Mạnh Quan Lâu thích sau khi uống rượu say thì vỗ trống kiết.
Trống kiết này sản xuất từ Thanh Châu, mặt trống làm bằng da công dương, âm thanh trong trẻo vang dội. Y khoác trống ngang ngực, tóc xõa rối tung, một khúc tấu xong, cả tấm thân trần bóng loáng mồ hôi, như muốn phát tiết nỗi uất ức bị dồn nén bấy lâu.
“Ngươi đi, đem cái gói giấy kia pha nước rửa sạch cho ta.” Mạnh Quan Lâu thở dốc nói, trong mắt chỉ toàn là sự mịt mờ.
Trong gian buồng còn có một hoa nương tuổi chừng mười tám, nghe vậy thì rụt rè bước đến bàn án, run tay làm rơi hết bột trong gói giấy ra ngoài. Lập tức bị Mạnh Quan Lâu tóm chặt cổ tay, giận dữ quát:
“Ngươi lại dám rắc ra ngoài!”
Y hung hăng kéo nàng ta lên bậc thềm. Hoa nương sợ hãi co rụt người, nhưng Mạnh Quan Lâu không ra tay, chỉ bất ngờ ôm ngang eo nàng, rồi tự mình chậm rãi quỳ xuống thảm, đôi mắt đẹp ngấn lệ, nấc nghẹn.
Kẻ say rượu mà, điên điên dại dại cũng là chuyện thường tình. Hoa nương không dám nhúc nhích, chỉ nghe y gối đầu lên gối nàng ta mà hỏi:
“Nghe nói, trước kia ngươi thường hầu hạ Lục Hoa Đình, các ngươi… đã làm những gì?”
“Lục trường sử chỉ uống rượu, tiểu nữ chưa từng nói chuyện cùng ngài ấy.” Hoa nương lí nhí.
“Hắn thường gặp những ai?”
“Cũng không gặp ai cả.”
Mạnh Quan Lâu không hỏi thêm nữa. Hoa nương cả gan đưa tay, như dáng mẹ hiền, khẽ vuốt tóc y:
“Cho hỏi… Ngài là gặp chuyện gì thương tâm? Tiểu nữ gọi là Văn Nương, thuở bé bị ủy khuất, thường gối đầu lên đùi a gia, a gia cũng dỗ tiểu nữ thế này.”
Mạnh Quan Lâu khẽ cười, đôi mắt đỏ hoe lại rơi lệ:
“Ngay cả ngươi, một hoa nương cũng có một người cha tốt.”
“Ngươi có biết, câu phụ thân ta thường nói nhất là ta còn chẳng bằng được cái nghiệt chủng kia! Ông ấy chưa từng an ủi ta, mẫu thân ta cũng thế.”
“Tại sao… rõ ràng ta cũng đâu kém. Ta thông minh từ nhỏ, tài cao bát đẩu*, ta có thầy giỏi nhất, tông tộc hiển quý nhất, mẫu thân cũng là bậc tốt nhất. Vậy mà chỉ thiếu một chút, lệch đi một chút… Tại sao kẻ chẳng có gì, lại sinh ra đã hơn ta? Hắn là yêu nghiệt, hắn chẳng phải người.”
(*Tài cao bát đẩu: Nghĩa là văn tài lỗi lạc, tài hoa hơn người.)
Mạnh Quan Lâu mặt đỏ bừng, càng lúc càng kích động, ngẩng đầu mong chờ Văn Nương:
“Ngươi thấy ta với Lục Hoa Đình, ai sinh ra đẹp hơn?”
Văn Nương sợ hãi, nhìn gương mặt tuấn mỹ tà mị ấy:
“… Vẫn là Lục trường sử đẹp hơn.”
Mạnh Quan Lâu bật cười quái dị. Y nóng bức muốn lột y phục, nhưng áo đã sớm cởi bỏ, chỉ còn cào rách da vài vết máu. Y mò được một gói giấy, đưa cho Văn Nương:
“Ngươi cũng dùng thử đi?”
Văn Nương hốt hoảng, liên tục xua tay:
“Công tử, thứ này không thể dùng bừa… Đây là ngũ thạch tán*, từ ngoài quan ải truyền vào, triều trước thánh nhân đã ban cấm lệnh, không cho phục thực.”
(*Ngũ thạch tán: Là loại tán d.ư.ợ.c nguy hại, ăn vào dễ sinh ảo giác, tính tình thất thường, giống như nghiện ngập.)
