Sau Khi Trọng Sinh Thành Long Vương Tôi Dựa Vào Hải Sản Làm Giàu

Chương 149: Thực sự có rái cá ở đây.



Bắt xong cua hoàng đế, thuyền trưởng Dương lái thuyền về cảng.

Hiện tại đã là rạng sáng 1 giờ hơn, trên thuyền ngoại trừ đèn thuyền ra, trên đầu tất cả mọi người còn đeo thêm đèn pin đội đầu.

Đèn pin đội đầu không được sáng lắm, chỉ có thể chiếu ra một chùm tia sáng nhất định, từ xa xa nhìn qua, từng người trông như một con con đom đóm cỡ lớn.

Lâm Tê Nham thấy chơi vui, đem cảnh tượng này quay lại, từ sao sáng trên trời đến bọt sóng trong biển, rồi đến những khuôn mặt ngăm đen mang nụ cười tươi trên con thuyền đánh cá.

Toàn bộ cảnh tượng đều được ghi lại trong ống kính của cậu ta.

Khi thuyền trưởng Dương lái thuyền về bến tàu, đã có rất nhiều thuyền đánh cá khác cũng lái trở về.

Lái buôn đang đợi trên bến tàu, cua hoàng đế vừa mới bắt được cần phải nhanh chóng bán đi.

Tranh thủ lúc cua hoàng đế còn sống, lái buôn sẽ khẩn cấp đem chúng đưa đi đông lạnh, cua hoàng đế được đông lạnh thế này với cua hoàng đế tươi sống sẽ không khác biệt quá lớn, vả lại có lợi cho việc xuất khẩu đến từng quốc gia.

Hoa Hạ chính là thị trường tiêu thụ cua hoàng đế lớn nhất trong số đó.

Thuyền trưởng Dương hợp tác lâu dài với lái buôn, hai bên đều hiểu rõ nhau, quá trình bán cua hoàng đế cũng rất nhanh, kiểm kê, phân loại, cân đo này nọ chỉ tốn hơn 20 phút là xong.

Trong đó con cua hoàng đế màu xanh biển kia được gửi nuôi ở chỗ lái buôn, nhờ lái buôn bán giúp.

Anh ta để lại 10 con cua, dự định mang về ăn.

Vốn dĩ anh ta định chừa hơn mười mấy con, Lục Áo cảm thấy chừa nhiều như vậy nhiều quá, bọn họ cũng ăn không hết sẽ lãng phí, nghe vậy anh ta mới chỉ chừa 10 con.

Mười con này đều là con to cả, phần lớn trong đó đều là cua cái, xách lên cảm thấy nặng trịch.

"Lục Áo, giờ các cậu theo chúng tôi về nhà trước nhé? Bên khách sạn chắc cũng không cho mở bếp đâu."

"Được không?"

"Sao lại không được? Bận rộn hết cả đêm, đoán là mọi người ai cũng đói bụng rồi, chúng ta về nhà ăn chút gì đó đi."

Thuyền trưởng Dương nói xong mang theo bọn họ đi ra ngoài.

Ba thuyền viên phía sau anh ta cũng đi theo.

Anh ta ở đây đã nhiều năm nên rất quen thuộc với nơi này, không chỉ làm việc ở đây mà còn kết hôn nữa.

Xe chạy theo con đường chính của thành phố Drake chạy vào nơi sâu của thành phố.

Lục Áo nhìn khung cảnh hai bên đường.

Lâm Tê Nham ngồi ở bên cạnh cậu, hỏi:" Cậu nhìn gì vậy?"

"Nhìn cây cỏ."

Lâm Tê Nham nhìn theo tầm mắt của cậu, lúc này mới phát hiện cây hai bên vậy mà mọc lệch, không chỉ lệch, hơn nữa còn lệch ngay ngắn lệch có trật tự theo cùng 1 phương hướng, giữa các cây với nhau gần như song song.

"Sao lại có thể như vậy?"

