Sau Khi Trọng Sinh, Ta Kết Hôn Với Kẻ Thù

Chương 124



Sổ sách được Quần Thanh giấu trong người, theo thói quen của nàng, lẽ ra phải lập tức tìm cơ hội rút lui.

 

Trước mắt đèn đuốc lay động, nhưng nàng lại xoay người, đi ngược dòng người quay trở lại.

 

Mạnh gia ra tay với Lục Hoa Đình không phải lần đầu, nếu hắn c.h.ế.t ở đây, những việc phía sau sẽ càng phiền phức, phải xem hắn còn sống hay không.

 

Nhưng vừa lên đến tầng đó, nàng đã liếc thấy ám vệ của Yến vương phủ âm thầm canh giữ lối ra, rõ ràng là ôm cây đợi thỏ, đề phòng nàng trốn thoát.

 

Quần Thanh thấy mình có chút ngốc, xoay người định trà trộn lại vào đám đông để rời đi, thì một hoa nương đã chặn trước mặt nàng.

 

Vẻ nhút nhát yếu đuối trên mặt Văn nương hoàn toàn biến mất, nàng ta hành lễ với Quần Thanh:

“Thuộc hạ Văn Tố, ra mắt Thanh cô nương, cô nương muốn tìm trường sử sao? Xin theo ta.”

 

Văn nương, hay Văn Tố, chính là nội ứng của Lục Hoa Đình trong T.ử Dạ Lâu, Quần Thanh đã đoán ra từ lâu.

 

Văn Tố có trí nhớ cực tốt, khi Quần Thanh khống chế Thôi Trữ, chính nhờ Văn Tố phân biệt được ấn tín, nhắc nhở nàng, nàng mới không bị sổ giả lừa gạt.

 

Lúc này không thể thoát thân ngay, cuốn sổ thật vừa lấy được cũng cần Văn Tố xác nhận lại, Quần Thanh liền theo nàng ta.

 

Lục Hoa Đình đứng trước cửa phòng cùng mấy ám vệ, đã thoát khỏi vòng vây, thấy Quần Thanh chủ động quay lại, hắn hơi sững người, ánh mắt dõi theo nàng lên cầu thang.

 

Quần Thanh đi đến trước mặt hắn, nhìn vết m.á.u loang trên y phục hắn, từ vai phải kéo đến ngực, vì mặc đồ đen nên không quá rõ:

“Trường sử bị thương ở đâu?”

 

Việc Lục Hoa Đình gặp ám sát vốn như cơm bữa, ngoài kẻ thù ra chẳng ai để tâm chi tiết thương thế của hắn, nghe Quần Thanh mở miệng hỏi, hắn trực giác thấy khác thường, ánh mắt dần sáng lên, nhìn thẳng vào nàng:

“Không đáng ngại, còn cô nương?”

 

Dường như chỉ cần thấy nàng đến gần, đấu chí trong hắn liền được lấp đầy.

 

Đã chưa c.h.ế.t, Quần Thanh dĩ nhiên mong hắn bị thương nặng hơn một chút, để không còn sức tranh giành với nàng, nhưng vừa ngẩng mắt, gương mặt phong lưu rực rỡ kia lại khiến nàng khựng lại, ánh nhìn chỉ dừng trên đôi môi hắn.

 

So với ngày thường nhợt nhạt hơn, hẳn là mất máu, hắn không thể cầm cự lâu ở đây.

 

Biết vậy là đủ.

 

“Đều là vết thương ngoài da.” Quần Thanh lấy sổ ra: “Sổ thật đã lấy được, mời Văn Tố cô nương kiểm tra.”

 

Văn Tố nhìn dấu ấn đỏ tươi như m.á.u trên trang sổ, có chút kích động:

“Đúng vậy, đây chính là sổ thật của T.ử Dạ Lâu.”

 

Ám vệ thần sắc kích động, nhưng cũng xen lẫn lo lắng, lấy được sổ thật rồi, tiếp theo chính là vấn đề xử lý thế nào.

 

Lục Hoa Đình thần sắc bình thản, hỏi Quần Thanh:

“Thanh cô nương định xử trí ra sao?”

