Quần Thanh được An Lẫm đưa về nhà.
Trong nhà có nước nóng, nàng cởi y phục, đơn giản xử lý vết thương. May mà ngoài vết bị ưng xám mổ ở cánh tay vẫn còn rỉ máu, những chỗ khác đều chỉ là thương nhẹ, cổ tay cũng hơi đau.
Người phụ nữ tên Nguyệt nương mang áo vải tới cho Quần Thanh thay. Sau khi nàng thu xếp xong, Nguyệt nương lại nấu một bát canh táo đỏ nóng hổi:
“Bổ m.á.u đấy, cô nương uống chút đi.”
An Lẫm nói:
“Đa tạ phu nhân.”
Ánh mắt Nguyệt nương dịu dàng mà lo lắng, dường như muốn hỏi điều gì, nhưng thấy An Lẫm và Quần Thanh có chuyện cần nói, bèn lui ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa.
Quần Thanh nhìn Nguyệt nương mà thấy thấp thoáng bóng dáng của mẫu thân mình, không khỏi hỏi:
“Sau này An đại ca định tính thế nào?”
An Lẫm trầm ngâm:
“Còn tính thế nào được nữa, chỉ mong trong loạn thế có một góc nhỏ để sống yên ổn thôi.”
“Bây giờ đã không còn là loạn thế nữa rồi.” Quần Thanh nhắc.
An Lẫm lật xem sổ sách:
“Thanh cô nương quả nhiên là người lợi hại nhất ta từng gặp, vì quyển sổ này đã ngã xuống bao nhiêu người, chỉ có ngươi mang được về. Ngươi yên tâm, có được thứ này rồi, ta nhất định bẩm báo chủ thượng, thăng ngươi lên làm Thiên.”
Quần Thanh nghĩ, thực ra cũng không phải công lao của riêng nàng, nhưng nàng không nói ra, ngập ngừng một chút rồi nói:
“Ta muốn hỏi An đại ca một việc.”
An Lẫm vốn đã thấy nàng không vui mừng, nghe nàng nói:
“Thiền sư bảo chúng ta giao sổ cho Ngự sử đài, chỉ là để gây ra việc bách quan công kích lẫn nhau sao?”
“Chắc là vậy.” An Lẫm nói: “Vị Uông đại nhân ở Ngự sử đài kia là hôn quan, ngươi xem trong sổ này liên lụy đến mấy chục người, hắn không dám xử lý một lượt, bao nhiêu văn quan võ tướng đều sẽ nháo nhào kêu oan, tìm đường thoát tội, tất sẽ là một trận đại loạn, Trần Minh Đế cũng phải đau đầu.”
“Vậy kết cục của sự hỗn loạn ấy, có thể khiến nhà họ Thôi chịu phạt, T.ử Dạ Lâu sụp đổ không?” Quần Thanh hỏi.
“Ta hiểu ý ngươi.” An Lẫm dừng lại, thở dài: “Cặp mẹ con lăn bàn đinh kia, trước đây từng làm tạp dịch ở chỗ chúng ta, Nguyệt nương mềm lòng, còn hay giúp đỡ họ.”
“Ta để tâm chuyện này, là vì mẫu thân ta cũng từng lăn bàn đinh.” Quần Thanh nói rất bình thản giữa ánh mắt kinh ngạc của An Lẫm: “A nương ta kể, bà là Miêu tộc, lúc còn thiếu nữ vì thổ ty trong trại Miêu tộc chiếm đất g.i.ế.c người, bà một mình tới Trường An, lăn bàn đinh để kêu oan cho phụ thân.”
“Khi ấy, Trường công chúa Xương Bình đích thân xử án, không những trả lại công đạo cho bà, còn vì bà có tay nghề may vá tinh xảo mà giữ lại bên mình làm cung nữ phụng y. Vì thế, a nương ta đối với Trường công chúa có tình cảm sâu nặng vô cùng.”
“Sau khi ta ra đời, a nương chưa từng thiếu ăn thiếu mặc, nhưng ta từng thấy dấu đinh trên lòng bàn chân bà.” Quần Thanh tiếp lời: “Vì vết thương ấy, bà không thể đi xa, cũng không thể chạy nhảy cùng ta và huynh trưởng, chỉ có thể ngồi trên ghế, hoặc ngồi bên giường.”
Cho nên nàng mới không thể tưởng tượng, Chu Anh đã dùng đôi chân như thế nào để một đường đi về phương Nam.
