Sau Khi Trở Mình, Quý Phi Ra Lệnh Giết Cả Nhà Ta

Chương 1



1

"Ngay cả một hài tử cũng không trông nom được, ta cần các ngươi làm gì?"

Quý phi Tô Hinh Nhi lại đang nổi giận!

Trong tẩm điện, đám cung nữ run rẩy sợ hãi. Móng tay dài của Tô Hinh Nhi đã cắm sâu vào thịt họ. Cung nữ đứng gần nhất thậm chí còn bị một cước đá văng ra ngoài.

"Đám bẩn thỉu các ngươi, vậy mà dám lạnh nhạt với bổn cung."

Cùng với tiếng trách phạt của Quý phi, hài tử khóc càng dữ dội hơn.

Từ khi sinh ra Tiểu Công chúa đã toàn thân vàng óng, đặc biệt là đôi mắt vàng của cô bé. Ở dân gian, đây được coi là điềm đại hung. Thông thường, hài tử sinh ra như vậy sẽ bị chôn sống ngay lập tức. Nhưng hài tử này là do Quý phi liều mạng mới sinh ra được, chung quy nàng ta vẫn không nỡ.

Mà mấy ngày qua Hoàng thượng đã nhiều lần muốn đến thăm Công chúa. Đều bị Tô Hinh Nhi lấy lý do thân thể Công chúa không khỏe để lấp l.i.ế.m cho qua.

Nhưng dù sao làm vậy không phải là kế lâu dài. Nếu tin tức Công chúa sinh ra có đồng tử vàng bị truyền ra ngoài, hậu quả không thể tưởng tượng được.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Tô Hinh Nhi càng tệ hơn.

Nàng ta cầm roi quất đám thái giám cung nữ đang quỳ.

"Một lũ vô dụng. Người đâu, kéo tất cả chúng ra ngoài đánh."

Tiếng roi vụt vụt vang dội khắp cung điện.

Ngay lúc này, tiểu thái giám dẫn ta cung kính đứng ở cửa điện.

Ánh mắt Quý phi nhanh chóng quét đến chỗ ta. Ta lập tức nhanh nhẹn vào phòng dập đầu thỉnh an.

Lúc này tiếng khóc của Tiểu Công chúa càng lớn hơn. Thấy vậy, ta vội vàng bò đến vị trí của hài tử, cẩn thận bế Tiểu Công chúa lên, kiểm tra tình trạng của cô bé.

Ta nhìn về phía cung nữ đang run rẩy bên cạnh: "Tình trạng khóc không ngừng của hài tử kéo dài bao lâu rồi?"

Tiểu cung nữ vội vàng đáp lại bằng giọng run rẩy: "Từ sáng sớm đã như vậy rồi."

Ta khẽ gật đầu, trầm ngâm nói: "Mấy ngày qua, nhũ mẫu có gì bất thường không?"

Tiểu cung nữ bên cạnh suy nghĩ hồi lâu, ngập ngừng đáp: "Gần đây dường như khóe miệng nhũ mẫu luôn bị lở loét."

Ta gật đầu, trầm ngâm nói: "Có vẻ như nội hỏa của nhũ mẫu quá vượng, khiến Tiểu Công chúa bứt rứt khó chịu, tìm một ít sữa dê đến đây."

Không lâu sau, sữa dê ấm nóng được bưng lên. Chẳng mấy chốc, Tiểu Công chúa uống xong sữa dần dần trở nên yên tĩnh. Trong suốt quá trình, Quý phi không nói một lời, chỉ liếc nhìn ta.

"Cũng có vài phần bản lĩnh, gọi là gì?"

Ta cúi đầu, vô cùng cung kính.

"Bẩm nương nương, nô tỳ Thẩm Nhược Hi."

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

"Ồ? Ngươi chính là vị thần y mà bọn họ nhắc đến!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Quý phi dường như đã có hứng thú, giọng nàng ta cao lên vài phần.

"Nô tỳ chỉ là là đi theo du y giang hồ, học được chút bản lĩnh ngoài mặt, không dám nhận danh xưng thần y."

Ta ngoan ngoãn ngẩng đầu, vẫn giữ dáng vẻ khiêm nhường. Nhưng ngay giây tiếp theo, roi của Quý phi đã quất thẳng vào ta. Mặt ta lập tức m-áu me đầm đìa.

"Ta mời ngươi đến, không phải là muốn nghe ngươi nói những điều này."

Giọng Quý phi dừng lại một chút.

"Ngươi đã thấy tình trạng của Tiểu Công chúa rồi. Nếu không chữa khỏi bệnh cho Công chúa, ngươi hãy chờ chôn cùng đi."

Ta lập tức gật đầu lia lịa.

"Nô tỳ nhất định sẽ dốc hết sức lực, xin nương nương yên tâm."

Nhưng dường như Tô Hinh Nhi vẫn không yên tâm, nắm lấy tóc ta đe dọa.

"Nếu người khác hỏi về tình trạng của Công chúa, ngươi sẽ trả lời thế nào?"

Ta gắng chịu đựng cơn chóng mặt, yếu ớt trả lời:

"Tiểu Công chúa kim thể an khang, về sau nhất định phúc trạch dài lâu."

Tô Hinh Nhi cười khẩy một tiếng, buông tóc ta ra, ném lại một câu:

"Coi như ngươi biết điều, từ nay về sau do ngươi chăm sóc Công chúa. Nếu để bổn cung phát hiện ngươi có tâm tư xấu xa gì, bổn cung nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng ch-ết."

Ta cúi đầu xuống che giấu nụ cười nơi khóe miệng.

Sống không bằng ch-ết, những năm qua chẳng phải ta sống như vậy sao?

2

Trước kia ta cũng từng biết thế nào là hạnh phúc mỹ mãn.

Năm đó mẹ ta là diệu thủ thần y nổi tiếng trong trấn, thường xuyên khám bệnh cho người nghèo khổ. Khi mẹ khám bệnh cho người ta, cha ta đứng bên cạnh bốc thuốc cho người. Lúc đó ta còn nhỏ, mỗi ngày ngẩng cái đầu nhỏ xíu, đi theo sau mẹ.

Cha ta tán thưởng đặt ta lên đùi.

"Nhược Nhược nhà ta lớn lên cũng muốn học y sao?"

Ta kiêu ngạo ưỡn cái n.g.ự.c nhỏ của mình.

"Ừm, về sau Nhược Nhược muốn trở thành y sư giỏi hơn cả mẹ."

Ta nhớ rõ lúc đó mẹ nhìn ta với vẻ mặt đầy dịu dàng.

"Vậy Nhược Nhược nhà ta phải cố gắng nhé."

Trong những ngày sau đó, mẹ dần dần dạy ta nhận biết thảo dược, giảng giải về dược tính. Ta học rất nhanh, mẹ thường khen ta có thiên phú.

Ngày đó, sau khi nàng khám bệnh từ thiện về, ở một chỗ gọi là Điếu Ngư hạng, nàng gặp một cô nương m-áu me đầy người. Phía sau có mấy người cầm gậy đang đuổi đánh nàng ta. Mẹ ta không chịu được, lập tức đứng chắn trước cô nương.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com