 

“Đã liên quan đến tội trạng của bá quan, ta sẽ giao sổ thật cho Ngự sử đài, cho Uông đại nhân.” Quần Thanh đáp.

 

“Giao cho ta.”

 

Giọng hắn dứt khoát, Quần Thanh không khỏi nhìn sang Lục Hoa Đình.

 

Hắn cũng nhìn nàng:

“Thanh cô nương lấy sổ vốn là để báo ân cho Ngọc Nô. Giao cho Ngự sử đài chỉ khiến bá quan công kích lẫn nhau, khâu trung gian quá nhiều, dễ sinh biến, ta sẽ trực tiếp dâng lên thánh nhân. Chẳng lẽ cô nương không muốn T.ử Dạ Lâu sụp đổ sớm hơn sao?”

 

Quần Thanh rất do dự, nhưng nhiệm vụ của nàng vốn là giao sổ thật cho Ngự sử đài Uông Chấn, đến bước cuối cùng này, nàng tự nhiên không thể bị vài lời của Lục Hoa Đình mê hoặc.

 

“Trình Ngự sử đài là vì đó là chức trách của Ngự sử đài.” Quần Thanh nói: “Trường sử trực tiếp tấu trình là không hợp quy củ, chưa nói đến việc thánh nhân có nổi giận trách phạt ngài hay không, trường sử nói suông không bằng chứng, ta làm sao tin được rằng sau khi ngài cầm sổ, thật sự sẽ dâng lên?”

 

Đây là không chịu giao.

 

Sắc mặt Lục Hoa Đình trầm xuống:

“Là vì Ngọc Nô, hay vì người khác, trong lòng cô nương hẳn rõ. Ta cũng không chắc cô nương sẽ giao sổ cho Ngự sử đài.”

 

Thân phận tế tác của nàng sớm đã bị Lục Hoa Đình biết rõ, hắn không động đến nàng, còn đồng ý hợp tác, e rằng cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau, làm sao yên tâm để nàng tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ của Nam Sở?

 

Quần Thanh nhìn hắn:

“Ai mà chẳng có tâm tư, chẳng lẽ trường sử không phải vì Yến vương phủ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lục Hoa Đình nói:

“Thanh cô nương dường như có oán với Yến Vương phủ.”

 

Quần Thanh ngừng một chút:

“Ta là nữ sử của thái t.ử phi, hai vị điện hạ thế như nước với lửa, chẳng lẽ ta có lý do gì để thích Yến vương phủ?”

 

“Cuốn sổ thật này, đối với ta rất quan trọng.” Lục Hoa Đình không chịu lùi bước: “Ta hứa với cô nương, sau khi thánh nhân xem xong, sẽ tự tay giao lại cho Ngự sử đài.”

 

“Không được.” Tay Quần Thanh đã chạm vào túi hương đầu dê, không muốn mạo hiểm: “Cuốn sổ này, đối với ta cũng rất quan trọng.”

 

Nói xong, nàng xoay người xuống lầu, bốn ám vệ của Yến vương phủ đã đứng chặn phía dưới, tạo thế gọng kìm.

 

“Nếu ta không cho cô nương rời đi thì sao?” Giọng Lục Hoa Đình khẽ vang lên sau lưng, dường như đang nén cảm xúc.

 

Quần Thanh đáp:

“Vậy ta chỉ còn cách xông ra.”

 

Nàng liếc bốn ám vệ phía dưới, bốn người vừa rồi còn kề vai chiến đấu, giờ lại phải rút đao đối mặt, trên mặt đều lộ vẻ do dự. Quần Thanh ép cảm xúc xuống, ánh mắt theo bản năng dời về khung cửa sổ, thầm tính toán khả năng thoát thân.

 

Đã lâu rồi nàng không mạo hiểm, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh, may mà trước đó đã xin được lát sâm của Phương Tiết.

 

“Cô nương suy nghĩ lại đi, giao sổ thật cho ta.” Lục Hoa Đình nhìn bóng lưng nàng, như nhìn một vệt trăng mảnh mai: “Cô nương t.ử không xông ra được đâu.”

