Sau Khi Trọng Sinh, Ta Kết Hôn Với Kẻ Thù

Chương 95



Trong gian phòng nhỏ, qua khung cửa sổ chạm trổ, Quần Thanh nhìn xuống hồ nước trong sân viện.

 

Trên đài thủy tạ, vũ cơ uyển chuyển eo lưng, váy áo xòe nở như hoa lựu. Tứ phía đèn màu rực rỡ chói mắt, đến mức ánh trăng dưới nước cũng bị lấn át, trở nên nhợt nhạt vô sắc.

 

Khung cửa sổ này đã lọc bớt âm nhạc huyên náo, chỉ còn mơ hồ, loáng thoáng. Nghĩ đến chuyện người ngoài không thể nghe thấy tiếng đối thoại bên trong, Quần Thanh hỏi:

 

“Trường sử muốn lấy thứ gì?”

 

Lục Hoa Đình rót trà, nước chạm vào đáy chén phát ra tiếng trong giòn, hắn lại nhàn nhã hỏi ngược:

 

“Thanh cô nương thấy cách bày biện của Tử Dạ Lâu thế nào?”

 

“Vàng ngọc chất chồng.” Quần Thanh xoay người, ánh mắt lướt qua nghiên ngọc tím, lư hương hình thú, chén ngọc phỉ thúy trong tay hắn. Bày trí trong phòng thoạt nhìn cổ phác, nhưng món nào cũng đáng giá nghìn vàng. Nàng nói:

“Nghe nói nhà họ Thôi trong loạn thế gom hàng, nâng giá, bóc lột dân chúng mà phát tài, không ngờ lại nhiều đến vậy.”

 

“Dân đen thì có bao nhiêu tiền đâu?” Lục Hoa Đình cười: “Dù vét sạch mỡ m.á.u cả Trường An, cũng chẳng đủ để trong một năm mà dựng nổi cao lâu thế này.”

 

“Ý trường sử là… còn nguồn tiền khác?” Quần Thanh hỏi.

 

“Năm xưa Thánh Nhân vào Trường An, văn võ bá quan đều nơm nớp, không rõ tính khí tân quân. Ngoài mặt thì cúi đầu thần phục, sau lưng lại lén đem tài sản trong nhà chuyển đi, chỉ để lại hư danh cùng quan chức, hai tay trống không. Như vậy, dù có một ngày thánh thượng nổi giận, tru di tịch biên thì chỉ cần còn vợ con sống sót, vẫn có tiền mà tiêu dao.”

 

Hắn lại nói:

“Trong Trường An, chỗ nào tiền ra vào nhiều, sổ sách tăng thêm cũng không có ai nghi ngờ? Chỉ có thương hộ mở tửu lâu.”

 

Quần Thanh tiếp lời:

“Vậy nên nhà họ Thôi chính là chỗ bọn họ chọn để giấu của. Đã liều mình cho bá quan thì dĩ nhiên phải đòi chia phần, nhà họ Thôi thực chất phát đạt nhờ khoản phân chia ấy.”

 

Trước đây nàng còn thắc mắc, một kẻ buôn bán như Thôi Trữ làm sao cấu kết quan lại khắp triều, thì ra là thế.

 

“Nếu đã giữ tài sản thay người, ắt phải hoàn trả về sau. Để dễ bề ăn nói, nhất định sẽ có một cuốn sổ gốc, ghi rõ nhà nào bao nhiêu.” Quần Thanh dò hỏi.

 

“Thanh cô nương đoán chẳng sai, đó chính là thứ ta muốn.” Lục Hoa Đình đáp.

 

Quả là trùng hợp? Tim Quần Thanh thoáng siết lại, thứ nàng muốn cũng chính là sổ gốc này.

 

“Trong cuốn sổ ấy… có tên trường sử không?” Nàng nâng chén trà che đi sắc mặt. Từ xưa quyền thần hiếm ai không tham, nàng cũng muốn biết vài phần.

 

Nghe vậy, Lục Hoa Đình khựng lại, trong mắt lóe lên tia sáng, khóe môi cong:

 

“Cô nương cho là có… thì tức là có.”

 

Vừa nói, hắn đã nghiêng tay đổ chén trà xuống chậu trúc văn. Thì ra chén trà đầu tiên chỉ để tráng chén, vậy mà Quần Thanh đã lỡ uống một ngụm. Hắn cố tình không nhắc nhở chỉ để xem phản ứng. Nhìn ra, hắn và Thôi Trữ không hề có lợi ích dây dưa, thậm chí còn phản cảm với lời ám chỉ ấy.

 

“Vậy sao trường sử có thể xưng huynh gọi đệ với Thôi Trữ, còn có cả mụ tú bà hôm nay…” Quần Thanh dịu giọng hỏi.

 

Muốn nắm lấy chứng cứ của hắn sao?