Thuyền viên bên cạnh họ nghe vậy cười nói:" Cậu đừng thấy thời tiết hôm nay đẹp, thật ra gió ở đây khá lớn, cây cũng bị gió thổi lệch, dần dà cây bên bờ biển đều mọc lệch."

"Chính phủ nơi này cũng không quản lý sao? Ví dụ như dùng gậy gỗ cố định những cây chưa lớn."

"Bây giờ cố định xong, sau này không sài tới gậy gỗ nữa thì chúng nó vẫn sẽ lệch, đến chừng đó không phải chỉ đơn giản là mọc lệch đâu, lúc gió lớn, chúng nó có thể làm cây bị bật gốc. Còn không bằng giữ nguyên hình dạng này, đến lúc đó gió thổi tới cũng sẽ có năng lực chống chịu nhất định.

" Này cũng quá thần kỳ rồi."

"Nếu không sao lại nói ở đâu quen đó chứ? Cảnh vật nơi này với trong nước vẫn có chỗ khác biệt."

Đêm khuya cũng không có bao nhiêu xe, thuyền trưởng Dương lái xe rất nhanh, đại khái hơn 40 phút sau, bọn họ đã dừng bên ngoài sân của một ngôi nhà biệt lập.

"Đây là nhà của tôi."

Lâm Tê Nham nhìn căn nhà trước mặt, cảm khái : "Nhà của anh khí thế quá."

" Ha ha ha ha, tạm ổn thôi, chỉ là một căn nhà dân bình thường, không kham nổi hai chữ khí thế đâu, cả đêm vất vả rồi, mọi người vào nhà uống chén trà, tiện thể ăn bữa khuya."

Thuyền trưởng Dương dùng vân tay mở khóa.

Chị Dương ở trong nhà nghe được tiếng động liền bước ra khỏi phòng, hiện đang đứng đối diện bọn họ, dịu dàng cười nói:" Mọi người về rồi à, hôm nay có khách tới sao, chào mừng chào mừng."

"Bọn anh vừa về. A Bân tụi nó ngủ hết rồi sao?"

Chị Dương cười đi tới," Ngủ rồi, vốn còn định chờ anh về, nhưng nhìn tụi nó buồn ngủ quá nên em đã bảo tụi nhỏ về phòng ngủ rồi."

Thuyền trưởng Dương giới thiệu bọn họ với chị Dương.

Chị Dương nhiệt tình chào hỏi mời bọn họ đi vào uống trà.

"Vợ à, em lấy trà mang ra ngoài sân nhé. Bọn anh ở trong sân uống trà, tiện thể nhóm lửa chuẩn bị nướng đồ ăn."

"Có cần làm thêm món gì nữa không? Em đi lấy nồi."

"Cần, bọn anh làm món cua hấp nữa."

Chị Dương chào bọn họ xong liền chạy vào phòng bếp bận việc.

Thuyền trưởng Dương bật đèn ở sân, dẫn bọn họ ra sân ngồi chơi.

Lâm Tê Nham quay đầu nhìn xung quanh.

Sân nhà thuyền trưởng Dương khá lớn, đại khái có 50-60 mét vuông, hai bên sân có trồng chút hoa cỏ, sát chân tường có một cái hồ nhỏ. Trung gian có một con đường đá phiến lớn, bên cạnh khóm hoa còn có một cái bàn đá to dài, bên trên là dù che nắng.

Trên bàn đá có bếp nướng, thoạt nhìn có dấu vết sử dụng, đoán chừng gia đình anh ta thường hay nấu cơm chỗ này.

Trong sân có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang, nhưng lại không có côn trùng nào cắn người, có thể là do thời tiết khá lạnh, côn trùng cắn người sẽ không xuất hiện.

Chị Dương rất nhanh đã bưng công cụ đến.

Chị ấy dùng cồn để đốt than gỗ, lại đặt thêm vỉ nướng lên trên.

Thuyền trưởng Dương nói:" Nướng là cách làm nhanh nhất, rất nhanh sẽ có thể ăn rồi."

Chị Dương nói:" Mọi người cứ nước trước nhé, tôi đi làm chút tương tỏi băm cho mọi người."

