Trong lò, ấm nước sôi sùng sục.
Tiểu Tùng nhìn thấy Quần Thanh bước vào liền ngẩng đầu lên, Phương Tiết nhắc: “Ngươi nhìn đi đâu đấy? Xem nước đi.”
Phương Tiết khoác áo ngoài, môi mím lại, cẩn thận đổ thuốc đã lượt vào trong nước, không để ý tới Quần Thanh. Dù vậy, tiếng đóng nắp ấm lách cách của y đã để lộ ra tâm tình của mình.
Ở gần cửa sổ trong phòng khách có một bộ trường kỷ thấp (*). Quần Thanh ngồi xuống, mặt ngẩng lên nhìn Phương Tiết.
Hai năm trước, sau khi được cứu khỏi chùa, Lý lang trung đã tận tình sắc thuốc thang cho nàng uống. Khi Quần Thanh tỉnh dậy, nàng cũng thấy một cảnh tượng tương tự vậy:
Sương trắng cuộn tròn trên xà nhà. Phương Tiết quỳ trên trường kỷ phân loại thuốc. Khuôn mặt y lạnh ngắt như được làm từ băng tuyết. "Sư phụ, đừng bận tâm đến nàng ta nữa. Đã còn không muốn sống, còn cố cứu để làm gì?"
Nhưng sau khi Lý thái y rời đi, Phương Tiết lại quay lại đút thuốc cho nàng. Nàng cố tình nôn lên áo choàng của y, nghĩ muốn tự sinh tự diệt. Sắc mặt Phương Tiết tái nhợt vì tức giận, nhưng sau một lúc, y lại cầm thìa tiếp tục đút cho nàng.
Sau này, khi biết Bảo An công chúa vẫn còn sống, Quần Thanh liền muốn chạy trốn, quay lại g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ thù. Tuy nhiên, vết thương do thanh kiếm đ.â.m vào n.g.ự.c quá nặng, nàng phải nằm liệt giường suốt nửa tháng. Cuối cùng cũng cử động được, khi chạy ra ngoài với mái tóc xõa tung, nàng nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài nội điện:
Hoàng đế Trần Minh đã chiếm được cung điện, Trường An vừa từ cảnh hỗn loạn ban đêm mà thức tỉnh. Bệnh xá chật kín người bị thương. Ghế xếp thành hàng, chất đầy những người cụt chân tay, quần áo đẫm máu. Những cặp đôi khóc lóc, phụ nữ ôm xác trẻ sơ sinh, những bà lão quỳ gối dưới đất khóc lóc. Tiếng than khóc, rên rỉ, van xin hòa quyện vào nhau như một tấm lưới khổng lồ, bao trùm cả bầu trời.
Quần Thanh đứng giữa đó, mặt mày tái mét, cảm thấy mình thật nhỏ bé. Sự sống và cái chết, tình yêu và thù hận của nàng, thật nhỏ bé so với những người này.
Ngày đó trở về, nàng nuốt vội thuốc trước ánh mắt kinh ngạc của Phương Tiết. Ba ngày sau, nàng đã có thể ra khỏi giường. Mười ngày sau, nàng trở về nhà, lấy tiền trong nhà cùng tất cả đơn thuốc nương nàng để lại đưa cho Lý lang trung để báo đáp công ơn cứu mạng của ông. Mười ngày sau nữa, nàng và Lý lang trung đã học được công thức thuốc thang cơ bản, cùng với Phương Tiết nhau xách hộp thuốc đi giữa những người bị thương.
Phương Tiết luôn đi bên cạnh nàng, sắc mặt luôn không tốt nhưng vẫn sẽ vươn tay đỡ lấy hộp thuốc giúp nàng, sẽ ra mặt giúp nàng khi gặp phải một bệnh nhân khó tính. Ngày nàng trở về cung, Phương Tiết khó lòng chấp nhận, không đến tiễn nàng...
Đến hôm nay, y dường như vẫn còn giận vì lần trước nàng bỏ đi không một lời cáo biệt. Cũng không thể làm gì khác, ai bảo nàng lại đụng phải Lục Hoa Đình chứ.
Quần Thanh một đường tiến đến, cảm thấy có chút khát, tự rót cho mình một chén nước. Chưa kịp đem lên miệng uống, Phương Tiết đã giật lấy chén đi mất: “Nước lạnh, tỷ còn muốn uống sao?”
Giọng y đã thay đổi nhiều so với hồi đó, Quần Thanh nhìn theo bóng lưng Phương Tiết, phát hiện y đã cao lên không ít.
Phương Tiết rót nước nóng, lại đưa cho Quần Thanh, mãi mới mở miệng nói: “A tỷ bận bịu trăm công nghìn việc hạ mình đến đây, là muốn đến hỏi thăm tình hình của a nương chăng?”
Vừa nói, y vừa đưa cho Quần Thanh một lá thư hồi âm: "Sư phụ nói đã tìm thấy nơi nương của tỷ ở Giang Nam, nhưng đã muộn một bước rồi, bà ấy đã đi về phía nam rồi. Đừng lo, sư phụ đang đuổi theo bà."
