Sau Khi Trẫm Băng Hà

Chương 9



Ông ta vội vàng ngồi xổm xuống nhặt mảnh sứ vỡ, ngón tay run rẩy dữ dội, nhưng lại không ngẩng đầu nhìn trẫm.

Dày công tích lũy, chờ thời cơ chín muồi.

Đây là câu nói mà thuở nhỏ ông thường dùng để dạy bảo trẫm.

Khi trẫm còn trẻ tuổi, thua trận liên miên, tinh thần sa sút, cũng chính ông đã dùng câu nói này để khuyên giải trẫm.

Trẫm nghiêng đầu nhìn cánh tay ông ta run rẩy càng lúc càng dữ dội, mở miệng nói: “Đừng nhặt nữa… Tướng phụ.”

Thôi Diễn ngã ngồi xuống đất, nhưng vẫn không ngẩng đầu.

Trẫm đứng dậy đỡ ông ta lên.

“Chẳng phải ngài sớm đã đoán ra rồi sao?”

Từ khi trẫm tỉnh lại lần nữa, đã có mấy lần, ông ta nhìn trẫm thất thần, ánh mắt cũng càng lúc càng kỳ lạ.

Trẫm biết, ông ta đã đoán ra rồi.

Tướng phụ của trẫm, là người thông minh nhất Đại Hạ, điểm này, trẫm từ nhỏ đã biết.

Một lúc lâu sau, Thôi Diễn mới chậm rãi thở ra một hơi, giọng nói nhẹ như tiếng mộng du.

“Đoán ra rồi nhưng vẫn luôn không dám tin.”

Cuối cùng ông ta cũng ngẩng đầu nhìn trẫm.

“Bệ hạ… ngài…”

Trẫm giơ tay ngăn ông ta lại: “Suỵt.”

“Trong lòng Thôi tướng rõ là được rồi, không cần nói nhiều.”

Thôi Diễn trầm mặc một hồi.

“Lúc này đánh Vệ quốc, không phải là thời cơ tốt nhất. Hoàng đế Vệ quốc bệnh nặng, hoàng trữ lại còn nhỏ tuổi, nếu đợi thêm một hai năm nữa, đợi khi chính sự Vệ quốc rối ren, có thể một công hai việc.”

Trẫm gật đầu.

“Quả nhiên Thôi tướng vẫn còn tinh anh như xưa, trẫm trước đó cũng định như vậy.”

“Chỉ là, đáng tiếc, trẫm không đợi được lâu như thế, Triệt nhi cũng không đợi được.”

Thôi Diễn ngẩn người, ông ta rất nhanh đã nghĩ thông suốt mấu chốt trong đó.

“Đánh Vệ quốc là vì bệ hạ? Đại Vu sư Vệ quốc?”

Trẫm vô cùng tán thưởng nhìn ông ta: “Tướng phụ quả không hổ danh là đệ nhất quân sư Đại Hạ.”

20

Chiến dịch phạt Vệ quốc tiến hành vô cùng thuận lợi.

Tiểu tử Chu Khác này đúng là quá dữ dằn, chỉ trong vòng một tháng đã vượt qua Bình Kiều Độ, một đường đánh thẳng tới, liên tiếp chiếm được mười mấy thành trì của Vệ quốc.

Khá lắm tiểu tử, giỏi đánh nhau là có phúc rồi.

Vệ quốc rất nhanh đã dâng thư xin hòa, nguyện cắt đất cho Đại Hạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chu Khác không chịu: “Đàn ông Vệ quốc mềm nhũn, chúng ta cứ một đường xông lên, san bằng ổ chó của chúng!”

Trẫm do dự.

Thừa cơ diệt luôn Vệ quốc, quả thật là một sự cám dỗ rất lớn.

Nhưng Khâm Thiên Giám nói, đế tinh của Triệt nhi càng lúc càng ảm đạm, ẩn ẩn có dấu hiệu biến mất.

Thôi Diễn liếc nhìn trẫm, mở miệng nói: “Lúc này tạm đồng ý nghị hòa cũng không hẳn là không được, binh pháp có câu, ‘chớ truy cùng kẻ địch đế đường cùng’, nếu ép Vệ quốc đến đường cùng, lỡ chúng liều c.h.ế.t vùng vẫy thì cũng khó nói, chi bằng cứ ‘luộc ếch trong nước ấm’, từ từ tính kế.”

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Vệ quốc đồng ý cắt nhường ba mươi thành.

Trẫm chuẩn tấu cho phép chúng chỉ cần cắt hai mươi thành, điều kiện là Đại Vu sư Vệ quốc từ nay về sau phải nghe lệnh Đại Hạ sai khiến.

Vệ quốc do dự một phen rồi cũng đồng ý.

Trẫm đồng thời cảnh cáo quốc quân Vệ quốc, nếu dám giở trò quỷ, kỵ binh Đại Hạ bất cứ lúc nào cũng có thể đạp bằng kinh đô Vệ quốc.

Chiến thắng phạt Vệ, mọi người đều hân hoan vui mừng, chỉ có Chu Khác là không vui.

“Tướng quốc có lẽ thật sự đã già lẩm cẩm rồi.”

Hắn cho rằng chính Thôi Diễn đã ngăn cản việc tiếp tục đánh Vệ quốc, đơn phương kết oán với ông.

21

Ngày thứ ba Đại Vu sư Vệ quốc nhập cung Đại Hạ, Triệt nhi tỉnh lại.

Khoảnh khắc nó tỉnh lại, trẫm đã mất đi quyền khống chế thân thể này.

Nhưng, ý thức của trẫm vẫn còn.

“Triệt nhi đừng hoảng, trẫm vẫn còn đây.”

Nghe thấy giọng nói của trẫm, nó thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng nó rất nhanh đã phát hiện ra điều không đúng.

Trẫm không còn có thể nắm giữ quyền khống chế thân thể này nữa rồi.

Vu sư Vệ quốc quả nhiên có chút bản lĩnh, vừa vào cung đã nhìn ra trẫm không phải là hồn phách bản thể.

Trẫm bảo hắn tìm lại Triệt nhi, đồng thời nghĩ cách trả lại toàn bộ quyền khống chế thân thể cho Triệt nhi.

Hắn nói là do linh hồn của trẫm cưỡng ép chen vào thân thể Triệt nhi, khiến linh hồn của Triệt nhi buộc phải rơi vào giấc ngủ say, kế hoạch trước mắt chỉ có thể tách trẫm ra, mới có thể từ từ đánh thức Triệt nhi.

Chỉ là, vì linh hồn của trẫm đã ở trong thân thể này quá lâu, việc tách rời cần một khoảng thời gian nhất định.

Vì thế trẫm vẫn có thể duy trì chút ý thức này.

“Ngày hoàn toàn tách rời chính là ngày người rời đi?”

“Đúng vậy.”

Thời khắc Triệt nhi tỉnh lại, Khâm Thiên Giám cũng quan trắc được sự chuyển biến của hai ngôi đế tinh.

Tối sáng đổi chỗ, trở về vị trí ban đầu.

22