Sau khi chị đi vào phòng bếp, mấy đàn ông trong sân thoải mái hơn đôi phần.

Lâm Tê Nham cầm điện thoại lên, có chút hưng phấn hỏi:" Mấy con cua hoàng đế này phải làm sao ạ, trực tiếp cạy mở sao?"

"Gần giống vậy, giống với khi làm thịt những con cua bình thường, trước tiên dùng đũa thọc miệng nó, sau đó là cạy mai cua, chặt chân cua."

Thuyền trưởng Dương vừa nói vừa làm mẫu cho bọn họ.

Anh ta quen tay hay việc, động tác xử lý cua hoàng đế rất lưu loát, chỉ thấy đũa trong tay anh đâm một phát, cua hoàng đế trên thớt gần như không còn động tĩnh ngay tức khắc.

Sau khi cua hoàng đế chết, anh ta thành thạo chặt bỏ 6 cái chân cua và hai cái càng, rồi lại cạy mai cua lên, bỏ hết mang cua, phổi và nội tạng, mai cua đặt sang 1 bên.

Không tới 10 phút, 1 con cua hoàng đế đã được xử lý xong.

Lục Áo hỏi:" Chỉ vậy thôi sao?"

"Đúng, chỉ vậy thôi, nếu như không có công đoạn sào ướp thì có thể cho vô nồi rồi, rửa cũng không cần rửa, Thực ra thường thì các loại hải sản sau khi xử lý xong cũng không cần phải rửa nước, nếu rửa qua nước sẽ làm nhạt đi vị tươi của chúng nó."

Thuyền trưởng Dương nói, "Trong mai cua không có bao nhiêu thịt, cách làm thường thấy của bên nay chính là đem hành tây xào xong bỏ vào trong mai cua, sau đó lại cho phô mai lên trên, đến luc đó vị tươi của thịt cua và hương thơm của phô mai hoà vào nhau ăn ngon cực kỳ."

Trong lúc họ đang nói chuyện, than trong bếp đã được nhóm xong, thường trưởng Dương chỉ huy bọn họ nướng chân cua.

Chân cua không cần nêm nếm gì hết, cứ bỏ lên vỉ nướng là được.

Rất nhanh chân cua đã đổi màu, đặc biệt là nơi chóp nhọn, chỉ vài giây đã nướng chín.

Lâm Tê Nham nuốt nuốt nước miếng, " Cái này có thể ăn được rồi sao ?"

"Đúng rồi, đợi chị dâu cậu cầm tỏi băm với ớt ra đã. Chút nữa có thể ăn trực tiếp, hoặc ăn chung với tương tỏi ớt băm. Rất nhiều người thích ăn trực tiếp, cảm thấy ăn vậy rất ngọt thanh, có thể ăn được nguyên vị của của cua hoàng đế, bọn tôi thì thích ăn với tương hơn."

Lâm Tê Nham khó hiểu," Vì sao vậy? Theo lý mà nói, không phải nguyên liệu càng tươi mới, cách làm càng đơn giản sao?"

"Nói như vậy không có sai." Thuyền trưởng Dương cười nói," Nhưng mà cua hoàng đế lớn quá, đợi lát nữa cậu ăn sẽ hiểu, trong chân cua đều là thịt, cậu ăn 1 -2 cái chân cua sẽ cảm thấy tươi ngon, đợi khi ăn nhiều hơn sẽ thấy ngán, vẫn là chấm chút tương ăn sẽ kích thước khẩu vị hơn."

Dù cho Lâm Tê Nham lớn lên cạnh biển, cũng chưa từng trải nghiệm qua loại gánh nặng ngọt ngào như vậy, từ nhỏ đến lớn cậu ta chưa từng ăn cua ăn tới ngán.

Chẳng qua khi ăn hào sống ốc biển v.v, sẽ có khi cảm thấy ngán, khi đó vị chua cay hay thơm cay sẽ giúp ăn ngon miệng hơn.

