“Vương phi nói rất phải.” Phó trắc phi cười cợt không thật.
“Chỉ là quy củ trong nội viện, nên thả hay nên siết, không phải chuyện một lời hai lời là có thể định đoạt. Vương phi xưa nay chưa từng quản lý vương phủ, e rằng chưa biết được trong đó có bao nhiêu điều cần cân nhắc.”
Lời này chẳng phải là chê nàng ta chỉ biết nói suông, không biết hành sự hay sao?
Vương phi tức đến nghiến răng.
“Đã là Phó muội được trao trọng trách, thì việc trong phủ nên chu toàn mọi bề, đừng đùn đẩy trách nhiệm.”
Nàng ta chau mày nói xong, ánh mắt liền quét qua đám người mới vào phủ.
“Ai là Ngô nhu nhân?”
Nghe vậy, Ngô nhu nhân khẽ giật mình, vội vàng đứng dậy, khom người hành lễ: “Vương phi vạn phúc.”
Vương phi liền lạnh lùng đánh giá vài lượt: “Hôm nay mới vào phủ, có phải đường xa mệt nhọc?”
Không hiểu vì sao lại hỏi vậy, Ngô nhu nhân thoáng ngẩn người, sau mới lắc đầu: “Trên đường đi xe ngựa, thân thể không có gì mệt nhọc.”
“Đã không mệt, cớ sao đến thỉnh an lại chậm trễ, thái độ lười nhác?” Vương phi nâng cao thanh âm, ánh mắt lạnh đi vài phần, khiến lòng Ngô nhu nhân bất giác run rẩy.
“Thỉnh Vương phi trách phạt!” Ngô nhu nhân vội cúi đầu, “Hồi bẩm Vương phi, là Khổng cô cô bên cạnh người đến truyền lời, bảo đúng giờ Dậu đến thỉnh an. Thiếp thân nào dám chậm trễ?”
Nàng đến từ giờ Dậu khắc hai, sớm hơn hai khắc đồng hồ, so với hai vị trắc phi còn đến sớm hơn. Rõ ràng Vương phi không muốn đắc tội hai vị trắc phi, liền đem nàng ra làm vật hy sinh.
“Bổn cung thấy ngươi rất không phục?” Vương phi cười lạnh, giọng đầy uy hiếp: “Bất luận là người mới hay cũ, đều được truyền tin đúng giờ Dậu. Kẻ khác đến sớm hơn ngươi rất nhiều, vì sao người ta đến được mà ngươi thì không? Hay là ngươi tưởng rằng bổn cung không quản hậu viện nữa thì chẳng ai trị được ngươi?”
“Không… thiếp thân không dám! Vương phi dạy rất đúng, là thiếp thân lười nhác, xin Vương phi trách phạt.” Ngô nhu nhân mặt mày trắng bệch, kinh sợ vô cùng.
“Nể mặt ngươi là người mới nhập phủ, lại là lần đầu phạm lỗi, bổn cung tạm tha lần này. Về sau nhất định phải lưu tâm hơn.”
“Dạ, thiếp thân đã hiểu.” Ngô nhu nhân mặt mày còn chưa kịp hồi sắc, vội vã lui về chỗ.
“Bạch nhu nhân, ngươi là người cũ trong phủ, lại ở cùng viện với nàng, cũng nên để tâm nhắc nhở nhiều hơn.”
Bạch nhu nhân mỉm cười đứng dậy, hành lễ nhẹ nhàng: “Vâng, thiếp thân ghi nhớ.”
Màn thị uy lớn đến thế, quả thật khiến người trong viện đều phải dè chừng.
Cố Thanh Chiêu thầm thở phào vì bản thân đã sớm cho Khổng cô cô ít lợi lộc, bằng không hôm nay e cũng khó tránh một trận trách mắng.
“Phải rồi, thân thể Sở muội đã khá lên chưa?” Vương phi lại mở miệng hỏi.
“Nàng vốn thể nhược, tháng Hai lại tái phát bệnh cũ. Dù y quan nói đã chuyển biến tốt, nhưng cũng cần thêm ít ngày điều dưỡng.” Phó trắc phi đáp.
“Đã đỡ hơn là tốt.” Vương phi gật đầu, dặn dò Khổng cô cô, “Chốc nữa thay bổn cung đến thăm Sở phu nhân một chuyến.”
“Vương phi thật là nhân hậu.” Bạch nhu nhân liền lên tiếng tán dương: “Có Vương phi và Phó tỷ tỷ như vậy quan tâm, Sở tỷ tỷ không mấy hôm nữa ắt sẽ bình phục.”
“Được rồi, bổn cung cũng mỏi mệt, các ngươi ai về viện nấy đi.”
Lần đầu thỉnh an, coi như kết thúc.
Trên đường hồi viện, không tránh khỏi đi chung với Tề trắc phi.
Nàng ta khẽ cười khinh miệt: “Ngươi thấy rồi chứ, chính viện bày trí thật là quê mùa tầm thường không chịu nổi.”
Xuất thân cao quý khiến Tề trắc phi từ nhỏ đã có nhãn giới hơn người, lời này cũng không phải không có căn cứ.
Vịt Bay Lạc Bầy
Cố Thanh Chiêu dĩ nhiên không dám tiếp lời.
Tề trắc phi cũng chẳng mong nàng trả lời, vừa đi vừa cười: “Dù gần đây điện hạ bận rộn, nhưng người mới vào phủ thì nhất định sẽ tới. Tối nay, cứ chờ xem giữa ngươi và Giang thị, ai chiếm được ưu thế.”
“Nghe nói điện hạ là người trọng tình cũ, không chừng nơi đầu tiên ghé qua chính là chính viện chúng ta.”
