Sau Khi Trọng Sinh, Ta Kết Hôn Với Kẻ Thù

Chương 110



“Là ta bảo Thanh cô nương mang đi, lá thư gì thế?” Lục Hoa Đình hỏi.

 

“Chính là một phong thư chưa bóc niêm phong!” Quyển Tố đáp: “Bùi giám tác nói rằng, hôm đó có người đặt lá thư lên bàn làm việc của ông ta, ông ta chưa kịp mở ra xem, bèn khóa chung với những thư khác trong tủ Đa Bảo. Ngay sau đó thì trường sử và Thanh cô nương tới. Sau này khi Bùi giám tác thu dọn đồ, mới phát hiện ổ khóa bị cạy, nghĩ mãi mới nhớ ra, chính là phong thư chưa bóc kia bị mất!”

 

Chỉ mấy câu, đủ để Lục Hoa Đình ghép nối toàn bộ đầu đuôi sự việc.

 

Hôm đó, lời đe dọa miệng của hắn nhiều lắm cũng chỉ khiến Bùi giám tác hoảng sợ tạm thời. Từ xa hoa mà phải chịu kham khổ, kẻ già nua ấy bị bắt hốt phân một thời gian, chắc chẳng mấy mà hoàn hồn, rồi sẽ lại tìm Mạnh Quang Thận bàn bạc, nghĩ cách đối phó hắn.

 

Mãi cho tới khi phát hiện ổ khóa trên tủ Đa Bảo bị cạy, Bùi giám tác mới thực sự hoảng loạn.

 

Chỉ e Bùi giám tác tưởng rằng, việc Đại Lý Tự khám xét Ngọc Nô hôm đó chỉ là cái cớ, còn mục đích thật sự của Lục Hoa Đình là sai Quần Thanh lấy trộm thư từ qua lại với Mạnh gia, để nắm được chứng cứ trọng yếu hơn. Ông ta sợ đến thế, chứng tỏ trong thư tín chắc chắn có chuyện nghiêm trọng hơn việc làm nhục cung nữ, chẳng hạn, chính là bức thư này.

 

Là thư sai Bùi giám tác đầu độc học sĩ cung học Tô Nhuận.

 

Lục Hoa Đình cụp mắt, khẽ gập phong thư lại.

 

Bùi giám tác tuy không biết cụ thể mất đi những thư nào, nhưng ông ta chắc chắn rằng phong thư chưa bóc ấy đã mất. Vì không rõ nội dung, càng nghĩ càng sợ, nên mới chịu giao nốt những thư còn lại cho hắn, dứt khoát phản bội Mạnh gia, quay sang đầu phục Yến Vương.

 

Ổ khóa ấy, hẳn là do Quần Thanh cạy hôm đó, nhưng hắn chưa từng sai nàng lấy bức thư nào cả, chẳng lẽ nàng nhân cơ hội đó trộm thư mà không nói với hắn?

 

Thoáng chốc, trong đầu Lục Hoa Đình lóe lên cảnh tượng trong hang đá, Quần Thanh khi ấy đưa cho hắn xem sổ ghi chép cung nhân, mà quyển ấy lại được đặt trong một phong thư, rất có thể phong thư bị mất kia chính là sổ cung tịch ấy.

 

Sổ ghi chép cung nhân lại được niêm trong phong thư, chuyện vốn đã chẳng bình thường. Theo lời Bùi giám tác, sổ cung tịch này là có người gửi tới hôm đó, tạm thời đặt lên bàn ông ta.

 

Lục Hoa Đình bất giác nhìn sang người đang dự thi, hương trầm vấn vít trong không khí, Quần Thanh chăm chú viết bài, hoàn toàn không hay biết, hóa ra sổ cung tịch của nàng, có lẽ không phải do Bùi giám tác giữ lại.

 

Xem ra quan hệ giữa đám gián điệp Nam Sở quả thật đầy mưu mô và khó lường.

 

Khóe môi hắn thoáng hiện nụ cười lạnh, cảm thấy vừa hoang đường vừa thú vị:

“Đi tra lại ghi chép của Dịch đình ngày hôm đó trước khi Bùi giám tác rời đi, sau khi Thanh cô nương chưa vào, xem còn ai từng bước vào chính điện giám tác.”

 

Tại Thượng Phục Cục, vòng thi đầu tiên khảo về kiến thức dệt vải, lễ phục trong cung, phân biệt phẩm sắc, và những quy chế cung đình do thánh nhân định sau khi đăng cơ.

 

Không khó!

 

Quần Thanh xem qua vài lượt, lòng dần vững lại, khi hương chưa cháy được nửa nén, nàng đã viết gần xong thì bên cạnh vang lên tiếng sột soạt.

 

Tửu Lâu Của Dạ

Thiếu nữ ngồi cạnh nàng là một quý nữ, tà váy xoè rộng như đóa hoa, lớp váy chạm vào ngọc bội và thẻ lệnh đeo ở eo. Khác hẳn những cung nữ quỳ ngay ngắn, nàng ta ngồi trên đệm nhung mang theo. Dù vậy, vẫn thấy gò bó khó chịu, liền duỗi chân ra, đầu mũi giày vô tình giẫm lên váy Quần Thanh.

 

Cảm giác được ánh nhìn của nàng, quý nữ liếc sang, thấy chỉ là một cung nữ, liền làm ngơ, thu chân lại với vẻ khó chịu. Dưới ánh đèn, dung mạo vốn thuộc loại khá, nhưng trong lối trang điểm sang quý ấy lại hiện ra vẻ kiêu ngạo, khó gần.