Chị Dương nghe bọn họ nói vậy, rất nhanh đã bưng 1 chén tương tỏi ớt băm đi tới, ngoại trừ cái này ra, trong tay chị còn có một cái giỏ nhỏ, bên trong là xỉ dầu, mù tạc, dấm chua, chanh các thứ.

"Chị không rõ các cậu thích mùi vị như thế nào, mọi người muốn ăn như thế nào thì tự mình pha chế nhé."

"Cảm ơn chị dâu, chị dâu vất vả rồi."

"Không cần khách sáo, tôi đi vào nhà đây, mọi người từ từ ăn nhé."

"Chị không ăn cùng sao?"

"Thôi chị không ăn đâu, bên này ngày nào cũng ăn cua hoàng đế, chị ăn ngán rồi."

Thuyền trưởng Dương còn đang xào hành tây và cà rốt để bỏ vào mai cua, thấy thế nói :"Các cậu tranh thủ ăn nhanh lúc còn nóng, lạnh rồi sẽ không ngon đâu."

"Không cùng ăn sao?"

"Không cần chờ, giống như chị dâu cậu nói vậy đó, bọn tôi ngày nào cũng ăn món này, ăn ngán rồi."

Ba thuyền viên cũng qua đây ngồi vào bàn, "Cứ ăn đi, đừng khách sáo."

Lục Áo và Lâm Tê Nham lúc này mới không khách sáo.

Bọn họ cũng bước tới ngồi vào bàn, thuyền viên rót ly bia cho bọn họ, lại đưa một khay chân cua đã nướng chín qua, trên khay có sẵn búa và kéo.

"Bọn tôi ăn cua hoàng đế cơ bản không cần dùng công cụ, nhưng mà các cậu là lính mới, cho nên đã chuẩn bị sẵn một bộ cho các cậu này."

Lâm Tê Nham cười hì hì, "Cảm ơn, có lòng rồi. Nếu không có công cụ, tôi thật không biết làm sao để ăn con cua hoàng đế nhe nanh múa vuốt này."

"Cái này dễ lắm, ăn cua hoàng đế chủ yếu bắt đầu từ phần chân của nó. Cậu xem, cầm một đoạn chân cua lên, nhẹ nhàng vặn và kéo, thịt cua đã tách ra rồi nè."

Lục Áo và Lâm Tê Nham nhìn động tác của thuyền viên, học theo cách làm của người nọ, bẻ khớp chân ngoài cùng nhất, nhẹ nhàng vặn rồi kéo, quả nhiên kéo ra được một mảng thịt cua.

Chân cua hoàng đế mới vừa nướng xong, còn có chút nóng, hương thơm của thịt cua được giải phóng ra khỏi lớp vỏ dày.

Trái cổ Lâm Tê Nham giật giật, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.

Cậu qua đem miếng thịt cua chắc nịch đặt trước ống kính, "Tôi ăn thịt cua hoàng đế nhiều năm như vậy, đây là lần đầu nhìn thấy thịt cua đầy ụ như thế này, mọi người xem, vỏ cua to như thế này, thịt cua cũng to không kém!"

Lục Áo không cần quay video nên đã bỏ thịt cua vào trong miệng rồi.

Những con cua hoàng đế này không hổ là cua tươi vừa vớt lên từ biển, mùi vị vô cùng tươi ngon.

Mùi vị này khác với khi ăn cua bùn, cảm giác trong veo hơn cua bùn, hơn nữa chất thịt non mềm hơn, lúc ăn trong miệng tràn đầy vị thơm của cua hoàng đế.

Quan trọng nhất là, con cua hoàng đế này to quá, thịt chỗ chân cua rất nhiều, cắn vào một ngụm đầy thịt làm cho Lục Áo cảm thấy rất thoả mãn.

Khó trách loài cua này lại được mệnh danh là cua hoàng đế, quả nhiên danh bất hư truyền.

Cái chân thứ hai từ dưới đếm lên của con cua đã có rất nhiều thịt, 2 cái chân chính giữa còn nhiều thịt hơn.

Bởi vì vỏ ngoài được nướng qua, nước thịt của cua hoàng đế toàn bộ bị khoá chặt bên trong vỏ, hiện tại thịt cua được gỡ ra cực kỳ tươi non, nước thịt cũng dồi dào.

