Lâm Đông Đông hỏi: "Bên đó có nói thời gian cụ thể không?"
"Ngày mai, ngày mai có thể đi thử vai rồi." Tô Tuyết còn vui hơn cả cô.
"Được, tớ cần chuẩn bị gì không?"
"Tư liệu đoàn phim gửi đến đã được gửi hết vào mail cho cậu rồi, cậu nghiên cứu kỹ nhé."
Cúp điện thoại, Lâm Đông Đông vội vàng mở hộp thư điện tử trên điện thoại, muốn xem qua tư liệu mà đoàn phim gửi đến.
"Mấy giờ ngày mai? Tôi đưa cô đi." Giọng điệu của Mộ Tĩnh Thành rất bình thường.
Lâm Đông Đông không cần suy nghĩ liền từ chối: "Không cần đâu. Bây giờ đưa tôi đến nhà Tô Tuyết, ngày mai có cô ấy đi cùng tôi rồi."
Mộ Tĩnh Thành nheo mắt, ánh mắt thêm vài phần nguy hiểm, "Cô đã kết hôn rồi, không thể tùy tiện ở bên ngoài qua đêm."
"Chúng ta đã nói rõ sẽ không can thiệp vào tự do của đối phương..."
"Nhưng cũng phải có giới hạn, không có việc gì đặc biệt thì phải về nhà ngủ." Mộ Tĩnh Thành không cho phép cô mặc cả thêm nữa.
Lâm Đông Đông ngẩng mắt nhìn anh, thấy anh mặt lạnh,hỏi: "Anh cũng sẽ không vô cớ ở bên ngoài qua đêm chứ? Giới hạn mà anh nói phải là cả hai bên cùng tuân thủ mới công bằng."
"Đúng." Mộ Tĩnh Thành dứt khoát nói.
Lâm Đông Đông không nói gì nữa, cùng anh trở về biệt thự, mỗi người về phòng riêng.
Ban đêm, cả căn biệt thự trở nên yên tĩnh lạ thường.
Cô ngồi trước bàn tra cứu số dư tài khoản, cùng với các khoản nợ trên các nền tảng cho vay, đã rơi vào tình trạng thu không đủ chi.
Lâm Đông Đông chống cằm lo lắng, cho dù ngày mai thử vai thành công cũng không thể giải quyết được vấn đề cấp bách trước mắt.
Lúc này cô nghe thấy tiếng động vật kêu bên ngoài cửa sổ, có chút rợn người, liền đi đến cửa sổ định đóng lại, nhưng những bụi cây đen kịt bên ngoài khiến cô bất an.
Cô nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, cảm thấy căn nhà quá rộng rãi cũng không tốt, liền đứng dậy định xuống lầu bật chiếc tivi màn hình lớn treo tường.