hỏi tôi: “Vợ à, anh có phải đã làm sai không?”
Tôi rõ ràng không ngờ Ninh Nghiên lại dễ dỗ dành như vậy, ánh mắt nhìn anh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
“Không sao, bây giờ sửa chữa vẫn còn kịp.”
Tôi hôn lên mặt anh, rồi nói tiếp.
“Ninh Nghiên, hay là chúng ta công khai đi.”
Nếu việc che giấu mối quan hệ khiến anh không có cảm giác an toàn, thì tôi chọn công khai.
Anh ngẩn người một lúc không nói gì, dìu tôi đến ghế sô pha ngồi xuống, rồi quay người đi về phía két sắt.
Quay lưng về phía tôi, anh lấy một thứ gì đó giấu ra sau lưng, rồi bước tới.
Dòng bình luận tiết lộ hết:
[Sao nam chính lại lấy vòng cổ ra vậy?]
[Trời ơi! Nam chính định cưỡng ép tình yêu trước thời hạn sao?]
[Háo hức quá!]
[Anh ta rốt cuộc là có nghe lọt tai hay không vậy?]
Ninh Nghiên cẩn thận đặt chiếc vòng cổ vào lòng bàn tay tôi, quỳ một gối xuống đất, dùng đầu cọ cọ vào đầu gối tôi.
Giọng điệu vô cùng tủi thân, hơi cầu xin: “An An, em giúp anh đeo vào được không!”
Dòng bình luận lại một lần nữa bùng nổ.
[Ôi trời! Sao nam chính lại ngược lại cầu xin nữ chính giúp anh ta đeo vào vậy?]
[Ra là căn phòng đó, là anh ta chuẩn bị cho chính mình à?]
[Hưng phấn quá! Chị gái thật là tuyệt vời!]
Mặc dù bất cứ ai cũng có thể bình phẩm về chúng tôi, nhưng chúng tôi cũng có suy nghĩ của riêng mình.
Trong những chi tiết mà họ không thể nhận thấy, chúng tôi cũng đang cố gắng sống thật tốt.
Tôi và Ninh Nghiên thật lòng yêu nhau.
Anh ấy yêu tôi, nên anh ấy đang nhẫn nhịn.
Tôi yêu anh ấy, cũng muốn cố gắng hòa nhập và hiểu anh ấy.
Tôi không muốn cuối cùng, Ninh Nghiên trở thành một tên bệnh kiều âm u, cố chấp, sống hết quãng đời còn lại, thỏa mãn những khán giả, mà hy sinh chính mình.
Dòng bình luận nói đúng.
Tôi phải tự mình nắm bắt quyền chủ động, mới có thể thay đổi cốt truyện.
Ninh Nghiên rất tốt, tôi không muốn anh ấy trở thành người có tâm lý vặn vẹo như vậy.
Thấy tôi không phản ứng, anh chủ động hôn lên lòng bàn tay tôi.
“Đeo vào rồi, anh sẽ không còn là chú cún nhỏ không ai cần nữa.
“Chú cún nhỏ và chủ nhân đã có ràng buộc, thì sẽ không sợ chủ nhân không cần chú cún nhỏ nữa.”
Tôi sẽ chủ động nắm lấy sợi dây xích thuộc về mình.