Lục Áo thỏa mãn mà nheo mắt lại.

Chân cua hoàng đế trên bàn còn rất nhiều, Lục Áo cũng không khách sáo, ăn xong một chân lại một chân.

Những người khác không ngờ cậu ăn nhanh đến vậy, cũng không ngờ cậu ăn vừa nhanh vừa đẹp mắt.

Các thuyền viên vui vẻ nâng chén đòi cụng ly với cậu, "Lượng cơm với hơi sức của cậu đúng thật là một chín một mười nha."

Lâm Tê Nham ở bên cạnh nói rằng:" Chắc chắn rồi, muốn ngựa chạy nhanh phải cho ngựa ăn cỏ. Lượng cơm của Lục Áo chúng tôi có tiếng là khoẻ mà."

" Ha ha ha ha, cái này bọn tôi có nghe qua, vốn còn tưởng là giả thôi, không ngờ lại là thật. Nào nào nào, uống thêm một ly. Hải sản phối với bia, càng ăn càng nghiền."

Lâm Tê Nham nhanh chóng quay lại đoạn này, cũng nâng ly uống cùng bọn họ.

Tại giây phút được ăn ngon uống ngon, sẽ không cần băn khoăn cái gì gout hay không gout, đương nhiên là cái gì vui sướng sẽ được ưu tiên.

Lục Áo ăn một hơi gần mười cái chân cua, ăn xong cậu mới cảm thấy chỉ ăn nguyên vị có hơi ngán, cần phải có nước châm để giảm bớt.

Thuyền viên bên trái thấy cậu đã bắt đầu chấm tương, liền cười đem chân cua đông lạnh trong tủ lạnh ra, đập vỏ cua ngay tại chỗ làm món sashimi cho bọn họ ăn.

"Nếu ăn quen được, món sashimi cua hoàng đế cũng rất tuyệt, đã tới đây tất nhiên phải ăn cho biết."

"Ăn quen." Lục Áo cầm lấy một cái chân cua đã được gỡ sẵn, thử ăn nguyên vị trước.

Mùi vị của món sashimi cua hoàng đế tương đối bình thường, không ấn tượng như móng nướng, nhưng cũng rất ngọt thanh, đặc biệt là sau khi chấm xì dầu mù tạc, cảm giác lạnh lạnh hơi cay cay đúng là tuyệt phối.

Thuyền trưởng Dương đem nguyên liệu đã xào chín bỏ vào trong mai cua, lại bỏ thêm chút phô mai lên trên rồi đem mai cua bỏ vào lò nướng.

Món này cần thêm 5 phút để hoàn thành, anh ta đến ăn thịt cua cùng bọn họ trước.

Thuyền trưởng Dương hỏi:" Thế nào, cua hoàng đế của bọn này ngon không?"

Lục Áo giơ ngón tay cái lên với anh ta, hết thay không cần nói nữa.

Thuyền trưởng Dương đắc ý nhướng mày, nhiệt tình nói:" Nếu thích cua hoàng đế của bên này, không bằng chúng ta cùng nhau hợp tác bắt cua hoàng đế ở đây không? Cậu đừng thấy bọn này làm việc vất vả, thật ra số tiền kiếm được không thua gì trong nước, một buổi tối bọn này mỗi người có thể chia được 2000-3000 tệ đó."

Lục Áo nói:" Tôi đã kết hôn rồi, người thương có công việc ở bên kia, không có cách nào hợp tác với anh được."

Thuyền viên bên cạnh anh ta nói:" Tôi vừa nãy mới nói thuyền trưởng, cậu đã đeo nhẫn cưới đương nhiên là đã kết hôn rồi, thuyền trưởng vẫn không tin, cỡ nào cũng phải hỏi cậu một lần."

Thuyền trưởng Dương nói:" Các cậu còn trẻ như vậy, ai có hể đoán được là đã kết hôn không? Vợ cậu làm nghề gì vậy, hay bảo cô ấy cùng đến đây nhé?"