“Ngươi cũng biết cấm lệnh sao…” Mạnh Quan Lâu âm trầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Thực nói cho ngài hay, tiểu nữ vừa rồi cố tình đ.á.n.h đổ. Ngài đã uống rượu, không thể lại phục tán, nếu không… sẽ càng lúc càng… không được.”
Nghe thấy hai chữ không được, sắc mặt Mạnh Quan Lâu vặn vẹo, đột ngột đè Văn Nương xuống giường, hấp tấp kéo quần, nào ngờ một lúc sau, Văn Nương kêu khẽ:
“Lang quân… chẳng lẽ ngài thật sự không…”
Tửu Lâu Của Dạ
“Cút! Cút ra ngoài! Cút cho ta!” Mạnh Quan Lâu giận dữ đ.ấ.m mạnh giường, hốc mắt càng đỏ. Y bắt đầu nhớ đến Ngọc Nô, bất kể hắn nói gì, đôi mắt hạnh trong sáng kia luôn nhìn hắn đầy bao dung, tuyệt không lộ nét sợ hãi hay chán ghét như những người khác.
Thế nhưng, đến cả Ngọc Nô y cũng chẳng bảo vệ nổi, phụ thân y nói g.i.ế.c liền giết.
Đúng lúc ấy, cửa vang ba tiếng gõ. Văn Nương chạy ra mở, liền thất thanh kêu lên. Mạnh Quan Lâu lảo đảo chạy theo, đồng tử co lại.
Lục Hoa Đình đứng ngay ngoài cửa, y quan chỉnh tề. Hắn liếc nhìn Văn Nương, rồi nhìn Mạnh Quan Lâu, khóe môi nở nụ cười, hàm ý sâu xa.
Mạnh Quan Lâu ruột gan thiêu đốt, lại mang vài phần sợ hãi:
“Ngươi đã nói gì với hắn?”
Văn Nương hoảng loạn, trốn sau Lưu tú bà, chỉ ló nửa gương mặt, lấy tay áo che miệng, tỏ vẻ ghét bỏ:
“Tiểu nữ… tiểu nữ nào có nói gì.”
Càng thế, Mạnh Quan Lâu càng nghi ngờ, đầu óc ù đi:
“Ra đây! Nói rõ cho ta!”
“Cho hỏi, Mạnh cấp sự trung hung hăng như thế, chẳng lẽ còn muốn đ.á.n.h người?” Văn Nương giả vờ khóc.
Lưu tú bà vội vàng can ngăn, Lục Hoa Đình cũng giơ tay chặn, ngăn Mạnh Quan Lâu đang xông tới:
“Ngươi định làm gì thế?”
Tứ nhân ở cửa, khí thế căng thẳng như gươm rút khỏi vỏ.
Cùng lúc ấy, trên lầu, Quần Thanh mở khung cửa sổ gian phòng của Lục Hoa Đình.
Nàng đứng nơi cửa, lắng nghe động tĩnh phía dưới, chờ tên quỷ công đi tuần cầm đèn vòng ra sau lầu, bèn bước ra ngoài, chỉnh lại váy, xoay người bám, lặng lẽ tụt xuống, rồi nhảy vào phòng của Mạnh Quan Lâu.
Chỉ mang tất la, nàng tiếp đất quỳ gối, động tác nhẹ như không, chỉ khẽ lay động một góc màn trướng.
Gian phòng của Mạnh Quan Lâu rộng rãi hơn hẳn, tường đều dán giấy tinh tế, tao nhã. Trên giường treo màn, đất rơi vương gối, màn xé rách, hương lò không rõ loại gì, hơi gắt nơi mũi.
Quần Thanh bắt đầu lục soát.
Nàng đi thẳng đến tủ đa bảo dưới án thư, vốn những vật quý giá thường giấu ở đây. Đang định mở, ngẩng đầu lại thấy giá sách kê sát vách, nàng đổi ý.
Mạnh Quan Lâu là điển hình công tử thế gia, văn nhã cực điểm, thư các đầy nhóc thi tập và khúc phổ, kệ sách có mười tầng.
Hoành cửu hàng, tung tứ liệt.
Quần Thanh rút cuốn ở vị trí kia ra, mở ra xem, lòng nàng lạnh xuống, chỉ là một quyển khúc phổ tầm thường.
Chẳng lẽ nàng đã đoán sai rồi?