 

Quần Thanh thoáng nhìn, thấy trên bài thi đặt tấm thẻ gỗ ghi tên:

 

Thôi Doanh, khéo thay, nhị tiểu thư Thôi gia, muội muội của Thôi Trữ.

 

Đang suy tính thì bỗng một tiếng la thất thanh xé tan sự yên tĩnh trong điện, các thí sinh đồng loạt ngoái lại, chỉ thấy hai thị vệ áp giải một nữ quan ty y đang trông coi cửa ngách. Nữ quan kia mặt mày thất sắc, vùng vẫy kêu lên:

 

“Không phải ta! Thả ta ra!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Chuyện gì thế này?” Cố thượng y kinh ngạc.

 

“Thượng y đừng hoảng.” Trúc Tố hành lễ, vẻ mặt lại chẳng có chút cung kính nào: “Yến Vương phủ đang tra xét gián điệp Nam Sở, dẫn đi!”

 

“Thượng phục cục sao lại có gián điệp được?” Cố thượng y vẫn chưa hiểu nổi.

 

“Vậy phải hỏi thượng y xem vì sao khảo xét không nghiêm, để gian tế lọt vào trong?” Quyển Tố nói.

 

Thị vệ kéo đi nữ quan họ Vương, mặt đầy dữ tợn. Nàng ta điên cuồng giãy giụa, gào thét khản cả giọng, bị lôi xềnh xệch ra ngoài.

 

Các thiếu nữ trong điện đều hoảng hốt, những quý nữ chưa từng trải qua cảnh này, sợ đến mức mặt tái nhợt, tay run, chẳng còn tâm trí nào mà viết tiếp.

 

Chỉ có Quần Thanh là vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng sắc mặt đã trắng bệch.

 

Ngón tay nàng khẽ miết mép bài thi. Lúc Vương ty y bị kéo đi ngang qua, nàng chắc chắn mình không quen người ấy, nhưng nếu người đó là Thiên, thì Vương ty y hẳn biết thân phận của nàng. Liệu nàng ta có khai ra không?

 

Không rõ Vương ty y bị đưa đi đâu thẩm vấn, chỉ nghe tiếng rủa độc địa của nàng ta vọng lại, tuy nhỏ nhưng rành rẽ trong không gian tĩnh lặng:

 

“Lý gia chiếm ngôi đoạt vị, có tư cách gì mà kế thừa đại tông… Nam Sở sớm muộn cũng đ.á.n.h quay lại, kẻ làm ác tất diệt thân!”

 

Nàng ta đã khai rồi. Lời c.h.ử.i rủa như từng nhát búa gõ dồn dập bên thái dương Quần Thanh.

 

Hương trầm sắp tàn, mồ hôi lấm tấm trên trán nàng, dù vậy, nàng vẫn c.ắ.n răng viết tiếp, chỉ cần chưa bị lộ, nàng vẫn là Quần Thanh, vẫn phải tranh lấy con đường sinh tồn cho mình.

 

Cố thượng y không chịu nổi nữa, lắc lư thân hình tròn trịa, mở cửa đi sang thiên điện.

 

Vừa nhìn thấy cảnh Vương ty y bị treo ngược, tóc tai rối bời, m.á.u me đầy miệng, bà ta sợ đến mức ngoảnh đầu tránh đi, quát Trúc Tố:

 

“Phòng bên đang khảo thí, bắt người thì kéo đi chỗ khác! Sao cứ phải tra tấn ở đây, ảnh hưởng các cô nương làm bài!”

 

“Thượng Phục Cục chọn người, xử việc không sợ hãi, há chẳng cũng là một phần khảo nghiệm sao?” Một giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng, nhưng lại khiến người nghe rợn gáy.

 

Cố thượng y quay lại, Lục Hoa Đình đang ngồi vắt vẻo trên bậc ngọc cao, tay phe phẩy quạt, dáng vẻ ung dung, hờ hững mà lạnh lẽo:

 

“Đối với gian tế, phải thẩm vấn đến nơi đến chốn, những người kia, nếu không phải gián điệp, sao phải sợ?”

 

Cố thượng y lấy tay che mũi để tránh mùi m.á.u tanh, bà hiểu rõ người này được Yến Vương phi tín sủng, nên chỉ đành lui ra, đóng cửa thật kín, còn dùng chân chèn mấy lượt nơi khe cửa.

 

“Là ngươi, người đã đặt phong thư lên bàn Bùi giám tác ở Dịch đình hôm đó?” Lục Hoa Đình hỏi Vương ty y: “Trước giờ tỵ hôm đó, người duy nhất vào điện giám tác chính là ngươi, ngươi có biết trong thư chứa gì không?”

 

Dù c.h.ế.t, Vương ty y cũng không ngờ mình bị lộ chỉ vì chuyện ấy. Nàng ta trừng mắt, hoảng hốt, ấp úng đáp:

 

“Ta… ta không biết!”

 

“Ngươi ngay cả nội dung bức thư là gì cũng không biết mà đã đi giao.” Lục Hoa Đình nói: “Ngươi chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ mà thôi. Ai sai ngươi đi?”

 

Đối diện với ánh nhìn sắc lạnh của hắn, Vương ty y c.ắ.n chặt răng, im lặng không nói.

 

“Vậy đổi cách hỏi.” Lục Hoa Đình thấy nàng ta không chịu khai ra kẻ cầm đầu, liền liếc sang một bên: “Hôm nay trong số các cô nương dự tuyển, có ai là đồng đảng của ngươi không? Nếu nói ra, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”