Lục Áo lắc đầu," Công việc của anh ấy cần bảo mật."

"À, ban ngành chính phủ nha."

Thuyền trưởng Dương nghe vậy liền biết không có hy vong rồi, cũng không tiếp tục rối rắm vấn đề này nữa mà chỉ nói, "Nào nào nào, uống bia ăn thịt thôi."

Lục Áo tiếp tục ăn.

So với món sashimi, cậu thích ăn món nướng nhiều hơn.

Món mai cua kia rất nhanh đã làm xong, mùi thơm nồng nặc nhẹ nhàng bay qua.

Nửa đêm ngửi thấy mùi này, thật sự vô cùng thoải mái, Lục Áo quay đầu lại nhìn nguồn gốc của hương thơm.

Thuyền trưởng Dương đứng lên, " Tôi đoán chắc mai cua đã chín rồi, để tôi đi lấy."

Anh ta nhấc chân đi qua chỗ lò nướng, lò nướng ở bên cạnh tường sân, cách bọn họ khoảng 5-6 mét.

Thuyền trưởng Dương đi được nửa đường, bỗng nhiên "ôi chao" một tiếng.

" Làm sao vậy?" Mọi người căng thẳng đứng dậy, nhao nhao duỗi cổ quay qua nhìn.

Đèn trong sân không tính là sáng, nếu sáng quá sợ sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của những người xung quanh.

Phạm vi chiếu sáng của loại này có hạn, chủ yếu là chiếu sáng cho con đường, về phần thực vật hai bên đường thì hoàn toàn không thấy.

Đó là lý do vì sao ai cũng duỗi cổ ra hóng nhưng lại không thấy rõ nguyên nhân.

Thị lực Lục Áo tốt nhất.

Cậu trong thấy có 1 cái bóng dưới chân thuyền trưởng Dương, bóng đen không lớn, tầm 40-50cm, nằm rạp dưới chân thuyền trưởng Dương không nhúc nhích.

Kích thước và hình thể này, có vẻ là loại động vật nhỏ nào đó chuồn vào.

Giây tiếp theo, thuyền trưởng Dương nhấc nó lên, "Là một con rái cá lẻn vào ăn nội tạng cua hoàng đế."

Anh đem rái cá đặt dưới ánh đèn, tất cả mọi người có mặt đều thấy rõ bộ dáng của rái cá.

Nhóc con này thoạt nhìn khá mập, da lông bóng loáng, hai mắt đen lúng liếng, rất đáng yêu.

Lâm Tê Nham kinh ngạc vui mừng mà kêu một tiếng, "Ai yo, thật sự là rái cá, đáng yêu quá đi!"

Thuyền trưởng Dương nói:" Nhóc con này chỉ được cái đẹp mắt thôi, trên thực tế là kẻ trộm nhỏ làm nhiều người đau đầu, thường xuyên chuồn vào ăn vụng này nọ."

Khác với du khách, người địa phương như anh ta cảm thấy loài động vật này khá phiền phức.

Cho dù rái cá có dễ thương cỡ nào đi nữa, nhưng thường xuyên phá hoại như thế này thì ai cũng không chịu nổi.

Lâm Tê Nham đưa tay, "Tôi có thể sờ nó không?"

Thuyền trưởng Dương đưa rái cá cho cậu, "Đương nhiên được rồi."

Lâm Tê Nham đưa tay sờ sờ con rái cá, cơ thể con rái cá này rất khô ráo, da lông vừa dày lại vừa mượt, sợ vào rất mềm mại.

Tính tình của nó thoạt nhìn rất ngoan, nằm yên trong lòng của Lâm Tê Nham, ngoan ngoãn mặc cậu sờ soạng.

Lâm Tê Nham lưu luyến sờ soạng hồi lâu, mới nhét rái cá vào tay Lục Áo, vui vẻ nói: "Lục Áo cậu sờ thử đi, sờ sướng tay hơn Nhóc Béo nhà cậu đấy."

Thuyền trưởng Dương hỏi:" Nhóc Béo nào vậy?"