 

Lục Hoa Đình cười khẽ:

“Trừ chuyện đồng hội đồng thuyền, còn có khả năng khác, Thôi Trữ chẳng phải cũng thích những khách quen chịu tiêu pha lớn sao? Tử Dạ Lâu khác hẳn các nhạc phường. Gian thượng phòng nơi đây không phải thay phiên sử dụng, khách chịu chi tiêu đủ lớn có thể sở hữu riêng, giữ chìa khóa, ngay cả tỳ nữ quét dọn cũng không được bước vào.”

 

Chẳng trách nơi này bày trí thanh nhã khác hẳn sự xa hoa bên ngoài, thì ra là thượng phòng riêng của hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Mắt Quần Thanh khẽ dõi ra xa. Gian phòng này rất nhỏ, ngoài chỗ hai người đang ngồi đối diện, chẳng có cả giường tháp. Nếu gọi kỹ nữ vào đây thì…

 

“Thanh cô nương là vị khách đầu tiên ở nơi này.” Thấy nàng ánh mắt chao động, không rõ đang nghĩ gì, Lục Hoa Đình dịu giọng cười, nhưng trong mắt lại sâu tối lạnh lẽo.

 

Cửa sổ đóng kín, Lục Hoa Đình chứng tỏ nơi nàng ngồi sạch sẽ không tỳ vết, vậy mà Quần Thanh lại cảm thấy bàn án, bồ đoàn, lò hương, chậu trúc xanh, từng món vật đều tràn ngập khí tức xa lạ, như lọt vào chốn riêng tư bí mật của người khác, khiến nàng bật thốt:

 

“Có hơi nhỏ.”

Tửu Lâu Của Dạ

 

Lục Hoa Đình thoáng khựng lại:

“Bổng lộc hàng tháng của ta cũng không nhiều.”

 

“Trường sử bắt đầu lui tới Tử Dạ Lâu từ khi nào?”

 

“Một năm trước.”

 

Một năm trước, thậm chí hoàng đế Trần Minh còn chưa đăng cơ. Đường dây của Lục Hoa Đình cắm sẵn từ sớm như thế, chẳng trách Thôi Trữ không mảy may phòng bị. Lúc đó hiếm ai để tâm đến việc bá quan chuyển dịch tài sản, hắn làm sao có nhãn lực nhạy bén như vậy? Chẳng lẽ thật sự có thể thấy trước tương lai?

 

Quần Thanh trong chốc lát nghĩ không thông.

 

Nàng vốn chưa từng đến Tử Dạ Lâu, định bụng chỉ cần Lục Hoa Đình dẫn đến, quen thuộc địa thế rồi thì tách ra. Giờ đây mục đích lại trùng hợp, cũng không cần vội vẽ rời đi, đôi mắt cong dài ngắm khắp xung quanh:

 

“Trường sử từng làm đệ tử Phật môn?”

 

Lục Hoa Đình ngẩng mắt:

“Sao cô nương lại biết?”

 

“Ta đoán thôi. Chuỗi tràng hạt trong tay trường sử là pháp khí, thêm dải kim tuyến quấn trên trúc văn kia, còn khắc chữ Phạn.” Quần Thanh nhìn hàng trúc xanh, như vô tình nói: “Nghe nói ở nước Lưu Ly có một loài hoa gọi là Ưu Đàm Bà La, trường sử từng thấy qua chưa?”

 

“Thánh hoa của Lưu Ly quốc…” Ánh nến chiếu lên cổ tay hắn, đường xương rõ ràng đẹp đẽ. Không biết nghĩ đến điều gì, trong mắt như có mực đen cuồn cuộn, hắn khẽ đáp: “Từng thấy.”

 

Rồi liền trông thấy Quần Thanh lục trong tay áo một lúc, lấy ra chiếc khăn trắng, bên trong gói một hạt giống xanh biếc.

 

“… Ta chỉ từng thấy, chưa từng trồng.” Lục Hoa Đình không ngờ nàng lại lấy ra một hạt giống.

 

Quần Thanh không chịu bỏ qua:

“Chỉ muốn nhờ trường sử nhận giúp, xem hạt này có thật là Ưu Đàm Bà La không?”

 

Lục Hoa Đình kẹp lấy một góc khăn, kéo lại trước mặt, rồi ánh bạc lóe lên, chẳng biết khi nào hắn đã rút d.a.o bạc bên hông, cắt đôi hạt giống.

 

“Ai cho ngài cắt?” Quần Thanh trừng lớn mắt, chỉ cảm thấy lửa giận và hàn khí cùng lúc dồn lên sau gáy.

 

Thấy nàng gấp gáp, Lục Hoa Đình lại mỉm cười vô tội:

“Không cắt ra, sao có thể chẩn đoán cho cô nương?”

 

Quần Thanh cũng nhìn thấy rồi, mặt cắt của hạt, mầm nguyệt nha ở giữa đã biến thành màu xám tro.

 

“Quả đúng là Ưu Đàm Bà La.” Lục Hoa Đình cúi mắt: “Chỉ tiếc là… thạch chủng.”

 

“Thạch chủng là gì?”