Quần Thanh đọc thư hồi âm với vẻ lo lắng. Đi xa hơn về phía nam, họ sẽ sớm đến biên giới Nam Sở, nơi có xung đột biên giới chung giữa Đại Thần và Nam Sở. Nhưng Lý lang trung đã đi rồi, nàng không thể làm gì khác ngoài việc nhờ Phương Tiết viết thư cảm ơn.
"Thật ra hôm nay ta đến là để xin thêm Hàn Sương Vũ Lộ," Quần Thanh nói.
Phương Tiết liếc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, ánh mắt thoáng chút tức giận. Nghe nói kỹ thuật ấn xương này cực kỳ đau đớn. Có tiểu cô nương nhà nào lại cam tâm chịu đựng đau đớn, hủy hoại dung nhan xinh đẹp như nàng chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Y chụp lấy cổ tay nàng. Quần Thanh cứng đờ người một lúc, nhưng không vùng vẫy. Nàng để y bắt mạch, quan tâm hỏi nàng: "Thế nào? Có bị đau ở đâu không?"
“A tỷ có phải hay không lại bỏ bê sức khỏe nữa rồi?” Phương Tiết giật nảy, ngẩng đầu ngước nhìn nàng.
Quần Thanh không biết phải giải thích thế nào chuyện nàng đã trọng sinh, lúng túng nói: “Ta bây giờ rất chú tâm sức khỏe của mình.”
“Không sao đâu.” Tuy không hiểu tại sao nàng lại thay đổi như vậy, nhưng giọng điệu của Phương Tiết vẫn dịu dàng. "Ta sẽ kê thêm vài viên thuốc bổ cho tỷ. Bình thường tỷ nhớ bảo trọng thân thể chút."
“Ta còn muốn một viên Tử Mẫu Chuyển Hồn Đan," Quần Thanh nói
Phương Tiết không thể tin nổi nhìn nàng. Tử Mẫu Chuyển Hồn Đan vừa có độc cũng vừa có thuốc giải. Nếu không uống thuốc giải kịp thời, nạn nhân sẽ đau bụng, xuất huyết, dẫn đến tử vong. Rõ ràng là nàng vẫn đang thực hiện những nhiệm vụ nguy hiểm đó.
Quần Thanh quan sát vẻ mặt của y, nói: "Đừng lo, ta không định dùng nó trong cung. Ta biết mình đang làm gì, cũng sẽ không g.i.ế.c ai cả."
"Phương Tiết," Quần Thanh suy nghĩ một lát rồi nói: "Trước đây đệ đã nói rằng nếu ta rời khỏi cung, nơi này vẫn là nhà của ta. Thật vậy sao?"
Phương Tiết mở to mắt, hơi thở dồn dập. "Tỷ tỷ, tỷ..." Nàng không muốn ở lại cung mãi sao? Y cứ tưởng họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau ngoài cung nữa.
"Trước đó không gặp đệ, không đọc thư của đệ, đều là ta không tốt" Quần Thanh nói. "Lễ Hạ Nguyên đến thăm tỷ nhé. Ta sẽ nói cho đệ biết dự định của mình."
Giờ a nương đã hoàn toàn ra đi, nàng coi Phương Tiết như người thân duy nhất còn lại của mình.
"Hàn Sương Vũ Lộ, Tử Mẫu Chuyển Hồn Đan, còn gì nữa không?" Phương Tiết hỏi.
"Ta muốn xin đệ thêm một phương thuốc nữa, nhưng không chắc đệ có thể làm được không." Quần Thanh nhấp một ngụm trà rồi nhìn y. "Hàn Hương Hoàn."
Tờ giấy A Nương để lại có ghi chép về Hàn Hương Hoàn, có thể giải trừ độc "Tương Tư Dẫn".
Phương Tiết biết rằng Hàn Hương Hoàn có trong dược điển. Nhưng khi y mang dược điển trở về, Tiểu Tùng nói: "Thanh tỷ nói có việc gấp, muốn mượn nội thất (phòng ngủ) của chúng ta một lát."
Tửu Lâu Của Dạ
Phương Tiết đứng ở cửa, tay cầm quyển sách. Chờ một lát, y đột nhiên đẩy cửa ra. Cửa sổ gỗ mở rộng, gió đêm tràn vào. Căn phòng trống không. Phía sau tấm bình phong là một bộ cung phục gấp gọn, được ánh trăng chiếu rọi như một lớp vỏ ve sầu mỏng manh.
Y rảo bước xuống cầu thang. Bốn phía đều dựng đèn, điểm sáng nhất hướng về phía Bình Khang phường. Một thiếu nữ bước đi giữa đám đông, mái tóc đen buộc cao, để lộ chiếc cổ trắng ngần. Một chiếc đèn lồng rồng khổng lồ, lấp lánh nhảy múa trên đầu nàng. Xa xa, một tòa nhà bốn tầng cao vút, sáng bóng hiện ra. Đó là Tử Dạ Lâu, Phương Tiết nhíu mày, "Sư tỷ!"
Cô nương nghiêng đầu, không ngoảnh lại, biến mất giữa màn pháo hoa.
(*) Bộ bàn ghế gỗ: được cấu tạo bởi hai ghế dài có lưng tựa và tay vịn, cùng một chiếc bàn ở giữa. Loại nội thất này mang ý nghĩa về sự bền vững, trường tồn, thường được chế tác từ các loại gỗ quý và có hoa văn chạm trổ tinh xảo.