"Là con Alaska mà cậu ấy nuôi trong nhà, một con chó con, tính cách cũng rất dịu ngoan."

" Ha ha ha ha, chỗ này của chúng tôi cũng thường có người nuôi rái cá như thú cưng."

Lâm Tê Nham hỏi:" Được không? Rái cá ở Hoa Hạ chúng ta hình như là động vật được bảo hộ."

Lục Áo vừa vuốt rái cá, vừa bổ sung, "Là động vật bảo hộ cấp 2."

"Bên này cho phép tư nhân chăn nuôi, nhưng mà phải đăng ký và tiêm vắc xin. Người chăn nuôi nhiều lắm, có nhiều người không nuôi chó sẽ nuôi con này. Con trai nhỏ của tôi trước đó cũng muốn nuôi một con, sau đó tôi xem thủ tục phức tạp quá nên không để thằng bé nuôi."

"Ở đây có nhiều rái cá không?"

"Nhiều, nhiều lắm. Chờ sáng mai, lúc ngồi xe cậu nhìn ra ngoài, có rất nhiều cành cây rơi xuống ao hoang, toàn bộ đều do chúng cắn cả. Chúng nó rất thích cắn đứt rễ cây, làm cho cây chết khô rồi ngã xuống, tắt hết ao nước."

"Năng lực phá hoại lớn thế sao?"

"Cỡ vậy đó, cậu xem, mấy con này ở đây không thuộc động vật bảo hộ."

Mấy người nói chuyện phiếm.

Lục Áo sờ sờ cơ thể rái cá, lớp lông dày mềm mại của rái cá thật sự rất đã tay, Lục Áo sờ tới không dứt ra được.

Thuyền trưởng Dương thấy cậu như vậy, nói, "Rửa tay ăn mai cua trước đã, lạnh rồi sẽ không ngon."

Lục Áo cầm chân cua hoàng đế đưa cho rái cá, ôm rái cá thả nó tại góc tường, khi thả xuống, cậu lặng lẽ truyền chút sinh mệnh lực cho rái cá.

Rái cá nhặt được ưu đãi, đôi mắt đậu đen sáng long lanh, hai chân trước ôm lấy cổ tay cậu, sống chết cũng không chịu buông ra, rất có ý muốn theo Lục Áo về nhà.

Lục Áo nhẹ nhàng gõ đầu nhóc con một cái, thả chút ý niệm, thúc giục nó mau rời khỏi đây.

Lâm Tê Nham nhìn thấy bóng dáng rái cá nói: "Nếu như trong nước cũng có thể nuôi thì tốt quá rồi, nuôi một con rái cá làm thú cưng, đáng yêu biết mấy."

Lục Áo nói:"Cậu nuôi mèo đi, mèo cũng rất đáng yêu."

"Cũng đúng."

"Nào nào nào, mau tranh thủ ăn lúc nóng nào."

Thuyền trưởng Dương bưng một mâm mai cua to qua cho bọn họ, "Thử xem có thích mùi vị này không nhé."

Lục Áo cầm lấy một cái.

Bên trên là một lớp phô mai thật dày, khác hẳn với bên ngoài đang bán, lớp phô mai vô cùng thơm nồng, khi dùng muỗng múc, phô mai còn kéo sợi nữa.

"Đây là phô mai bản địa của chúng tôi, rất nổi tiếng nha." Vẻ mặt thuyền trưởng Dương mang theo chút kiêu ngạo, "Rất nhiều người khi về còn đặc biệt mang theo một chút về, các cậu thử xem có hợp khẩu vị không."

Lục Áo cẩn thận ăn thử, trong lúc nhất thời thịt cua tươi ngon và hương thơm nồng của phô mai hoà tan trong miệng, mang theo nhiệt độ hơi nóng ấm, thoải mái vô cùng.

Món này nhiệt lượng cao, thế nên vừa cho vào miện, đại não theo bản năng cảm thấy thoả mãn.

Lục Áo gật đầu, nghiêm túc nói:" Rất ngon."