 

Không ngờ Quần Thanh lại xoay người, trong mắt phản chiếu ánh đèn, mỉm cười với hắn:

“Ta còn chưa thử, các người tự tin thế sao?”

 

Lục Hoa Đình không biết nghĩ tới điều gì, tròng mắt trầm hẳn xuống. Quyển Tố nuốt nước bọt, trường sử từng nói, trong mộng Yến vương phủ có quá nửa ám vệ gục dưới tay cô nương này, chẳng lẽ chính là lần này?

 

Đúng lúc ấy, một tiếng rít chói tai xé gió vang lên, một bóng đen khổng lồ, sải cánh rộng bằng đứa trẻ bảy tuổi dang tay, phá cửa sổ lao vào, mang theo mảnh khung cửa vỡ nát.

 

Quần Thanh hầu như chưa kịp nhìn rõ hình dạng, cuồng phong đã ập tới, trong khoảnh khắc ấy, nàng theo bản năng bảo vệ cuốn sổ, giơ tay đỡ lấy, không để nó cắp đi, nhưng cánh tay va phải chiếc mỏ cứng rắn của nó, như bị kiếm đâm, đau thấu xương.

 

Lúc này mọi người mới nhìn rõ, đó là con ưng xám của Yến vương phủ.

 

Con ưng xám sức lực kinh người, điên cuồng mổ về phía nàng, như muốn húc nàng rơi xuống cầu thang dốc đứng. Trong lòng Quần Thanh trầm xuống, khoảnh khắc mất thăng bằng giẫm hụt, một bàn tay bỗng siết chặt cổ tay nàng, kéo nàng lại giữa lúc rơi xuống.

 

Trong hoảng loạn, Quần Thanh nhìn thấy đôi mắt đen sâu của Lục Hoa Đình, hắn trở tay rút kiếm của Quyển Tố, một kiếm ghim thẳng con ưng xám lên tường. Máu đen và lông vũ văng tung tóe, có vài giọt b.ắ.n lên gương mặt trắng ngọc của hắn.

 

Chuyện gì vậy… Chẳng phải do hắn sắp đặt sao?

 

Con ưng xám phát ra tiếng rít chói tai, vẫn giãy giụa dữ dội, các ám vệ khác cũng bị biến cố này làm cho sững sờ, đồng loạt rút đao kiếm:

“Phát điên rồi sao? Sao con ưng của Xích Tố lại chỉ chăm chăm vào Thanh cô nương?”

 

“Mau giúp trường sử!”

 

Quần Thanh rũ mi, ánh mắt khẽ động, chộp lấy cổ tay hắn, trở tay vặn mạnh, chỉ nghe rắc một tiếng.

 

“Thanh cô nương!” Quyển Tố hét lên.

 

Trong cơn đau kịch liệt, Lục Hoa Đình ngẩng mắt lên, trong đôi mắt đen chỉ kịp thấy bóng Quần Thanh lăn xuống cầu thang.

 

Bàn tay trái giấu trong tay áo bị nàng vặn trật khớp, đầu ngón tay còn dính m.á.u của nàng, không rõ vì duyên cớ gì mà run rẩy không thể khống chế.

 

Lục Hoa Đình cúi nhìn Quần Thanh, thần sắc khó diễn tả, nàng cố ý tuột khỏi tay hắn.

 

Cơn đau trật gân nơi cổ tay, dường như men theo đó lan thẳng vào tim, khó mà chịu nổi.

 

Một giọt m.á.u đen từ hàng mi bất động của hắn rơi xuống.

 

Quần Thanh cuộn người lại, che chở trước ngực, thuận theo đà lăn xuống, cố gắng giảm thiểu thương tích.

 

Tửu Lâu Của Dạ

Ám vệ trấn giữ cầu thang vừa rồi đã chạy lên tấn công ưng xám, để lộ ra một khoảng trống.

 

Tính thời gian, An Lẫm hẳn đã tới, cách này tuy mạo hiểm, nhưng có thể thoát thân.

 

Có người đỡ lấy Quần Thanh ở đầu cầu thang, chặn lại đà lăn của nàng, một tay nâng nàng dậy, miệng nói:

“Không biết cẩn thận gì cả, cô nương này, có bị thương không?”