Dù con búp bê bất kính đang ở trước mặt, nhìn Quý phi khóc như hoa lê đẫm mưa.
Tiêu Diễm cuối cùng vẫn không nỡ phạt nặng.
Hoàng hậu từ đầu đến cuối không nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ khóc.
Cuối cùng là Thái hậu phạt Quý phi cấm túc ba tháng.
Sau khi trở về, Quý phi lại nổi giận trong điện.
Nhưng nàng ta dần nhận ra mình không cầm chắc roi được nữa.
Kể từ ngày đó, đầu Quý phi bắt đầu thường xuyên choáng váng.
Ta an ủi nàng ta:
"Đó là vì nương nương ở trong cung lâu quá. Nương nương nghe này, các phi tần bên ngoài cười vui biết bao."
Ta cố ý khiêu khích nàng ta.
"Câm miệng, ngươi câm miệng đi!"
Nàng ta điên cuồng hét lên.
Ý thức cũng dần không tỉnh táo.
Sau đó, theo lệnh của nàng ta, ta vài lần đi mời Hoàng thượng, nhưng đều bị thị vệ chặn ở ngoài cửa.
Ta cười trở về Nguyệt Hoa cung.
"Nương nương, Ngô Mỹ nhân mới đến đang múa cho Hoàng thượng xem. Nàng ấy đang múa chính điệu múa quạt lông của người.”
"Hoàng thượng còn nói..."
Ta do dự không dám nói tiếp.
"Nói gì, ngài nói gì?"
Quý phi định kéo tóc ta, nhưng bị ta khéo léo né qua.
"Hoàng thượng nói, người đừng làm phiền ngài ấy vì chuyện nhỏ nhặt này."
Quý phi nghe xong bỗng ói ra một ngụm m-áu tươi.
"Ta không thể ngã xuống, đứa trẻ của tiện nhân Hoàng hậu kia vẫn chưa ch-ết."
6
Quý phi cuối cùng cũng kiệt sức ngất đi.
Nhưng nàng ta không chú ý đến một bóng người lo lắng chạy vội sau rèm.
Dường như đang chạy về hướng Khôn Ninh cung của Hoàng hậu.
Chẳng bao lâu sau, Hoàng hậu đã tìm ta.
"Nhược Hi, ngươi quá thông minh, bản cung không thể hoàn toàn tin ngươi. Rốt cuộc vì sao ngươi lại giúp ta?”
Ta cười cung kính.
"Nương nương, người chỉ cần biết. Ta giúp nương nương cũng là đang giúp chính mình."
Đôi mắt Hoàng hậu càng thêm thâm trầm.
"Vì vậy nương nương, ta sẽ là đồng minh tốt nhất của người."
Thời gian cấm túc ba tháng của Quý phi nhanh chóng trôi qua.
Thân thể nàng ta càng lúc càng tệ.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé! 📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Một tuần trước, nàng ta bắt đầu thường xuyên thì thầm với Quế ma ma.
Chẳng bao lâu sau, Quế ma ma sẽ một mình rời đi.
Những ngày này, nàng ta bắt đầu thường xuyên đi lại trước cửa điện.
Cuối cùng nàng ta nhìn thấy Quế ma ma với vẻ mặt vui mừng.
"Nương nương, bên Hoàng hậu sáng nay đã mời ngự y, dường như có chuyện lớn xảy ra."
Sắc mặt Quý phi cải thiện thấy rõ.
Nàng ta trang điểm với vẻ mặt đau buồn.
Kiên quyết muốn đến tẩm cung Hoàng hậu thăm hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng nàng ta không biết, chờ đợi nàng ta là vực sâu vô tận.
Quý phi vừa vào tẩm cung, vẻ mặt vẫn giữ dáng vẻ đau buồn, đã bị thị vệ bên cạnh bắt giữ.
Hoàng đế long nhan đại nộ.
"Tô Hinh Nhi, thật sự là ngươi! Trẫm đối với ngươi thật sự... thất vọng tột cùng."
Khi Tô Hinh Nhi định phủ nhận.
Xuân Đào bị trói chặt đã bị đẩy ra.
"Nương nương cứu ta."
Xuân Đào sợ hãi dập đầu huỳnh huỵch.
Quý phi lập tức mềm nhũn trên đất, hiểu rõ tất cả.
Hoàng hậu sớm đã nhận ra kế của nàng ta, dẫn nàng ta nhảy xuống.
Lúc này Hoàng hậu cuối cùng cũng từ từ tỉnh lại.
"Hinh Nhi, ngươi và ta tình như tỷ muội, sao ngươi có thể liên tục hãm hại ta? Huống chi trong bụng ta, chính là huyết mạch hoàng gia."
Nói xong nước mắt nàng ta lại rơi xuống.
Lần này Hoàng đế trực tiếp ôm nàng ta vào lòng.
Chẳng bao lâu Quý phi bị đưa vào lãnh cung, giam cầm suốt đời.
7
Khi gặp lại Hoàng đế.
Ta đang ở lãnh cung, lau đi hết lần này đến lần khác những ngụm m-áu tươi mà Quý phi phun ra.
Nữ nhân trước đây cao quý yêu kiều giờ đây đã hốc hác, tiều tụy.
Cánh tay Hoàng đế nhấc lên rồi hạ xuống, hạ xuống rồi lại nhấc lên.
Cuối cùng, nhìn người nữ nhân mà hắn ta đã yêu mười mấy năm.
Hắn ta cuối cùng nhẹ nhàng kéo tay Quý phi.
Trong khoảnh khắc đó, một con trùng đỏ sáng chui vào tay áo Minh Hoàng.
Nhưng Hoàng đế không hề chú ý.
Cuối cùng, Hoàng đế gọi ta ra ngoài, nhẹ giọng nói với ta đang quỳ trên mặt đất:
"Nhược Hi, lần này nàng có chịu đi với trẫm không?"
Ta im lặng hồi lâu, gật đầu.
Nhưng khóc không thành tiếng.
"Hoàng thượng, ta muốn tiễn nương nương đi hết quãng đường cuối cùng này."
Trong ánh mắt Hoàng đế nhìn ta rõ ràng đầy sự khen ngợi.
Ta biết lần này, ta sẽ đi vào trái tim hắn ta.
8
Sau khi Hoàng thượng đi, Quý phi đột nhiên tỉnh táo.
Nàng ta vùng vẫy ngồi dậy, giận dữ quát:
"Tiện tỳ, dám câu dẫn Hoàng thượng. Bản cung nhất định phải gi-ết ngươi!"
Mặt mũi Quý phi trở nên dữ tợn.
Ta cười khẩy một tiếng, đáp:
"Hoàng thượng đã yêu nô tỳ, nô tỳ lại có thể làm gì đây?"
Ta dừng lại, giọng điệu âm trầm.
"Một phi tần đã bị phế như ngươi, lại ra oai với ai đây?"
Tay Quý phi, vì tức giận mà run lẩy bẩy, có vẻ muốn tát ta, nhưng ta không cho nàng ta cơ hội đó.
Ta đột ngột bịt miệng mũi Quý phi, vẻ mặt méo mó.
"Ngươi là đồ kỹ nữ, năm đó cha ta tốt bụng nhận nuôi ngươi. Ngươi lại lấy oán trả ơn, gi-ết cả nhà chúng ta. Bây giờ hãy để ta tự tay đưa ngươi xuống hoàng tuyền."