“Miệng ngươi cũng ngọt lắm.” Tề trắc phi cười khanh khách, hiển nhiên rất đắc ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cố Thanh Chiêu nhướng mày, trong bụng thầm nghĩ:
Vị chủ viện nương nương này… dường như cũng dễ dỗ lắm thì phải?
Đêm xuống, trăng tàn lặng lẽ, tiếng côn trùng vang rền, gió đêm thoảng qua đầu mày, lướt nhẹ qua giá nến khiến ánh lửa lay động, nhuộm cả gian phòng một màu u huyền.
Phỉ Tử nhẹ bước vào phòng: “Chủ tử, điện hạ đêm nay nghỉ lại tiền viện. Trắc phi nương nương sai người đến truyền lời, bảo người không cần chờ nữa.”
“Đêm đã khuya, để nô tỳ hầu người nghỉ ngơi.”
Cố Thanh Chiêu đang mải mê đọc sách, đúng đoạn hấp dẫn, liền lắc đầu: “Để lát nữa đi.”
Phỉ Tử vốn hiểu tính chủ tử, cũng không cưỡng ép, chỉ đáp: “Vậy để nô tỳ thay người đổi một cây nến sáng hơn.”
Đêm se se lạnh, Vi Duệ viện hòa nhã thanh bình, nhưng tại Hành Vu viện cùng Hạ Hương viện, vẫn còn không ít người vì chờ đợi mà thao thức.
“Điện hạ không phải lại đến chỗ tiện nhân Cố Thanh Chiêu kia chứ?” Giang Vân từ lúc hồi viện liền sửa soạn tỉ mỉ, mong chờ bóng dáng Đoan Vương từ lúc trời chạng vạng đến tận nửa đêm.
Nàng ta là người có thân thế cao quý nhất trong các tân nhân, chức vị cũng không kém, điện hạ nếu đến hậu viện, lý nào không tới chỗ nàng trước?
Thế nhưng đã đến giờ Tý, đến cả giá nến cũng tàn, vẫn không thấy bóng dáng ai.
“Nếu điện hạ có đến, tất sẽ ghé qua chỗ người trước tiên.” Nha hoàn an ủi:
“Gần đây điện hạ bận bịu, chắc là sẽ muộn một chút.”
“Vậy thì… chờ thêm vậy.”
Hạ Hương viện cũng là cảnh tượng tương tự.
Ngô thị vừa lo chờ, vừa canh cánh trong lòng chuyện ban ngày.
“Nghe nói Giang phu nhân cùng Cố nhu nhân đều đưa cho Khổng cô cô một khoản hậu hĩnh, nhờ thế mới nhận được tin sớm, tránh được trách mắng.” Nha hoàn nói xong cũng thấy áy náy:
“Chủ tử, mấy người như Khổng cô cô đều tinh ranh cả, muốn họ làm việc, không có bạc là không được đâu. Còn Bạch nhu nhân, ở phủ đã lâu, người nhất định phải cung kính đối đãi.”
Nhắc đến tiền, sắc mặt Ngô nhu nhân liền cau lại.
“Từ khi rời nhà vào phủ, đã thưởng bạc cho phu kiêng kiệu, bà mai dẫn mối. Vào Hạ Hương viện lại phải phát tiền hỉ cho bọn người trong viện, bếp núc, phòng thêu… trước sau cộng lại cũng tiêu gần năm mươi lượng bạc rồi. Trong tay ta tính ra chỉ có hai trăm lượng, không đủ dùng.”
“Trong vương phủ, nơi nơi đều có người, nếu không chịu tốn chút bạc, e rằng những chuyện như hôm nay vẫn còn nhiều lắm.” Nha hoàn cũng thở dài: “Tạm chưa nói đến đâu, riêng viện Vương phi và Phó trắc phi là không thể sơ suất.”
Hôm sau, theo lệ phải đến vấn an Vương phi.
Lần này Ngô nhu nhân khôn hơn nhiều, đến sớm nhất.
Vương phi thấy vậy cũng vừa lòng, chỉ nói vài lời liền cho lui.
Ra khỏi chính viện, Cố Thanh Chiêu liền dẫn theo Đan Thanh dạo quanh vương phủ một lượt.
Mới vào phủ, dĩ nhiên phải quen đường trước đã.
“Nghe nói phía nam có hồ sen, chủ tử có muốn qua xem thử?” Đan Thanh mấy ngày qua thường lui tới phòng bếp, cũng thu thập được không ít tin tức.
“Hồ sen?” Cố Thanh Chiêu lập tức hứng thú: “Giờ đang độ hoa nở, sen hồng e ấp, đứng lặng trong gió… biết đâu còn có thể hái ít lá sen, nấu nồi cháo sen cũng nên!”
Đan Thanh vội gật đầu: “Chúng ta đã hậu tạ phòng bếp đầy đủ, nấu nồi cháo lá sen không phải chuyện khó.”
Nói là làm, hai người lần theo đường nhỏ, đi một hồi thì quả nhiên thấy hồ sen kia.
Gọi là hồ sen, kỳ thực cũng là một cái hồ không nhỏ.
Từ xa nhìn lại, chỉ thấy mặt nước xanh mát gợn sóng, lá sen trải dài bất tận, từng mảng từng mảng chen nhau, sắc xanh đậm nhạt khác nhau nhưng đều là loại thượng phẩm.
Xen giữa những phiến lá là những đóa hoa e ấp, có bông đã bung nở rực rỡ, có bông còn e thẹn như thiếu nữ chưa dám hé lời, dáng vẻ nhu mì như ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Cố Thanh Chiêu ngắm cảnh, lòng cũng nhẹ nhõm thư thái hơn phần nào.