“Thanh cô nương, ngươi không muốn giao sổ cho Ngự sử đài?” An Lẫm hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nếu giao cho Ngự sử đài mà vô dụng, thì vì sao phải làm?” Quần Thanh nói: “Trong thời gian ngắn, chủ thượng cũng không thể phục quốc, triều đình hỗn loạn, dân không sống nổi, đối với ngươi và ta thì có lợi gì?”
“Để ta nghĩ một chút.” Sắc mặt An Lẫm hơi khó coi.
Hai người đều im lặng, ngoài cửa vọng vào tiếng Nguyệt nương khe khẽ ru con ngủ, hát được nửa chừng, An Lẫm uống cạn chén rượu, đưa đáy chén cho Quần Thanh xem:
“Thanh cô nương, làm ám trụ của chúng ta thì phải đề phòng người khác, vài ngày không gặp, cũng phải cẩn thận xem dưới lớp da kia có đổi tim hay không, vậy mà ngươi vẫn chẳng thay đổi chút nào. Bất luận ngươi là Thiên hay Sát, có phải thuộc hạ của ta hay không, ta đều nguyện kết giao với ngươi!”
Thấy việc khuyên An Lẫm có hy vọng, trong lòng Quần Thanh dâng lên một chút ấm áp:
“Chỉ cần An đại ca chịu giúp ta đổi phù tín là được, ta không làm Thiên cũng không sao.”
“Ngươi đã nói vậy, thì cứ làm theo ý ngươi.” An Lẫm hạ giọng nói: “Ta sẽ bảo đảm cho ngươi. Quyển sổ này ngươi đã tốn công lấy được, chẳng qua lúc nộp xảy ra trục trặc. Dù là thiền sư, cũng phải hiểu, trên đời làm gì có chuyện thập toàn thập mỹ.”
An Lẫm trả lại sổ sách cho Quần Thanh, nhìn vết thương trên cánh tay nàng, nói:
“Hôm nay những người đó là người của ai? Ưng là mãnh cầm, ngươi có thể thoát thân, quả thực hung hiểm.”
“Vốn đã đối lập, chỉ là lợi dụng lẫn nhau, hợp tác đoạt vật, ta đã sớm chuẩn bị.” Quần Thanh rất bình tĩnh.
Làm tế tác nhiều năm, nàng luôn đề phòng tất cả mọi người, huống hồ là Lục Hoa Đình, kẻ lập trường đối lập với nàng, vì có chuẩn bị, nên chưa từng kỳ vọng, nhưng nơi cổ tay từng bị kéo qua lại âm ấm nhè nhẹ, xúc cảm ấy như in hằn trên tay nàng.
Lục Hoa Đình đã căm ghét tế tác, sổ sách lấy được rồi, lẽ ra nàng không còn giá trị lợi dụng mới phải.
Thế nhưng vào khoảnh khắc ưng xám bổ xuống, nàng rơi khỏi cầu thang, thứ hắn nắm lấy không phải sổ sách, mà là cổ tay nàng.
Quần Thanh không phải sắt đá vô tình, nhưng quá mềm lòng thì dễ chùn bước, nàng uống cạn bát canh táo đỏ, nghĩ đến mưu tính của Lục Hoa Đình, liền hỏi An Lẫm:
“Đúng rồi, chuyện ám sát Yến vương rốt cuộc là thế nào? Vì sao không động thủ?”
Một là nàng lo mình truyền sai chỉ lệnh, khiến Chiêu thái t.ử trách tội, hai là những tế tác mai phục kia dù sao cũng là mạng người, nếu vì nàng mà mấy chục người toàn quân bị diệt sạch, nàng nhất thời cũng khó chấp nhận.
An Lẫm kinh ngạc:
“Không phải nghe theo lời ngươi, không được tự tiện hành động sao? Những người đó vốn không phục, lén mắng ngươi, đợi đến khi phục binh của Yến vương xông ra, từng kẻ đều câm như hến.”
“Ta khi nào nói không được tự tiện hành động?” Quần Thanh nghi hoặc. Nàng nhớ rất rõ, mình viết là ra tay, sao lại thành chỉ lệnh ngược lại?
An Lẫm còn nghi hoặc hơn nàng:
“Thanh cô nương, sáp hoàn ngươi truyền cho ta đó: Thà bị phạt, cũng đừng hành sự.”
Tửu Lâu Của Dạ
Đồng t.ử Quần Thanh khẽ động, chợt ý thức được điều gì, trong lòng trầm xuống:
“Hỏng rồi, Tô Nhuận…”
An Lẫm hỏi:
“Tô Nhuận là ai?”