"Vậy ăn nhiều một chút. Vợ tôi nói tôi nấu món gì cũng bình bình chỉ có món này lần ăn cũng làm người ta khó quen."

Lục Áo và Lâm Tê Nham ở nhà thuyền trưởng Dương ăn bữa khuya, lại cùng anh ta trò chuyện đến hơn 3 giờ sáng.

Thuyền trưởng Dương đưa bọn họ về khách sạn.

Khi về khách sạn, bên trong im ắng không một tiếng động, chỉ có những bảo vệ và nhân viên phụ trách trong sảnh lớn còn thức mà thôi.

Thấy bọn họ trở về, nhân viên trực quầy thân thiện chào hỏi bọn họ, lại đưa bọn họ đến thang máy.

Trong thang máy, Lâm Tê Nham duỗi thắt lưng lười biếng, "Chuyến đi biển này làm người ta thoả mãn."

"Nếu cậu thích, khi chúng ta trở về, cậu có thể ở đây thêm vài hôm."

"Chỉ có mình tôi thôi sao? Cậu không ở lại à?"

"Xem tình hình." Lục Áo nói, "Người có gia đình rồi sẽ khác với người độc thân nha."

"Cậu có cần tự giác thế không? Cả buổi tối cứ nhắc tới người nhà mãi."

Khóe miệng Lục Áo cong lên, "Đợi khi cậu tìm được bạn đời mà bản thân cực kỳ vừa lòng, cậu cũng sẽ nhớ nhung người ta từng giây từng phút ."

"Lời này tôi phải quay lại cho Tống Châu nghe mới được."

"Cứ tự nhiên."

Thang máy đến nơi, sau đó mỗi người đi một ngả tự về phòng nghỉ ngơi.

Hiện tại đã khuya lắm rồi, thế mà lúc 6 giờ sáng, hai người đã thức dậy để ăn cơm cùng mọi người.

Ăn cơm xong, bọn họ xuất phát từ bến cảng của thành phố, trực tiếp đi đến Nam Cực.

Điều phối viên của tổ chương trình rất có năng lực, nhiều người như vậy mà không hề lộn xộn tí nào.

Phương diện này không có việc của Lục Áo bọn họ, bọn họ chỉ cần đi theo được rồi, đợi tổ chương trình quay video xuất phát xong, sau đó ngồi xe ra bến cảng để lên thuyền.

Khi bọn họ đến bến cảng, trong bến đã có rất nhiều thuyền đợi sẵn rồi, thời tiết hôm nay cũng rất tốt, bầu trời trong xanh, nước biển cũng trong veo.

Bọn họ đứng trên bến tàu, sau lưng là con đường lớn lót đá tảng, trước mặt là trời xanh mây trắng và chim biển.

Chỉ riêng cảnh này thôi đã đẹp vô cùng rồi.

Lục Áo hít sâu một hơi, đột nhiên rất muốn dẫn theo Tống Châu đến đây.

Cho dù họ không làm gì cả, chỉ nắm tay nhau đi trên phố, ngắm nhìn khung cảnh xung quanh cũng rất tuyệt.

" Lục Áo!" Có người gọi cậu, "Chuẩn bị lên thuyền!"

Lục Áo nghe được tiếng gọi, liền hoàn hồn," Tới đây."

Cậu hít sâu một hơi, đi về phía con thuyền khảo sát cao tầm 3-4 tầng lầu.

Bên cạnh người đến người đi, tất cả mọi người đều đang chuẩn bị lên thuyền.

Lâm Tê Nham đi theo tổ chương trình bên kia, từ sớm đã leo lên thuyền rồi.

Lục Áo thấy không ai chú ý tới cậu liền lấy điện thoại ra chụp lại cảnh trời xanh biển rộng, sau đó mở wechat và chọn khung chat của người nào đó để gửi vào.

- Chúng ta dành chút thời gian đến nơi này du lịch nhé.

Gửi xong tin nhắn, cậu mới nhét điện thoại vào trong túi, trong mắt mang theo ý cười, bước chân nhẹ nhàng đi tìm điều phối viên để lấy chìa khoá của khoang thuyền.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com